*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Dương cầm loa hét lên, toàn bộ người ở sân bay nhìn chằm chăm vào hắn. Lưu Lam che mặt cúi đầu. Phía đối diện Tỉnh Phi cùng Cung Phàm hai người đang cùng rảo bước đi tới, do dự không biết có nên qua đó hay không.
Khi tới Đan Mạch, vừa hạ cánh, Tỉnh Phi lại không khỏe, mấy người gọi xe đi tới khách sạn đã hẹn trước, chuẩn bị ngày hôm sau mới di chuyển đến nơi đăng kí.
Lúc này ở khách sạn.
“Đôi J.” Thanh âm của Lưu Lam vẫn có chút lạnh lùng mang theo ôn nhu. Tuy có vẻ lạnh, thế nhưng không có cảm giác uy nghiêm.
“Đôi J không phải là nhỏ nhất! của em là đôi K, Lưu Lam đánh không lại!!! mau nhặt lên đi!” Tiêu Dương lại phát điên.
“Đấu địa chủ vẫn được. Đôi 2.” Cung Phàm rút ra hai lá bài, dễ dàng ngăn chặn cục diện.
“Vương đâu?! Vương đâu! Mau mau nổ chết ảnh!” Tiêu Dương lại bắt đầu gầm rống. Cái ghế dưới mông sắp bị hắn làm hỏng đến nới rồi!
Lưu Lam đỡ trán,“Ta không có đối vương.” Nói xong sau liền cúi đầu sổ trên bàn Đan Mạch tệ.
(* trên đây mấy người này chơi Đấu địa chủ, mình không rõ trò này lắm nên chỉ dịch qua loa thôi nha)
“Không cần chơi xấu thông đồng với nhau nhé.” Cung Phàm lấy ngón tay gõ gõ bàn, ngôn từ đầy chính nghĩa. Trên mặt cũng tỏ vẻ lần sau không bao giờ đấu địa chủ với mấy đôi vợ chồng nữa, luôn thông đồng bảo bài nhau.
Tỉnh Phi liếc mắt nhìn ba người bên giường. Tuy rằng thực cảm động mấy người họ ở bên mình lúc không khỏe, thế nhưng chưa từng nghe qua có ai lại gầm rống bên giường bệnh nhân.
Lại thua rồi, Tiêu Dương đem bài trong tay ném lên bàn, khóe mắt thoáng nhìn Tỉnh Phi nằm ở trên giường đang cười ha hả nhìn ba người đấu địa chủ.
“Phắc, cậu tỉnh lúc nào đó?” Tiêu Dương rống to một tiếng khiến hai người kia đều nhìn về phía Tỉnh Phi, sau đó Tiêu Dương nhân cơ hội liền đem tiền định đưa cho Cung Phàm vụng trộm thu lại. Tỉnh Phi nhìn thấy rõ ràng.
“Nhanh trả tiền cho anh của tôi mau.” Tỉnh Phi hữu khí vô lực nói.
“Phắc! Cậu đúng là đồ có chồng quên bạn!” Tiêu Dương tâm không cam tình không nguyện lại đem tiền để trước mặt Cung Phàm. Tỉnh Phi cười cười, “Tiền của anh tôi chính là tiền của tôi. Sao có thể không cần chứ, lại nói đã chơi là phải chịu.”
Kỳ thật, trong ba người, thua thảm nhất là Lưu Lam. Thắng nhiều nhất là Cung Phàm. Lưu Lam cùng Cung Phàm hai người kỹ thuật kém cỏi nhất, Tiêu Dương kỹ thuật tốt nhất. Nhưng Lưu Lam mỗi lần gặp may mắn sắp thắng đến nơi đều sẽ đi dỗ dành vợ nhỏ, để Tiêu Dương thắng, thế nhưng mỗi lần đều bị Cung Phàm phá. Cung Phàm một đường mặt không đỏ tim không nhảy chiếm tiện nghi, nên lại thắng nhiều nhất, Lưu Lam thua thảm nhất, hơn hai mươi ván chỉ thắng được ba ván.
