Chương 102 & 103: Lời tâm sự
Chúng tôi bước vào một phòng họp nhỏ trong bệnh viện, và được tường thuật lại
Trưởng đội cảnh sát bắt đầu kể, vào khoảng 5 giờ 15 phút tối, chúng tôi nhận được một cuộc gọi, nói rằng kẻ tình nghi cố ý giết người, đang xuất hiện trên phố dùng dao cướp một trường mẫu giáo. Khi chạy đến hiện trường, chúng tôi thấy một ông già gầy nhưng khỏe mạnh dùng dao cứu bé gái khỏi tay nghi phạm, rồi dùng tay không vật lộn với nghi phạm, mặc dù bị nghi phạm đánh và đâm vào đùi và bụng dưới, nhưng ông vẫn chiến đấu với nghi phạm bất chấp sống chết. Sau khi chúng tôi đến khuất phục nghi phạm, ông đã không cầm cự nổi nữa và tôi ngất xỉu, nên chúng tôi đưa ông đến bệnh viện.
Khi chúng tôi biết rằng bé gái bị nghi phạm bắt cóc bằng dao là Mây, và người cứu Mây khỏi tay của tên cướp là cha, Thuyền và tôi đã ướt mắt.
“Mây thì sao? Con của tôi đâu rồi? Có chuyện gì với con bé không? Đội Trương, nói cho tôi biết.” Thuyền đột nhiên khóc và hỏi trong tâm trạng kích động..
“Đừng lo lắng. Con gái cô không sao. May mắn thay, ông ấy đã giải cứu con gái cô khỏi bọn côn đồ, nên con gái cô không bị thương. Bây giờ cô ấy đang ở nhà trẻ và được giáo viên chăm sóc.”
Thuyền và tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe.
“Phong, ba của anh đã bị đâm hai nhát để cứu Mây, và ông ấy gần như đã chết….” Thuyền ngay lập tức khóc với tôi sau khi nghe những lời của Cảnh Sát, và sau đó lao vào tôi trong vòng tay.
“Thuyền, không sao đâu, Mây không bị thương, và bố đã qua cơn nguy kịch. Không sao đâu, không sao đâu.” Tôi ôm chặt Thuyền và dùng lòng bàn tay kia vỗ nhẹ vào lưng cô ấy. Sau đó tôi nói cám ơn với đội cảnh sát.
Chúng tôi quay trở lại hành lang bên ngoài phòng cứu hộ. Thuyền vội vàng ngồi bên cạnh mẹ, cô nhẹ nhàng hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ có sao không.”
“Mẹ không sao, điều mẹ lo lắng nhất bây giờ là bố chồng của con. Ông ấy suýt chết để cứu Mây. Thuyền, bố chồng con là người tốt .Sau này con và Phong nhất định phải hiếu thảo nhớ không con. “
Nghe mẹ nói xong, Thuyền nghĩ đến cô và cha tôi, khuôn mặt xinh xắn bất giác đỏ bừng, rồi thì thào nói mẹ: 'Mẹ ơi, con biết rồi mẹ'
'Mẹ, mẹ về nhà trẻ rướt Mây giúp chúng con, có con và Thuyền ở đây, mẹ đừng lo lắng' Tôi nói với mẹ.
“Ừm, được rồi, mẹ đi đón Mây từ nhà trẻ về, Con ở đây xem bác sĩ cần gì, có gì thì gọi cho mẹ biết' mẹ nói với chúng tôi.
'Mẹ, chúng con biết rồi, mẹ đừng lo.' Tôi vội nói với mẹ.
Sau đó tôi đang đứng ở cửa phòng cứu, Thuyền cùng mẹ đi đến cuối hành lang rồi quay lại.
'Anh à, bác sĩ nói cha không còn nguy hiểm nữa nên không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo lắng quá.' Thuyền an ủi tôi, nhưng cô ấy còn lo lắng hơn cả tôi. Cha tôi đã hy sinh mạng sống của mình cứu Mây. Đối với Thuyền, cô ấy rất biết ơn cha tôi, nếu không có cha tôi, có lẽ Mây …
“Mà sao bố lại đi tới trường mẫu giáo, điều này thật kỳ lạ” Thuyền tự hỏi.
“Chúng ta sẽ không biết cho đến khi bố tỉnh dậy sau ca mổ” Tôi cũng thấy rất lạ, nhưng giờ chỉ có bố biết chuyện này.
'Anh à, lần này bố bị thương rất nặng để cứu Mây, em nghĩ bố phải ở bệnh viện một thời gian.' Thuyền nói với tôi.
