Lão Phu Thiếu Thê – Chương 59 – Botruyen

Lão Phu Thiếu Thê - Chương 59

Cung Phàm cùng Tỉnh Phi ra khỏi cửa, Cung Tiểu Uông rốt cuộc cũng chịu cấp mặt mũi, nhìn thấy ba mẹ sắp đi mất, miệng mếu máo muốn khóc, hai bọng nước mắt sắp lăn dài.

Tỉnh Phi có chút luyến tiếc con trai, chạy tới xoa đầu Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông dang hai tay muốn cậu ôm, Tỉnh Phi lần đầu phải xa con trai lâu như vậy, trong lòng cũng khó chịu đến cực điểm.

Tỉnh Phi ôm Cung Tiểu Uông đi quanh phòng mấy vòng, Cung Tiểu Uông vui hơn chút, hai tay ôm cổ Tỉnh Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hào hơn, Tỉnh Phi yêu thích không chịu nổi liền cọ cọ, Cung Tiểu Uông ngẩn người, ngốc ngốc cọ lại Tỉnh Phi.

Hai cha con dù không nỡ cũng bắt buộc phải chia lìa. Tỉnh Phi nhìn nhìn đồng hồ, Cung Phàm sắp muộn giờ làm rồi. Có điều thoạt nhìn anh tuyệt đối không sốt ruột, ôm cánh tay dựa vào cửa, cười nhẹ nhìn Tỉnh Phi cùng Cung Tiểu Uông.

Tỉnh Phi ôm Cung Tiểu Uông đến trước mặt Cung Phàm, Cung Tiểu Uông dang tay muốn anh ôm một cái.

Cung Phàm không tiếp nhận, chỉ đứng đó không nhúc nhích nhìn Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông thấy Cung Phàm không ôm mình lại bắt đầu kêu, thoạt nhìn có vẻ vội vàng xao động, giãy dụa trên tay Tỉnh Phi. Cung Phàm nhìn nhóc giãy dụa kịch liệt, hai tay không ngừng đẩy Tỉnh Phi ra, đành phải tiếp nhận con trai.

Cung Tiểu Uông đến được với ba ba thì vô cùng cao hứng, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ Cung Phàm, hai tay còn sờ tới sờ lui trên mặt Cung Phàm, đối với anh rất hiếu kì. Cung Phàm mân môi ngậm ngón tay đang sờ môi anh của Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông rút hai lần không ra chỉ ngây ngốc nhìn Cung Phàm. Cung Phàm dùng trán đè lên mũi nhỏ của nhóc, Cung Tiểu Uông bắt đầu cười khúc khích không ngừng.

Mẹ Cung nhìn thời gian, đi tới mạnh mẽ ôm lấy Cung Tiểu Uông từ trong tay Cung Phàm. Biểu tình Cung Tiểu  Uông nhìn Cung Phàm cực kì ủy khuất, cũng không khóc. Ngay khi nhìn thấy Cung Phàm nắm tay Tỉnh Phi đi ra ngoài, đóng cửa, thời điểm không nhìn thấy ba ba, Cung Tiểu Uông mạnh mẽ khóc lớn, thế nhưng không còn cách nào. Ràng buộc mười tháng mang thai, ràng buộc huyết thống, là ai cũng không thể tay thế được, huống chi Cung Tiểu Uông trong thời gian Tỉnh Phi tĩnh dưỡng thân thể cơ hồ đều ở bên người Tỉnh Phi.

Thế nhưng không biết vì sao Cung Tiểu Uông dính lấy Cung Phàm so với ba mẹ Cung luôn chăm sóc nhóc chỉ có hơn chứ không kém. Có lẽ do là “phụ tử” đi.

Mẹ Cung đầy mặt là vẻ đau lòng, không còn đoan trang hư mọi khi, lấy khăn lau đi nước mắt trên mặt Cung Tiểu Uông, “Cháu ngoan, ba ba sẽ về ngay thôi… Ngoan nha.” Mẹ Cung dùng cánh tay ôm lấy Cung Tiểu Uông nhẹ nhàng đung đưa.