Tỉnh Phi đã tỉnh, Tiêu Dương liền bắt đầu mưu ma chước quỷ, kéo Tỉnh Phi chơi mạt chược, một mình hắn không được, hắn cùng Lưu Lam chẳng lẽ không vượt qua được thỏ Tuzki với Cung Phàm.
Thế nhưng sự thật không như hắn mong, Tỉnh Phi không biết chơi mạt chược. Vì thế bọn họ chỉ có thể đấu địa chủ ba người.
Tỉnh Phi bọc tiểu chăn dựa vào trên lưng Cung Phàm, đầu nhổm thật cao, bài của Lưu Lam với Tiêu Dương chỉ cần hạ thấp một chút Tỉnh Phi liền có thể nhìn được, sau đó lại nói thầm cho Cung Phàm. Lưu Lam cùng Tiêu Dương ban đầu còn không chú ý tới, sau đó mới phát hiện khác thường.
Lưu Lam cùng Tiêu Dương hai người mặc kệ, bắt Cung Phàm trả tiền, Tỉnh Phi đang nằm sấp trên lưng Cung Phàm đếm tiền đó, đứa ngốc mới đem tiền trả lại. Lưu Lam cùng Tiêu Dương thấy hai người vô lại chỉ buông xuôi, đành phải bắt đầu đề phòng Tỉnh Phi – tên “Thám tử bỉ ổi” này.
Sau vài ván thắng của Tiêu Dương cùng Lưu Lam, Tỉnh Phi cũng bắt đầu nóng nảy, càng không ngừng tìm lý chạy chạy khắp nơi, chỗ chỗ xem xem, có điều Tiêu Dương với Lưu Lam đã có cảnh lòng giác, Tỉnh Phi vừa động đậy, hai người liền đem bài thu lại. Cung Phàm cũng bị chọc cười, kêu Tỉnh Phi ngồi xuống nhìn anh đánh bài. Chồng em cũng không phải đồ ngốc, cứng đối cứng không nhất định sẽ thất bại.
Mấy người chơi đấu địa chủ cũng không lâu lắm, mới ngồi máy bay xong cũng đều mệt chết đi được. Buổi tối mười một giờ đều chống đỡ không nổi muốn đi ngủ. Chỉ có một mình Tỉnh Phi không mệt, còn muốn chơi tiếp, thế nhưng ba người kia không chịu phối hợp.
Ngày hôm sau, mấy người liền đi tới nơi cần đến. Tới đó xong, lại tìm một người phiên dịch. Người phiên dịch là một người đàn ông hơn năm mươi tuổ, là cư dân vùng này. Bởi vì thường xuyên gặp được người đồng tính ở Z quốc tơi đây kết hôn, ít nhiều cũng nghe hiểu được, sẽ nói được tiếng Trung.
Đan Mạch được xưng là “Cây cầu Tây Bắc Âu” trên bờ biển bắc. Đan Mạch còn có một danh hiệu hầu như mọi người đều biết–“Vương quốc Đồng thoại”.
Không biết có phải vì danh hiệu này hay không, cho nên đất nước họ rất bao dung với người đồng tính. Không hề bài xích bạn có phải đồng tính hay không, đơn giản chỉ là tình yêu.
Bốn người lĩnh chứng xong liền bước ra khỏi cửa lớn, người phiên dịch tên McGadba kia liền tới đón.
Ngày đầu tiên chỉ đi dạo phố, không đi thăm danh thắng của Đan Mạch. Mấy người đi ở trên đường, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy người đồng tính nắm tay nhau, tươi cười cùng nhau dạo phố. Không có người qua đường nào có ánh mặt kì thị đối với họ. Thậm chí bọn họ còn thấy được một cặp đôi có tuổi, đang dìu nhau đi ở đầu đường. Trong lúc nhất thời, bốn người trong lòng cảm thán thật nhiều.
Đan Mạch thật là một đất nước bao dung.
