Lão Phu Thiếu Thê – Chương 49 – Botruyen

Lão Phu Thiếu Thê - Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều lúc sáu giờ, Cung Phàm rốt cuộc trở lại. Ánh mắt Tỉnh Phi nhìn anh quả thực giống như là tìm thấy đấng cứu thế, ôm Cung Phàm mà nước mắt lưng tròng.

Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi ôm mình không buông, bĩu môi làm nũng, cười cười, thân thủ vuốt ve cậu một chút. Hai mắt Tỉnh Phi vụng trộm nhìn ba mẹ Cung đang rửa rau, lặng lẽ cùng Cung Phàm kề tai nói nhỏ.“Anh, cún con đáng yêu lắm, có điều hơi ngốc một chút.”

Cung Phàm liền ôm cậu bằng cách ôm công chúa, sao đó đi đến phòng khách. Tỉnh Phi mặt đỏ bừng, chột dạ nhìn sang bên cạnh, không có ai nhìn bọn họ.

“Đáng yêu giống em.” Cung Phàm nói.

Tỉnh Phi ánh mắt sáng ngời trong suốt: “Thật sao?”

Cung Phàm nhìn bộ dáng nhỏ nhắm của cậu, “Đúng vậy, cũng ngốc như em nữa.”

Tỉnh Phi hừ một tiếng,“Anh chúng ta trở về phòng đi ~” Tỉnh Phi dùng ánh mắt nhìn mẹ Cung, chắc sẽ không thấy được. Cung Phàm cười ôm eo cậu đi vào. Ba mẹ Cung ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng hai người ôm ôm ấp ấp, cười cười.

“Tính cách Phi Phi thay đổi thật nhiều.” Ba Cung đem cá rửa sạch sẽ.

“Đúng vậy. Cung Phàm tính cách cũng thay đổi rất nhiều. Kết hôn là sẽ vì đối phương mà sửa đổi tính cách, hai người mới có thể an ổn sống cùng nhau.” Mẹ Cung giúp ba Cung xắn tay áo. Ba Cung tán đồng gật gật đầu,“Sinh hoạt lâu dài cần bao dung đối phương.”

“Là làm cá xào lăn (1) hay là cá sốt chua ngọt (2)?” Ba Cung nhìn mẹ Cung, cảm khái nói: “Lúc trước thời điểm bà mang thai rất thích ăn cá sốt chua ngọt, cũng làm món này cho Phi Phi đi, hai ngày rồi đứa nhỏ này ăn ít quá.”

Mẹ Cung gật gật đầu,“Mang thai chính là như vậy, ăn không vào, tính tình cũng rất lớn, bất quá tính tình Phi Phi cũng không tệ lắm.”

Ba Cung lắc lắc đầu,“Năm đó bà mang thai mà tôi cũng bị ép cho bán sống bán chết!”

Mẹ Cung trợn trắng mắt nhìn ông,“Lúc trước tôi mang thai là đánh đổi nửa cái mạng, để ông dễ chịu trong lòng tôi khó chịu!”

Ba Cung cười cười, giúp bà đem tóc bên thái dương vén lên, nhìn tóc trắng của bà, cảm thán nói, “Già rồi già rồi, tóc trắng cũng có rồi.”

Mẹ Cung gật gật đầu,“Đúng vậy, nhân sinh vội vàng.”

Tỉnh Phi đẩy Cung Phàm đến trên giường. Cung Phàm theo lực đạo của cậu ngã xuống, Cung Phàm gác cánh tay sau ót, lấy ngón tay cào cào nhẹ cằm Tỉnh Phi, Tỉnh Phi thấy ngứa, thế nhưng không né tránh, ngồi ở trên bụng anh. Một bàn tay Cung Phàm thò vào trong quần áo, sờ sờ bụng cậu. Cho dù cảm giác gì Cung Phàm cũng không thấy được, thế nhưng giống như có một loại cảm giác khác thường từ trong lòng bàn tay lan tràn đến trái tim.

Tỉnh Phi bắt lấy tay anh, ha ha cười.“Anh, cảm giác rất kì quái.”