Cung Tiểu Uông vẫn nhìn cửa không ngừng khóc, trẻ con là một loài sinh vật cực kỳ mẫn cảm, vừa mở mắt ra không nhìn thấy mẹ liền khóc, tuy rằng nó căn bản chưa rõ ba mẹ nghĩa là gì.

Khuôn mặt Cung Tiểu Uông đỏ bừng vì khóc, bàn tay nhỏ nắm lấy áo mẹ Cung. Ba Cung nhìn cunhx thấy đau lòng, đi tới gần mẹ Cung ôm lấy Cung Tiểu Uông.

“Cháu nội, đừng khóc. Ông nội mang con đi tìm ba ba nha.” Cung Tiểu Uông vẫn khóc nháo, ba Cung lại ôm Cung Tiểu Uông đi về phái cửa, quả nhiên tiếng khóc của Cung Tiểu Uông liền nhỏ đi.

Ba Cung cũng không mở cửa, chỉ ôm Cung Tiểu Uông đứng ở hành lang gần cửa ra vào, lông mi Cung Tiểu Uông vẫn còn vương nước mắt, một lát nhìn nhìn cửa, một lát lại nhìn ba Cung, bộ dáng thoạt nhìn rất khổ sở. Ba Cung vẫn không mở cửa, Cung Tiểu Uông nhìn cửa chằm chằm cũng mệt mỏi, một lát liền ngủ.

Mẹ Cung lấy nước ấm cho Cung Tiểu Uông nhuận cổ họng, nhìn thấy Cung Tiểu Uông ghé vào trên người ba Cung ngủ, lông mi còn vương nước mắt, trên mặt cũng ướt một mảng, có chút đau lòng, “Vừa khóc dữ như vậy, không biết cổ họng có đau không.”

Ba Cung ôm cháu nội không buông tay, tay trái nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nhóc, Cung Tiểu Uông thoải mái hừ hừ, tại cọ cọ trên người ba Cung, ngủ càng thêm thơm ngọt.

” Về sau thời gian Cung Phàm cùng Phi Phi ở nhà không thể so với trước, đem nhóc con nuôi gần hai ta, sau này nhìn thấy hai phu phu tụi nó đi cũng sẽ không khóc thương tâm như vậy.” Ba Cung vươn tay thò vào trong quần áo Cung Tiểu Uông, sờ lưng nhóc, không ướt mồ hôi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cháu nội là do con dâu song tính sinh, ông vẫn luôn sợ thân thể cháu nội không bằng mấy đứa nhóc nhà người ta.

Mẹ Cung nghe xong nhướn mi,”Nói cái gì đó! Hai ta chăm nó lâu, liền không tính là Tỉnh Phi sinh ra? Con cái không thể tách rời cha mẹ. Ông xem Cung Phàm thời gian gần với nhóc con so vói ta hai còn ngắn hơn, lúc nhóc con thấy hắn còn không phải không them hai ta chỉ muốn hắn ôm.”

Mẹ Cung tuyệt không ghen tị với Cung Phàm cùng Tỉnh Phi, bà cảm giác đây là chuyện tốt, làm một người mẹ, bà càng thêm rõ ràng sự nhớ nhung của con cái dành cho cha mẹ.

Ba Cung không còn lời nào để nói, nhưng thấy cháu nội mỗi ngày khóc như vậy cũng không phải chuyện tốt. Không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, chuyện này đành phải tạm thời gác lại.

Gần nửa năm. Tỉnh Phi không tới tiệm trà sữa, vừa bước vào tiệm trà sữa Phi Dương, trong lòng vừa quen thuộc lại xa lạ, đương nhiên còn có kích động.

Nhân viên trong cửa hàng vẫn là nữ sinh cùng nam sinh trước đây, hai người không hề giống như lúc trước mới đến còn rụt rè, ngược lại miệng lưỡi trơn tru hơn rất nhiều, đối với yêu cầu của khách hàng xử lý càng thêm khéo léo đưa đẩy, quả nhiên thời gian là một thứ gì đó rất có mị lực.

Tiều Bành thấy Tỉnh Phi, kinh ngạc một chút, đẩy đẩy Tiểu Nhan bên cạnh đang pha trà sữa cho khách, hai người nhìn Tỉnh Phi, chào một tiếng.

“Ông chủ.”