Ngày hôm sau, mấy người liền đi tới công viên ven biển ở Vịnh Langeniri, Copenhagen. Chỗ đó có một bức tượng đồng “Mỹ nhân ngư” nổi tiếng thế giới. Nguyên mẫu chính là lấy từ tryện cổ tích “Nàng tiên cá”.
Mấy người đều không có tế bào nghệ thuật, cảm thấy thật mĩ lệ, cũng nói không được lí do, mấy người liền nhìn chằm chằm vào đuôi của nàng. Chú McGadba lại kể cho bọn họ nghe về sự tích Nàng tiên cá, Tỉnh Phi chưa từng nghe qua truyện này, lúc đầu cảm giác thực lãng mạn, đến khi nghe được kết cục, cả người đều cảm thấy không tốt. Tuy rằng hiểu rõ mỹ nhân ngư phải trả giá, thế nhưng vẫn không thể chấp nhận, quả nhiên, con người đều chỉ thích những thứ tốt đẹp.
Bọn họ ngắm nhìn một lát, đều cảm thấy tâm tình khá nặng nề, căn bản không thể tiếp tục chơi bời vui vẻ nữa đành đứng dậy ly khai. Chú McGadba nói, là Chính phủ quyết định đem tượng đồng “Mỹ nhân ngư” di dời ra phía biển, bởi vì quá nhiều du khách sờ vào làm hư hại tượng đồng.
Tỉnh Phi cảm thấy như vậy rất tốt. Không phải là do suy nghĩ bảo vệ hiện vật. Mà là Nhân Ngư vốn thần bí, cũng thuộc về đại dương. Di dời bức tượng ra biển, dưới ánh trăng sáng tỏ, nhìn chăm chú vào biển sâu, như vậy mới là Mỹ Nhân Ngư vừa lãng mạn vừa bi thương.
Mấy người lại đi chơi bời loanh quanh công viên ven biển, buổi tối trở về đều cảm giác chân như đang co giật.
Ngày hôm sau. Mọi người lại đi xem đặc sản của Đan Mạch, trang sức, đồ sứ, chế phẩm thủy tinh, phục sức hoá trang. Uống bia Carlsberg.
Tỉnh Phi trong lúc dạo phố gặp được một tiệm làm đồ trang sức thủ công, một tấm gỗ điêu khắc hình cún và voi, chân trước của cún con khoát lên trên người voi, vòi voi đặt ở trên đầu cún con, hai vật nhỏ nô đùa rất vui vẻ. Tỉnh Phi nhìn rất thích, muốn mua về tặng cho Cung Tiểu Uông.
Tại Copenhagen chơi đùa vài ngày, đoàn người Cung Phàm liền chuẩn bị đi Iceland.
Nếu muốn đi Iceland, vậy thì không thể thiếu suối nước nóng Blue Lagoon.
Mấy người nghỉ ngơi ở Blue Lagoon một chút, ngâm mình ở trong ôn tuyền, rửa đi mỏi mệt mấy hôm nay.
Tiêu Dương định kéo Tỉnh Phi bơi lội trong suối nước nóng, nhưng Tỉnh Phi bám Cung Phàm không buông, bị Tiêu Dương hung hăng cười nhạo một trận, Tỉnh Phi cũng chẳng ngại, còn đang ở đó ôm chặt Cung Phàm. Cung Phàm bảo Tiêu Dương cứ đi chơi đi, để Tỉnh Phi nghỉ ngơi một chút.
Mấy người ngồi dưới thác nước để cảm thụ việc mát xa bằng trọng lực của thiên nhiên, học thói quen của dân bản xứ, lại uống Cocktail Blue Lagoon(*), cảm giác lỗ chân lông trên người đều đang giãn nở.
Có người đi Iceland mục đích chủ yếu là xem cực quang. Iceland là nơi duy nhất trên thế giới có thể quan sát được ánh sáng cực Bắc.