'Ừ, chúng ta đều phải đi làm, không có thời gian để chăm sóc bố, hay mình thuê người chăm sóc bố.' Tôi nói với Thuyền, sau khi suy nghĩ về nó.
'Phong, anh đang nói gì vậy?' Thuyền nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Em à, có chuyện gì vậy? Anh nói sai sao?” Tôi nhìn Thuyền, vội vàng hỏi cô ấy.
“Bố suýt chết để cứu Mây lần này, sao anh lại tàn nhẫn bỏ bố một mình trong bệnh viện và để một người lạ chăm sóc bố? Nếu chuyện này mà mọi người biết, mặt mũi của chúng ta để ở đâu? Cha vừa trở về cõi chết, một người thân cũng không có ở cùng cha để chăm sóc sao?' Thuyền rất khó chịu nói với tôi.
Tôi nhanh chóng nói với Thuyền: “Em à, chúng mình chỉ đang bàn thôi, nếu không anh xin công ty cho nghỉ, anh sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc bố “
'Anh à , công ty của anh là công ty tư nhân, và anh là trụ cột của công ty. Anh xin nghỉ có lẽ không tốt đâu.” Thuyền nói với tôi.
Tôi nghe mà nghĩ lại, đúng là bây giờ công ty tôi, nếu tôi xin nghỉ thì chắc chắn sếp sẽ không đồng ý. Vì vậy, tôi nhìn Thuyền: “Em, Thế em nghĩ thế nào?”
“Anh, em sẽ xin nghỉ phép. Đơn vị của em là quốc doanh, nghỉ mười ngày cũng được.Nếu người nhà của nhân viên bị ốm, họ có thể nghỉ việc để chăm sóc người nhà. 'Thuyền mím môi suy nghĩ, sau đó nói với tôi..
Nghe xong chuyện này tôi đương nhiên rất vui, Thuyền có thể chăm sóc cha tôi trong bệnh viện.
'Vậy thì để em chăm sóc bố vậy.” Tôi nói
Thuyền không nói, cô ấy chỉ dựa vào vòng tay tôi và nghẹn ngào vì buồn.
Chúng tôi hồi hộp chờ đợi bên ngoài khoảng một giờ trước khi bố tôi được đẩy ra khỏi phòng mổ. Thuyền và tôi nhanh chóng đứng dậy và chạy đến.
“Bố, bố …” Tôi và Thuyền gọi bố ngay khi tôi đến bên giường.
“Đừng la lớn. Bệnh nhân vừa mổ xong, cơ thể còn rất yếu. Thuốc mê chưa hết. Ông ấy vẫn còn mê man.” Cô y tá nói nhanh với chúng tôi.
“Ồ, vâng, cô ơi, ông ấy bây giờ thế nào? Có chuyện gì không?” Tôi vội hỏi y tá.
'Không sao, ông có thể xuất viện sau khi ở bệnh viện mười ngày.' Y tá nói với tôi.
Thuyền và tôi yên tâm sau khi nghe, và sau đó giúp y tá cẩn thận đẩy cha vào phòng.
Khi thấy đó là khu VIP, tôi liền hỏi cô y tá: 'Cô y tá, sao lại là khu VIP?'
'Ồ, chính là dì đưa bệnh nhân với công an xin vào khu VIP' Y tá nói với tôi.
Tôi biết đó là do mẹ sắp đặt.
Sau khi vào phòng, hai cô y tá bắt đầu sửa lại thứ nhét vào người cha, rồi rời khỏi phòng.
Bố tôi vẫn hôn mê, tôi thấy ông có rất nhiều ống trên người, tôi thấy đau khi nhìn thấy ông, mắt tôi đỏ lên, và nước mắt không thể ngừng rơi.
Còn Thuyền đứng bên giường bệnh, tay bịt mũi và miệng, buồn bã nghẹn ngào …
Lúc này, Mẹ và cha vợ dẫn Mầy vào phòng.
“Mây …” Khi Thuyền nhìn thấy Mây, cô vội vàng chạy đến và ôm con bé vào lòng, cô rất vui mừng và hỏi Mây trong khi khóc: “Mây, con. Con có sợ không?” “
'Mẹ, là ông nội cứu con, ông đã đánh với kẻ xấu, nhưng ông bị đau' Mây nói
'Mây, không sao đâu, mẹ rất lo lắng cho con.' Thuyền ứa nước mắt nói, tiếp tục hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của con bé.
'Mẹ, Mây không sao, tại sao ông nội lại nằm trên giường?' Mây vừa nói vừa chỉ ngón tay út về phía giường bệnh.