“Kỳ quái như thế nào?”

“Không biết nói như thế nào, hạnh phúc? Quái dị? Vui vẻ? Giống như tất cả đều có ý.” Tỉnh Phi cau mày.

“Anh cũng có một loại cảm giác rất mãnh liệt.” Cung Phàm ôm eo cậu.

“Cảm giác gì?” Tỉnh Phi đem nút áo sơmi Cung Phàm cởi ra, nhìn đến lồng ngực rắn chắc, thân thủ chọc chọc trên cơ thịt chỗ đó, cứng cứng, đầu ngón tay còn có cảm giác đau đau.

“Cảm giác hạnh phúc.” Cung Phàm nghiêng người, đem Tỉnh Phi đặt ở phía dưới. Tỉnh Phi híp mắt cười rộ lên, trong tươi cười tràn ngập ánh sáng trước kia không tồn tại.

“Phi Phi đừng quậy, thầy thuốc dặn thời kì đầu mang thai không thể xằng bậy.” Cung Phàm bắt lấy hai tay của cậu.

Tỉnh Phi lắc mông,“Vậy anh đem tay anh đang ở trên mông em lấy ra đi.”

Cung Phàm một ngụm hôn lên môi cậu, hai tay càng thêm làm càn. Tỉnh Phi đón ý hùa với anh, hai người hôn đến mức không phân ta ngươi. Cái loại này nhiệt tình cùng cuồng dã này không cách nào hình dung.

Tỉnh Phi cảm giác hô hấp của mình đều bị Cung Phàm cướp lấy, lồng ngực nặng nề trướng đau, Tỉnh Phi giãy dụa, hai tay đẩy Cung Phàm ra. Ánh mắt Cung Phàm đỏ bừng lên. Tỉnh Phi đỏ mặt nhìn anh, nhìn ánh mắt Cung Phàm mang theo lửa nóng cùng áp lực nào đó, Tỉnh Phi ngượng ngùng dời đi ánh mắt.

Hai tay Cung Phàm chống hai bên đầu Tỉnh Phi, nửa chống thân thể, kề sát Tỉnh Phi, chậm rãi bình ổn xuống. Ánh mắt lửa nóng, tròng trắng mắt tràn ngập tơ máu, hô hấp nặng nhọc đều cho thấy anh đang khó chịu.

“Anh?” Tỉnh Phi chọc chọc khuôn mặt anh. Cung Phàm nhìn cậu một cái. Tỉnh Phi lập tức rụt tay không dám nhúc nhích.

“Anh gọi điện thoại cho Tiêu Dương, nói em gần đây có chút chuyện, chắc một đoạn thời gian không thể đi tới tiệm trà sữa giám sát.” Thanh âm Cung Phàm giống như bị giấy ráp mài qua.

“Ồ.” Tỉnh Phi có chút thất lạc. Cung Phàm hôn hôn lên trán cậu: “Xin lỗi. Qua một đoạn thời gian, bụng sẽ bắt đầu phát triển. Bụng bầu đi ra ngoài không an toàn.”

Tỉnh Phi cúi đầu vừa niết ngón tay anh vừa thưởng thức,“Em biết.”

“Đi đem cún con ôm lại đây.” Cung Phàm lật người, mở rộng tay chân nằm thẳng trên giường. Tỉnh Phi từ trên giường ngồi dậy, vừa đi tới chỗ thùng giấy vừa vụng trộm ngắm hạ bộ Cung Phàm. =))))

Tỉnh Phi khom người đem Husky ôm đến, lông bên miệng cún con còn dính sữa chua. Husky mở to đôi mắt lười biếng, ngốc ngốc nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi sờ sờ bụng nó, ôm nó đi về phía Cung Phàm, sau đó đem cún con đặt ở hắn giữa hai chân anh.

Cung Phàm ngẩng đầu cảnh cáo Tỉnh Phi, Tỉnh Phi hướng anh làm mặt quỷ. Cung Phàm đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc, ngón tay siết chặt văng lên tiếng khớp xương rang rắc, cố tình một tên chủ nhân ngốc còn đang ở đó ngây ngô cười vui tươi hớn hở, còn một kẻ say sưa liếm phía dưới quần.