“Ừ.” Tỉnh Phi nhìn nhìn hai người, lại nhìn nhìn bài trí trong tiệm, phát ra tiếng than thở.

Tiều Bành trên mặt mang theo tươi cười độc đáo tuổi thanh xuân,”Ông chủ gần đây khoẻ không? Một thời gian rồi không có tới.”

Tỉnh Phi cười cười với hai người,”Trong nhà có chút việc.”

Tiều Bành liền không hỏi nữa, Tiểu Nhan phục vụ khách xong cũng dán lại đây, tròng mắt quay tròn nhìn Tỉnh Phi, nói,”Khí sắc ông chủ không tồi.”

Có thể không tốt sao? Được mẹ Cung hầu hạ chăm nuôi gần ba tháng, chồng theo, mẹ chồng hầu, ba chồng thương, lại có một nhóc con tính tình ngoan ngoãn khả ái, khí sắc không tốt mới là lạ.

“Thoạt nhìn không có gì thay đổi nhiều, buôn bán trong tiệm thế nào?” Tỉnh Phi không hỏi Tiêu Dương về tình hình buôn bán của tiệm, chỉ bảo Cung Phàm khi tan tầm ngẫu nhiên lại đây nhìn một chút, xem xem có thể hỗ trợ việc gì hay không, để anh giúp đỡ Tiêu Dương một chút.

“Vẫn giống như trước ạ, khách quen của tiệm vẫn duy trì, khách mới thì không nhiều không ít.”

Tỉnh Phi gật gật đầu,cậu cũng không có chí hướng lớn lao gì, như vậy là tốt rồi. Ngồi trong tiệm một lát, không thấy Tiêu Dương đâu, Tỉnh Phi liền quyết định buổi sáng ngồi trông tiệm cũng được.

Ngồi ở sau quầy, Tỉnh Phi thường thường ngẩn người, nghĩ tới Cung Tiểu Uông, nhớ nhung nói không nên lời, tâm tình cũng thập phần suy sụp. Tiều Bành cùng Tiểu Nhan hai người cũng biết nhìn sắc mặt, không có hỏi cậu sao lại buồn, chỉ chuyên tâm công tác.

Gần mười giờ rưỡi, Tiêu Dương đến, chẳng qua sắc mặt hắn rất kém, đi vào trong điếm, bình thường không thấy quầng thâm mắt, nhưng hôm nay ngọn đèn vừa chiếu, quầng thâm trên mắt hắn liền hiện lên rõ rệt.

Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là, hắn nhìn qua không chỉ tâm tình không tốt mà là cực kỳ khổ sở.

Tiêu Dương nhìn thấy Tỉnh Phi ngồi ở sau quầy có chút kinh ngạc, ghé vào trên “Tỉnh Cái, Cung Cảnh Nham, Cung Kê(*), Cung Uông Uông đâu?”

(* mấy cái biệt danh của Uông Uông)

Tỉnh Phi lúc đầu còn không biết hắn nói ai, sau nghe được Cung Uông Uông mới biết được người hắn nói là Cung Tiểu Uông, lúc này cười mắng,”Nhà ngươi cút đi!”

Tiêu Dương cười ha ha,”Này không thể trách ta. Dòng họ nhà cậu rất nghịch thiên. Lại nói, cậu đặt cho nhóc tên Cung Tiểu Uông, hai người đúng là thiếu trách nhiệm.”

Tỉnh Phi nhún nhún mũi,”Đó là nhũ danh thôi, đại danh tôi với anh ấy đều không được làm chủ, ông nội không cho tôi với ba nhóc đặt tên.”

Tiêu Dương lắc đầu,”Tôi nói cậu nghe! Hai người mà dám lấy Cung Tiểu Uông làm đại danh, Cung Uông Uông lớn lên không cắn chết ha người mới là lạ.”

Tỉnh Phi không tiếp lời hắn mà nói,”Nhìn cậu có vẻ tâm tình không tốt.”

Tiêu Dương lúc này cũng không cười nữa, nhìn Tỉnh Phi,”Tiểu gia thật hâm mộ cậu, cậu nói xem cậu ngoại trừ đám thân nhân cực phẩm kia, sinh hoạt khắp nơi đều tốt.”