“Mây, ông của con sẽ chỉ nằm trên giường vì cứu con, thôi nào, để bố ôm con.” Tôi nói với Mây, và bế con bé khỏi vòng tay Thuyền.
Cha vợ đến bên giường bệnh, nói với cha tôi khi vẫn đang hôn mê: “Anh thực sự dũng cảm, đáng để tôi ngưỡng mộ, để tôi ở lại đây chăm sóc anh vậy”
“Bố sức khỏe không tốt, bố nên ở nhà nghỉ, con với Thuyền thay phiên chăm sóc bố con là được” Tôi nói với bố vợ.
“Phong, ba của con có chuyện như thế này, cha tôi thể không tới sao? Cha đã nhập viện một thời gian, cha tôin cũng tới bệnh viện cùng cha mà” Cha vợ kích động nói.
'Ừ, bố, bố cũng nên quan tâm đến bản thân.' Tôi vội nói với bố vợ.
'Thuyền, con đã thảo luận với Phong chưa? Ai đang chăm sóc bố chồng của con trong bệnh viện?' mẹ hỏi Thuyền vào lúc này.
“Mẹ, chuyện đã bàn rồi, Công ty Phong không được nghỉ phép lâu, nên con xin nghỉ phép ở đơn vị công tác và ở lại bệnh viện chăm sóc bố chồng.” Thuyền nói với mẹ.
“Ừ, bố chồng bị thương nặng vì cứu Mây, suýt nữa thì mất mạng. Con phải chăm sóc cha chồng thật tốt.' mẹ nói với Thuyền.
“Mẹ, con hiểu rồi.” .
“Ừm, không sao cả. Nhân tiện, cả con và Phong đều không ăn tối đúng không?” mẹ chợt nhớ ra và hỏi Thuyền.
'Vâng' Thuyền nói với mẹ.
Sau cuộc trò chuyện kéo dài, trời thì cũng đã tối, nên tôi nói với Thuyền
'Anh nghĩ hôm nay con cũng đã quá sợ hãi, em nên về cho con ngủ và lấy đồ dùng cần thiết, rồi em lên đây sau cũng được'
Chúng tôi thống nhất ý kiến, sau đó Thuyền cũng cha mẹ vợ và Mây đi khỏi phòng.
Khoảng một giờ sau, tôi thấy Thuyền trở lại, mang theo những thứ của riêng cô ấy và bộ quần áo cha tôi, và một cái chăn.
Vừa thấy, tôi nhanh chóng đến cửa nhặt đồ trên tay cô ấy.
'Ba còn chưa dậy sao?' Thuyền thấp giọng hỏi ta, nhìn thấy cha vẫn chưa tỉnh.
'Y tá nói với anh rằng trong một giờ hoặc lâu hơn, cha sẽ tỉnh lại sau khi hết thuốc mê, vì vậy em đừng lo và hiện tại cha anh cũng đang trong tình trạng tốt' tôi nói.
Thuyền nghe vậy rất nhẹ nhõm và bắt đầu lấy quần áo và những thứ cần thiết hàng ngày mang từ nhà ra, quần áo được treo trong tủ và những thứ cần thiết hàng ngày ở trong phòng tắm. Sau khi mọi thứ được thu dọn đàng hoàng, cô ấy lấy điện thoại ra xem giờ, thấy đã mười giờ đêm, rồi nói với tôi: “. Anh ơi, khuya rồi, em nghĩ anh nên về đi”.
Lòng tôi rất muốn ở lại đây đợi cho đến khi bố tôi tỉnh lại rồi mới về, nhưng chắc chắn Thuyền sẽ không chịu, nên tôi đành lái xe về. Sau khi tắm xong, tôi bước ra nằm trên giường, nghĩ đến những gì đã xảy ra, tôi cảm thấy sợ hãi, may mắn là Mây và bố không sao, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không biết phải sống làm sao.
Nhìn thấy người cha tôi với rất nhiều ống da trong người, Thuyền cũng cảm thấy rất buồn. Bố tôi tuy là người nhà quê nhưng lại nhân hậu, tối về còn nghe mẹ nói khi bố đánh nhau với bọn cướp thì không ai dám ra can ngăn. Người thành phố vừa rụt rè vừa sợ hãi, nhưng người ở quê thì thẳng thắn hơn.
