Lão Phu Thiếu Thê – Chương 56 – Botruyen

Lão Phu Thiếu Thê - Chương 56

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Cung trang trở về, bụng Tỉnh Phi to nhanh như thổi, nhanh chóng lớn dần.

Vào tháng năm, lượng cơm của Tỉnh Phi rất kinh người.

Có một buổi tối, hai người ôm nhau ngủ, lúc nửa đêm Cung Phàm đột nhiên tỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Tỉnh Phi. Sau đó bàn tay run rẩy đặt lên trên bụng Tỉnh Phi.

Một lần, hai lần, lòng bàn tay bị đụng chạm. Đó chính là sinh mệnh mang huyết mạch của anh. Theo ánh trăng, Cung Phàm loáng thoáng thấy bụng Tỉnh Phi đã lộ ra rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Cung Phàm mở đèn trên tủ đầu giường, khoanh chân cong thân mình, ngồi ở trên giường nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi ngủ thật say, chỉ có thời điểm bụng bị Cung Tiểu Uông đạp, mới nhẹ nhàng ưm một tiếng. Cung Phàm tầm mắt truy đuổi theo động tĩnh trên bụng Tỉnh Phi, thân thể hơi hơi run rẩy. Anh khom người hôn lên bụng Tỉnh Phi một cái, sau đó chậm rãi chuyển thành hôn trán, hai má, rồi hôn lên môi Tỉnh Phi.

Tỉnh Phi bị anh hôn tỉnh, ánh mắt mờ mịt ngốc nghếch nhìn Cung Phàm.

“Ca, trời sáng rồi à?” Tỉnh Phi dụi dụi mắt.

Cung Phàm hôn hôn mắt cậu,“Chưa.”

“Vậy sao anh lại không ngủ được?” Tỉnh Phi còn chưa tỉnh táo lại, ngữ khí mềm nhũn làm nũng.

“Không ngủ được.” Thanh âm Cung Phàm rất nhẹ, mang theo giọng mũi thản nhiên, Tỉnh Phi cảm thấy gợi cảm chết đi được, lỗ tai sắp mang thai luôn!!!

Cung Phàm nhìn bộ dáng của cậu, bắt lấy tay cậu, thưởng thức một chút, sau đó nắm tay Tỉnh Phi đặt lên bụng cậu. Nhẹ nhàng, lòng bàn tay bị thứ gì đó đá một chút. Tỉnh Phi lập tức bừng tỉnh, đồng tử cậu phóng đại, giống như bị chấn kinh nhìn Cung Phàm, sau đó ánh mắt chậm rãi đỏ ửng.

“Là… là Cung, Cung Tiểu Uông?” Thanh âm Tỉnh Phi run rẩy, ánh mắt nhìn Cung Phàm mang theo hi vọng.

“Ừ.”

“Rất, rất…… kỳ quái.”

“Ừ.”

Đến tháng sáu, Tỉnh Phi liền không thể đi ra ngoài nữa, bụng quá lớn, đi ra ngoài sẽ bị người ta nhìn chằm chằm.

Cung Phàm trở về liền nhìn thấấy Tỉnh Phi cùng Husky một người một chó gâu gâu giao tiếp với nhau. Cung Phàm đột nhiên nghĩ tới vấn đề dưỡng thai.

Cung Phàm ngồi trên sô pha, nhìn đôi mắt màu lam của Husky, lại nhìn nhìn bụng Tỉnh Phi, tâm tình quả thực bị đè nén, lại nhìn Tỉnh Phi ở chỗ đó kêu gâu gâu, chỉ có thể an ủi chính mình rằng đây là một bài hát toàn tiếng gâu gâu.

Tháng bảy, Tỉnh Phi béo lên không ít, mỗi ngày soi gương, sau đó vẻ mặt thật đau khổ, một bên nhéo thịt trên má mình, một bên nhéo nhéo thắt lưng. Cảm thấy chính mình thật vất vả mới có chút tự tin bây giờ liền bay mất.

Cung Phàm vốn ngồi ở trên giường xem tạp chí, nhìn thấy Tỉnh Phi vẻ mặt đau khổ đi về phía mình, ánh mắt liền co giật không ngừng.