Tỉnh Phi cũng biết, không phủ nhận. Lo lắng hỏi Tiêu Dương,”Làm sao thế?”

Ánh mắt Tiêu Dương có chút hồng, đi đến sau quầy, lôi kéo Tỉnh Phi ngồi trên sô pha, vắt chân bắt chéo, do dự trong chốc lát, nói,”Hôm trước lúc tôi về nhà, nhìn thấy một thằng nhóc cùng Lưu Lam lôi lôi kéo kéo. Mẹ nó, tên kia cười còn rất d** đ*ng!”

Tỉnh Phi ngạc nhiên, không biết nhìn Tiêu Dương thế nào, Tiêu Dương lại không phải người yếu ớt như vậy, khổ sở là khổ sở, cùng với vẻ quật cường không một chút liên quan.

“Sao lại thế? Lưu Lam không phải loại người như vậy đi. Có phải là hiểu lầm hay không? Anh ta thấy cậu không?”

Tiêu Dương lắc đầu, vẻ mặt lạnh lẽo,”Hiểu lầm cái rắm! Tên kia còn hôn lên mặt hắn một cái! Cũng không thấy hắn đẩy tên kia ra! Tôi đứng sau hắn, hắn không phát hiện ra tôi. Lưu Lam không phải loại người như vậy, nhưng nếu tiểu tam cứ dính lấy, đàn ông dù có kiên định đến mấy có đôi khi không phải vẫn đi yêu đương vụng trộm sao?”

Tỉnh Phi không nói, Tiêu Dương mắt thấy mới là thực. Thế nhưng Tỉnh Phi luôn có cảm giác không quá chân thật, Cung Phàm từng nói Lưu Lam muốn sống ổn định, hẳn là sẽ không ra ngoài làm loạn chứu? Hơn nữa thoạt nhìn anh ta rất thích Tiêu Dương nha.

“Muốn đi hỏi một chút không?” Tỉnh Phi đề nghị.

Tiêu Dương một chút tinh thần cũng không có,”Hỏi cái gì? Chuyện này không tiện mở miệng.”

Tỉnh Phi nhìn Tiêu Dương, hai người đều trầm mặc. Nghĩ đến Tiêu Dương thoạt nhìn thật sự rất yêu Lưu Lam, nếu Lưu Lam thật sự ngoại tình, Tiêu Dương mở miệng hỏi, Lưu Lam gật đầu, Tiêu Dương khẳng định muốn chia tay, nếu không phải, thì giữa hai người khẳng định là có rạn nứt, Lưu Lam cũng sẽ có cảm giác Tiêu Dương không tín nhiệm chính mình.

Hai người lại trầm mặc. Tiêu Dương thật sự rất khổ sở, vẻ mặt hi ha ngày thường tuyệt không còn, trầm mặc đến mức Tỉnh Phi có chút không biết nên làm sao. Nếu Lưu Lam thật sự là kẻ tồi tệ, Cung Phàm cũng phải chịu trách nhiệm.

Đem Cung Phàm bồi thường cho Tiêu Dương? Tiêu Dương rất thích Cung Phàm, vẫn luôn ồn ào Cung Phàm là nam thần của hắn, mị lực của Cung Phàm lớn cỡ nào chứ. Nhưng mà cậu luyến tiếc. Tỉnh Phi ngẫm lại liền thấy thịt đau. Hơn nữa đem Cung Phàm bồi thường cho Tiêu Dương, vậy Cung Tiểu Uông là nguyên tố phụ thuộc có phải cũng trở thành tệp đính kèm không? Nếu Cung Tiểu Uông không đi theo, về sau trưởng thành, hỏi ba ba nhóc đi đâu vậy, chẳng lẽ phải nói cho nhóc là ba ba của con làm mai mối thất bại nên tự lấy thân bồi thường cho người ta, còn lại hai ta cô nhi quả phụ với nhau. Tỉnh Phi thật muốn khóc, chuyện này mới tàn nhẫn làm sao.

“Chúng ta lấy bao tải chùm Lưu Lam đi.” Tỉnh Phi đầy mặt tuyệt vọng nói với Tiêu Dương.