Ngày đó, bọn họ tới Iceland bằng cách nào Tỉnh Phi đã không nhớ rõ. Chỉ nhớ rõ khi nhìn thấy cực quang nội tâm cậu hết sức rung động. Tỉnh Phi nhớ rõ khi đó Cung Phàm khoanh chân ngồi dưới đất, mà cậu ngồi ở giữa hai chân Cung Phàm, Tiêu Dương cũng không làm ầm ĩ, tựa vào trong lòng Lưu Lam, lặng yên nhìn ngắm cực quang, không thể nói rõ vẻ đẹp được chứng kiến. Cảm giác tựa như chính mình được vây trong khung cảnh thần thoại. Hồi lâu sau, ai cũng không thể quên sự mĩ lệ này, khi nhớ lại, cũng hiểu tâm hồn mình như được gột rửa.
Ngày nghỉ chỉ có bảy ngày, thế nhưng mấy người còn có rất nhiều danh thắng nổi tiếng còn chưa đi, trong lòng đều rất nuối tiếc. Nhưng không có cách nào khác, đành phải lên đường quay về.
Một ngày trước khi về, Tỉnh Phi gọi điện thoại về nhà, rất nhớ nhóc quỷ Cung Tiểu Uông kia, Tỉnh Phi muốn Cung Tiểu Uông tiếp điện thoại, mẹ Cung đem điện thoại để vào bên tai Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông nãy giờ không nói gì, cũng không chạm vào điện thoại, ghé vào trên người mẹ Cung không nhắc nổi một chút tinh thần, Tỉnh Phi bất đắc dĩ, hướng về di động dỗ dành, Cung Tiểu Uông vẫn không lên tiếng, thẳng đến khi Tỉnh Phi định cúp điện thoại, mới nghe được thanh âm mềm nhũn của Cung Tiểu Uông rầm rì.
Tiếng Cung Tiểu Uông nghe vào tai thực không có tinh thần, là kiểu ỉu xìu sau khi khóc, Tỉnh Phi có chút khó chịu, Cung Phàm đem lỗ tai cũng dán lại điện thoại, nghe được tiếng Cung Tiểu Uông. Trong lòng cũng không chịu nổi, nói một tiếng “nhóc mập mạp” với điện thoại. Cung Tiểu Uông nghe được âm thanh của Cung Phàm, oa một tiếng lại bắt đầu khóc. Mẹ Cung cầm lại điện thoại,“Mấy hôm nay gầy sắp không nhận ra rồi. Tỉnh dậy không thấy hai đứa, lại khóc xong không chịu uống sữa, gầy một vòng lớn.” Tiếng nói của mẹ Cung pha chút đau lòng, tiếng khóc Cung Tiểu Uông xa dần, chắc là được ba Cung ôm đi. Mẹ Cung lại nói với hai người mấy câu liền cúp.
Tỉnh Phi cùng Cung Phàm nằm ở trên giường, trong lòng đều phiền muộn khó chịu. Người có con đều không đi xa.
Sáu ngày nhoáng một cái liền qua đi, mỹ thực cảnh đẹp đều khiến cho bọn họ cảm thấy thực đáng giá, trọng yếu nhất là họ ở đây hoàn thành một nghi thức quan trọng. Buổi tối ngày sáu tháng năm, mấy người không ra ngoài chơi nữa, đều ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi, rạng sáng 2 giờ liền dậy tới sân bay.
Tỉnh Phi đang mơ mơ màng màng ngủ bị Cung Phàm đóng gói mang ra sân bay, ra khỏi taxi, bị gió lạnh thổi qua, cả người đều thanh tỉnh. Nhìn thấy máy bay, Tỉnh Phi lại đau đầu buồn nôn.
Vẻ mặt Tỉnh Phi đau khổ nhìn Cung Phàm, Cung Phàm xoa xoa mặt cậu, không có cách nào, bắt buộc phải ngồi máy bay để về. Tiêu Dương cười lạnh nhìn hai người bọn họ, chờ hai người buồn nôn xong mới đưa cho Tỉnh Phi một viên thuốc.
“Thuốc ngủ.” Tiêu Dương giải thích.
Tỉnh Phi cảm động nhảy tới ôm hắn, Tiêu Dương chạy trốn,“Tránh ra, đều có chồng rồi, muốn hồng hạnh xuất tường hả?”