“Ca, em cảm thấy em béo lên thật nhiều.” Tỉnh Phi chọc chọc Cung Phàm.

Cung Phàm thức thời đem tạp chí buông xuống, nhìn Tỉnh Phi, kỳ thật anh cảm thấy rất tốt, thịt thịt, ôm rất thoải mái.

“Không có, là ảo giác của em đó.”

“Không cần an ủi em.”

“Không phải an ủi.”

“Nhưng em thật sự cảm thấy em béo lên.”

“Không có, là ảo giác của em đó.”

“Không cần an ủi em.”

“Không phải an ủi.”

…… Tuần hoàn vô hạn……

Tỉnh Phi không muốn để ý Cung Phàm, vẻ mặt đau khổ, kéo chăn lên chui vào, lưu cho Cung Phàm bóng dáng trầm mặc.

Cung Phàm,“……”

Cung Phàm kéo chăn ra chui vào cùng, ôm lấy Tỉnh Phi, Tỉnh Phi trong chăn lắc mình không chịu phối hợp. Cung Phàm nhéo nhéo thịt trên bụng cậu,“Ôm rất thoải mái, mềm mềm.”

Tỉnh Phi bất động, kéo cánh tay Cung Phàm ra để gối đầu ngủ.

Tháng tám, bụng Tỉnh Phi giống hệt bụng mẹ Cung lúc trước mang thai Cung Phàm, cảm giác tựa như giấu một trái dưa hấu lớn, cái bụng như muốn nứt ra đến nơi. Mẹ Cung cùng ba Cung mỗi ngày đều lo lắng.

Trong lòng Cung Phàm cũng không nhẹ nhàng, thời điểm siêu âm, bác sĩ kia nói qua thai quá lớn sẽ khó sinh, Tỉnh Phi lại là nam giới, sản đạo lại nhỏ, đến lúc sinh thì phần trăm rủi ro khá lớn.

Tháng chín, tất cả mọi người trong nhà họ Cung không dám để Tỉnh Phi một mình ở nhà, nhất định phải có một người ở cùng cậu. Khi đó Cung Phàm cũng không thường xuyên đến văn phòng, cũng không lên ban, đại đa số thời điểm đều đem công tác chưa hoàn thành mang về nhà.

Tỉnh Phi rất tốt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chỉ là không thích đi ra ngoài đi lại. Mỗi ngày cùng Husky ấp ấp ôm ôm. Mà Husky đã không còn chỉ to bằng bàn tay Cung Phàm nữa, nay đã cao đến đầu gối Cung Phàm, dáng vẻ xuẩn manh lúc nhỏ nay đã biết đùa giỡn, hơn nữa có sữa thì mới nhận chủ nhân.

Gia hoả này còn thường xuyên không biết xấu hổ, mỗi ngày lúc lắc cái đuôi, tiểu cúc hoa sáng lạn nở rộ, tuyệt không biết che giấu. Hơn nữa nó còn học được cách đi thông đồng mấy con chó xinh đẹp khác nữa.

Từng ở nhà ngang nhiên come-out, mang về một con Samoyed đực! Ở nhà quấn quýt thân thiết! Thẳng đến khi chủ nhân của nó đi tìm đến. Bởi vì vị chủ nhân chết sống không chịu buông tay cho chó nhà mình yêu con chó khác, hai nhà đành phải mạnh mẽ bức bách cả hai chia tay! Vốn tưởng rằng Tỉnh Tiểu Uông sẽ thương tâm vài ngày, không nghĩ tới nó chính là một con chó đểu, qua vài ngày liền chuồn ra ngoài thông đồng với con chó khác.

Sau này chủ nhân của con Samoyed kia gọi điện thoại đến, nói là Samoyed nhà hắn ở nhà không ăn không uống quyết chí thề không bỏ tình yêu. Hắn đành phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. Thế nhưng Tỉnh Tiểu Uông đã lại tìm được mùa xuân mới…… (=)))))))

Tỉnh Phi nhìn Tỉnh Tiểu Uông thương tâm đã lâu. Cung Phàm đành phải an ủi cậu, tình yêu khác loài là không có tương lai. Tỉnh Phi mới dễ chịu một chút.