Tiêu Dương,”……”

Tiêu Dương vốn tâm tình rất suy sút, nghe thấy Tỉnh Phi nói, vẻ mặt khiếp sợ nhìn bộ dáng ngu ngốc của Tỉnh Phi, Tỉnh Phi thoạt nhìn đã muốn khóc, là bị sự ngu ngốc của mình doạ khóc sao? Trừ điều này, Tiêu Dương thật sự nghĩ không ra được còn có chuyện gì có thể khiến cậu lộ ra bộ dáng thần kinh này.

“Y là huấn luyện viên cao cấp trong công ty chồng cậu, tán đả, Taekwondo đều là tiêu chuẩn, chúng ta chùm bao tải vào y? Muốn bị y kéo đến góc hẻo lánh đánh một trận à?” Tiêu Dương cho cậu một cái liếc trắng mắt, tuyệt không muốn cùng trẻ thiểu năng cãi lộn! Cảm giác chỉ số thông minh bị tụt dốc không phanh!

Tỉnh Phi được cảnh tỉnh, cả người cũng yên tĩnh, Tiêu Dương ngược lại không còn bộ dáng thâm trầm nữa.

“Hiện tại tiểu gia mới là kẻ tình cảm gặp nguy, nhà ngươi bày cái vẻ mặt không còn gì luyến tiếc làm chi!” Tiêu Dương muốn giơ chân!

Tỉnh Phi u buồn liếc mắt nhìn Tiêu Dương, sau đó ưu thương cúi đầu, lấy di động ra, gọi cho Cung Phàm.

“Anh à, em nếu chết, anh có đau khổ không?” Tỉnh Phi ưu thương nhìn thế giới bên ngoài.

Cung Phàm sửng sốt một chút, nghe ngữ khí Tỉnh Phi không giống như đang gặp nguy hiểm.”Ách — làm sao vậy?”

“Không có việc gì. Anh à, em nếu đi đánh nhau, bị mời đi uống trà, anh sẽ đến cảnh cục đem em ra chứ?”

Cung Phàm thật sự đoán không ra Tỉnh Phi muốn làm cái gì, chỉ dở khóc dở cười,”Thân thể nhỏ bé này muốn một mình đi đánh ai?”

“Em không đi một mình.”

“Khẩu khí thật lớn, kiêu ngạo như vậy là định đánh ai?”

Tỉnh Phi trầm mặc một chút, quyết định không nói. Cung Phàm cũng không có truy vấn.

“Cùng Tiêu Dương đi đánh nhau hửm?”

Tỉnh Phi ừ một tiếng, không chút do dự bán Tiêu Dương. Tiêu Dương ở bên cạnh đặc biệt vô tội, nghĩ rằng ông đây muốn đi đánh nhau cùng cậu lúc nào? Hơn nữa là đàn ông thì một mình đấu nha, đánh hội đồng thì tính làm gì! Đương nhiên ngoại trừ Lưu Lam, có bản lĩnh thì đánh hội đồng y đi!!!

“Có muốn anh đem Lưu Lam cho hai người mượn không? Năm trước y vừa được giải quán quân tán đả liên tỉnh.”

Tỉnh Phi,”……” Em muốn đánh y đó, anh còn đe dọa em. (=))))) mệt vs bà Phi)

Tỉnh Phi cắn môi,”Không, em muốn chùm bao tải y.”

Cung Phàm ở bên kia thật sự nhịn không được bật cười.”Được được, ai bắt nạt em, anh tự tay đánh nó.”

Tỉnh Phi do dự một chút,”Không cần, là đàn ông liền tự mình đánh.”

Cung Phàm không còn lời nào để nói, em còn đòi đi đánh hội đồng, còn muốn chùm bao tải người ta đó! Là đàn ông sao nghĩ được như thế?

Hai người lại nói liên miên cằn nhằn hàn huyên trong chốc lát. Tiêu Dương ở bên cạnh khóc không ra nước mắt, nói là đi nhờ vả người đàn ông nhà cậu đi đánh người, giờ phút này lại ở trước mặt tôi show ân ái thật sự không sao hả? Thật sự không phải sát muối vào lòng tôi hả?Nghĩ rằng trước khi biết rõ chuyện của Lưu Lam ông đây giết cậu trước có được không!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.