Lúc này trong lòng Thuyền đã có ấn tượng tốt về người dân quê, ngồi trên ghế đẩu trước giường bệnh của cha, nhìn cha vẫn chưa tỉnh, lòng tràn đầy xúc động và nhớ đến cha thường tự nấu ăn ở nhà, công việc nhà, nghĩ đến sự quan tâm chăm sóc của cha chồng đối với bản thân, nghĩ đến những giới hạn thường ngày của nàng với cha, và nghĩ đến niềm vui và sự hài lòng mà bố chồng mang lại cho cơ thể mình, Thuyền không khỏi đỏ mặt. Cha đối với mình tốt như vậy nhưng bản thân mình lại hành xử quá tệ.
Thuyền nghĩ đến đây, không khỏi vươn bàn tay trắng nõn mềm mại, nắm lấy lòng bàn tay nhăn nheo của cha, xoa xoa nhẹ nhàng, tự lẩm bẩm một mình: “Bố, sao bố lại ngốc như vậy? bố thực sự muốn chết sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với bố, con và Phong biết phải làm sao? Bố sau khi bình phục lần này, con hứa sau này sẽ không lạnh nhạt với bố như vậy. Bố, con biết trong lòng bố thích con, nhưng bố có biết không? Con là vợ của Phong, con dâu của bố, con tuyệt đối không được có tình cảm với bố, bố có biết không? Sở dĩ con chấp nhận mối quan hệ này, không phải con là một người phụ nữ xấu, Nhưng Phong không thể lần nào cũng làm con thỏa mãn được Bố ơi, con cũng là phụ nữ và con cũng cần được thoả mãn về thể xác, từ lần đầu tiên được nhìn thấy dương vật to lớn dưới bàn tay của con, con đã thầm thích rồi nên mỗi khi bố ốm , khi giúp bố xoa dịu nỗi đau, con lại đưa ra những đòi hỏi quá đáng của mình. Tại sao con lại làm vậy với bố chứ? Bố, con thực sự có lỗi với bố, tại con đã kiềm chế bố quá nhiều. . Nhưng bố đừng lo, sau khi bố hồi phục thể lực, con sẽ cố gắng hợp tác với bố, bố ơi. Bố có biết không? Mỗi lần bố quan tâm đến con, con đều giữ trong lòng, chỉ không thể hiện ra ngoài mặt nhưng trong lòng con rất cảm động. Biết rằng bố rất tốt với con. Bố đừng lo, sau này con sẽ đối xử tốt với bố. Bố đã cứu Mây bất chấp nguy hiểm đến tính mạng. Con sẽ báo đáp bố trong thời gian tới. Con sẽ cố gắng hết sức trong tương lai … Bố sẽ cần phải kiềm chế nữa” Sau khi Thuyền nói với cha những lời giấu kín trong lòng, khuôn mặt Thuyền không tự chủ được ửng hồng, sau đó cô vươn một lòng bàn tay trắng nõn khác ra đặt lên khuôn mặt nhăn nhó, nhẹ nhàng vuốt ve …
Đột nhiên, Thuyền nhận thấy rằng ngón tay của cha tôi đã chuyển động một vài lần, và cô ngay lập tức hét lên sung sướng: “Bố, bố tỉnh rồi à, bố có nghe con nói gì không'
Thấy đôi mắt của cha tôi từ từ mở, và sau đó mắt quay về phía môi Thuyền, run rẩy một vài lần trước khi ông cất lên một giọng nói yếu ớt: 'Đây là đâu?'
'Bố, đây là bệnh viện. Bố đang nằm trên giường bệnh, bố, cuối cùng bố cũng tỉnh rồi, con sẽ gọi y tá.' Thuyền nói với cha một cách rất hào hứng, sau đó cô ấy muốn xoay người đến bàn y tá bên ngoài, gọi y tá đến, đột nhiên cánh tay của cô ấy bị một lòng bàn tay nắm lấy.
“Bố, bố bị sao vậy?” Nhìn thấy cha tôi đang nắm lấy cánh tay của nàng, Thuyền quay lại, và hỏi ông với vẻ mặt khó hiểu.
“Mây thế nào?” Cha tôi hỏi Thuyền bằng một giọng yếu ớt.
Đôi mắt của Thuyền trở nên ươn ướt, về những lời đầu tiên cha tôi thức dậy. Cô không kìm được nước mắt và sau đó khóc với cha vói:” Cha, Mây không sao, để con gọi y tá. “
Cha tôi nghe Thuyền nói rằng Mây không sao, vì vậy ông ấy đã buông lòng bàn tay Thuyền. Sau đó, ông nhắm mắt lại, Thuyền nhìn thấy vậy, cô quay người và chạy ra khỏi phòng gọi y tá.