Thời điểm trung tuần tháng chín, Tỉnh Phi đau bụng, người một nhà đều cảm thấy thần kinh căng thẳng, ba mẹ Cung luống cuống tay chân đem Tỉnh Phi đưa đến bệnh viện kia, cũng báo cho Cung Phàm. Cung Phàm đang họp, trong phòng hội nghị im lặng, tiếng chuông chói tai, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào Cung Phàm.

Lão tổng quang minh chính đại nghe điện thoại, hơn nữa nghe điện thoại xong nói cũng không nói một câu, vội vã chạy đi, giống hệt như vợ ở nhà sắp sinh đến nơi!!!! Thế nhưng lão tổng không phải đồng tính luyến ái sao? Vợ cũng là mỹ nam nha! Anh gấp cái gì!

Thời điểm Cung Phàm chạy tới bệnh viện, Tỉnh Phi đã được đẩy vào phòng phẫu thuật nửa giờ!

Cung Phàm lần đầu tiên có vẻ nôn nóng bất an, ở bên ngoài phòng phẫu thuật bồn chồn đi tới đi lui, ghế dựa bên ngoài bị anh đá bùm bụp, ba mẹ Cung cũng lo lắng muốn chết, căn bản là không có tâm tình nhắc anh. Hộ sĩ là một cô gái khá trẻ, cũng không dám chọc vào Cung Phàm đang ở trạng thái bùng nổ. Đứng ở một bên nhìn Cung Phàm mà sắp khóc.

Hai giờ sau, cửa phòng giải phẫu mở ra.

Đứa nhỏ toàn thân đều là màu phấn hồng, nhiều nếp nhăn xấu xấu không rõ bộ dáng, lớn hơn Husky lúc Cung Phàm mới mua về không được bao nhiêu. Tỉnh Phi được đẩy đi ra. Cung Phàm căn bản không có tâm tình nhìn xem Cung Tiểu Uông là nam hay nữ, không cẩn thận nghe được bác sĩ chúc mừng ba mẹ Cung là tiểu tử béo mập mới biết được là sinh con trai.

Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi nằm ở trên giường, sắc mặt cậu tái nhợt, ngủ cũng không quá an ổn. Ánh nắng dừng ở trên mặt cậu, cảm giác làn da của cậu như trở nên trong suốt. Cung Phàm lấy ngón tay vuốt ve hai má cậu, đột nhiên có chút hối hận khi sinh đứa nhỏ.

Mẹ Cung đi đến bên người anh, vỗ vỗ bờ vai của anh.“Cả nhà chúng ta đều thua thiệt nó. Mẹ cả đời này sẽ không quên tội lỗi mẹ gây ra.”

Cung Phàm nắm lấy tay mẹ Cung, không nói gì. Mẹ Cung tựa vào trên lưng Cung Phàm, cúi đầu khóc.

“Mẹ cũng có lúc vì mình biện hộ, mẹ cũng từng nghĩ, lúc trước nếu mẹ không đi mua nó, nó sẽ vẫn sống ở cái nơi nhỏ bé kia, cha không thương mẹ không yêu, không chừng còn bán cho người khác, còn không tốt bằng nhà họ Cung chúng ta.” Mẹ Cung chà xát nước mắt, “Nhưng dù biện hộ thế nào, cũng chỉ là tìm cớ mà thôi.”

Trên mặt ba Cung là biểu tình thâm trầm, ở bên cạnh thở dài,“Khóc cái gì! Hai người đều bình an! Khóc cho xui xẻo!”

“Con sẽ đối tốt với em ấy. Con yêu em ấy.” Cung Phàm lẩm bẩm nói.

Tỉnh Phi tỉnh lại vào ban đêm. Cung Phàm đã mười tám tiếng không nghỉ ngơi. Ba mẹ Cung muốn thay anh, Cung Phàm cũng không chịu, đứa nhỏ vừa sinh ra bệnh viện sẽ hỗ trợ chăm sóc, Cung Phàm để hai người lớn tuổi về nhà nghỉ ngơi.

Ánh mắt Cung Phàm đỏ bừng, áo sơmi cũng nhiều nếp nhăn, tóc cũng có chút hỗn loạn. So với bộ dáng bình tĩnh ổn trọng bình thường kém rất nhiều. Anh ở bên giường ngồi như một cây cột, nhìn chằm chằm vào hư không, một chút buồn ngủ cũng không có. Tỉnh Phi tỉnh lại, nhẹ nhàng động một chút anh liền chú ý tới.

“Không nên cử động, miệng vết thương sẽ vỡ ra.” Cung Phàm đè Tỉnh Phi lại, không để cậu nhúc nhích.

Ngũ quan Tỉnh Phi đều nhăn cùng một chỗ, miệng xuýt xoa hít một ngụm khí lạnh.

“Thực xin lỗi.” Cung Phàm dán vào lỗ tai cậu, nghe vào tai rất khó chịu.

Tỉnh Phi liếc sang bên cạnh nhìn anh,“Không cần xin lỗi, là em tự nguyện. Em muốn gặp Cung Tiểu Uông.”

Cung Phàm cười cười, sờ đầu cậu,“Được.”

Tỉnh Phi nằm ở trên giường, nhìn bóng dáng Cung Phàm rời đi. Cảm thấy cơn đau bị xé rách trên thân thể đều không là gì, vô cùng đáng giá.

Phụ nữ mang thai khi sinh sản phải thừa nhận nỗi đau tương đương với khi mười hai dẻ  xương sườn đồng thời bị đánh gãy, thừa nhận mức độ đau cao nhất. Trong quá trình mang bầu thân thể cùng tâm lý thừa nhận áp lực cũng rất lớn. Mỗi một người phụ nữ mang thai đều vĩ đại, mỗi một người mẹ đều là vô tư.

Thời điểm Cung Phàm trở về, trong tay cầm bình thuỷ, phía sau là ba mẹ Cung, hai lão nhân gia thân thể không bằng người trẻ tuổi, vẻ mặt có chút tiều tụy, thế nhưng tinh thần đặc biệt tốt, trên mặt đều là ý cười.

Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Tiểu Uông lần đầu tiên, liền không muốn nhìn lần thứ hai. Ánh mắt đổi tới đổi lui trên người Cung Phàm cùng chính mình, thật sự là không tin con mình lại xấu như vậy! Thực là xấu không chịu nổi!

Mẹ Cung vừa thấy liền biết cậu suy nghĩ cái gì, dở khóc dở cười,“Đứa nhỏ vừa sinh ra đều như vậy, qua vài ngày sẽ nẩy nở.”

Tỉnh Phi nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cung Phàm vặn mở bình thuỷ, cầm ra camen đặt ở trên bàn.

Tỉnh Tiểu Uông vừa uống xong sữa bột, ngủ thật say, không biết có phải ngửi thấy mùi thơm hay không, miệng chóp chép. Chọc cả nhà cười vang.

Cung Phàm đút Tỉnh Phi uống cháo, Tỉnh Phi uống một ngụm đột nhiên nhớ tới một vấn đề trọng yếu.

“Mẹ, đem Cung Tiểu Uông ôm lại đây cho con xem.”

Mẹ Cung phản xạ có điều kiện đem đứa nhỏ ôm qua, một bên hỏi,“Cung Tiểu Uông là ai?”

Tỉnh Phi đang chuẩn bị trả lời, liền nghe đến Cung Phàm ho khan. Cậu cư nhiên nghe hiểu!!! Vì thế nhu thuận câm miệng.

Bên kia trên trán ba Cung gân xanh nhảy lên, hận không thể lấy gậy đánh hai đứa này một trận!!!

Vài ngày sau, Cung Tiểu Uông làn da nẩy nở, phấn nộn nộn thoạt nhìn thập phần khả ái, mi nhãn bảy phần giống Cung Phàm, ba phần giống Tỉnh Phi. Mềm mềm trắng trắng giống như đứa nhỏ được điêu khắc từ dương chi ngọc. Trong lúc nhất thời dẫn tới mấy cô gái ở bệnh viện mẫu tính bùng nổ.

Bởi vì Tỉnh Phi thân thể đặc thù, ở bệnh viện càng lâu càng không tiện, có khả năng sẽ để lộ tin tức. Ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng năm sáu ngày liền về nhà tĩnh dưỡng thân thể.

Hết chương 56.

Dương chi ngọc

Lão Phu Thiếu Thê - Chương 56

Samoyed

Lão Phu Thiếu Thê - Chương 56

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.