Tỉnh Phi nhìn màu trắng sữa trên quần Cung Phàm, nhìn Cung Phàm chế nhạo. Cung Phàm từ trên giường ngồi dậy, nhấc Husky để sang một bên, một phen bắt được Tỉnh Phi đang vênh váo đặt lên trên đùi.

“Anh phát hiện lá gan em gần đây càng lúc càng lớn.” Cung Phàm giữ chặt eo cậu. Tỉnh Phi vung chân,“Đó là ảo giác của anh, em vẫn trước sau như một kính ngưỡng anh, anh là tín ngưỡng của em.”

Cung Phàm đè lại chân cậu, Tỉnh Phi liền ngồi khóa ở trên đùi anh. Cung Phàm nhìn cần cổ trắng noãn của cậu,“Em bây giờ cứ tiếp tục vênh váo đi, anh hiện tại sẽ chịu đựng, đợi đứa nhỏ sinh ra, em có muốn biết thế nào là bùng nổ không?”

Tỉnh Phi trừng mắt ủy khuất nhìn anh, rầm rì rầm rì.“Anh đánh xem, đến thời điểm đó em cùng con sẽ bao vây anh! Hừ hừ, đến lúc đó không phải là bùng nổ nữa mà là song quyền khó địch bốn tay!”

Cung Phàm thất thanh cười lớn. Hai người sao, một bàn tay của anh liền có thể giải quyết.

“Anh, anh đã đặt tên cho nó chưa?” Tỉnh Phi xoa bụng cún con, Husky nằm ở trên giường phe phẩy cái đuôi. Tỉnh Phi đột nhiên nhắc đuôi nó lên sau đó nhìn vào giữa hai chân nó: “Thì ra là đực.”

Cún con kêu gâu gâu, mắt nhỏ đặc biệt ủy khuất, cuối cùng nhảy xuống giường, chui vào gầm giường. Chui vào một nửa liền mắc kẹt, nằm ở đó thê thảm kêu gâu gâu.

Tỉnh Phi khẩn trương nhìn Cung Phàm, mặt Cung Phàm đầy vẻ bất đắc dĩ, đè lại cún con lôi ra bên ngoài, lại lôi không ra, cuối cùng kêu Tỉnh Phi đứng sang một bên, tự mình đem giường nâng lên đến một chút, đem Husky lôi ra.

Cung Phàm đem cún con đặt lên trên cổ Tỉnh Phi, nói: “Tỉnh Tiểu Cẩu, ngốc như em vậy, con thỏ ngốc.”

Tỉnh Phi kháng nghị,“Không được gọi em là Tỉnh Tiểu Cẩu! Anh mới là Cung Đại Cẩu!”

Cung Phàm liếc mắt nhìn cậu, chỉ chỉ Husky đang lè lưỡi,“Anh nói gọi nó là Tỉnh Tiểu Cẩu.”

Husky giống như biết Cung Phàm dùng danh tự kia để gọi mình, còn đặc biệt hưởng ứng mà kêu hai tiếng, nãi thanh nãi khí, thanh âm mềm nhũn đặc biệt khả ái.

Tỉnh Phi nhìn nhìn Husky, lại nhìn Cung Phàm, đôi mắt nhỏ đặc biệt ủy khuất, mặt cũng  đỏ bừng,“Dựa vào cái gì chứ! Không được gọi là Tỉnh Tiểu Cẩu! Em không muốn!” Lại trừng mắt với Husky, bắt lấy chân trước của nó, than thở,“Chó ngốc!” Husky lật thân thể, vẫy vẫy cái đuôi dùng tròng mắt xanh biếc ngốc ngốc nhìn Tỉnh Phi.

Cung Phàm nửa khép ánh mắt nhìn bọn họ, “Không cần em quyết định, nó nhận ra là được, phải tôn trọng cẩu quyền.”

Tỉnh Phi nói không lại với anh, ánh mắt đỏ rực chạy ra bên ngoài.

Mẹ Cung bưng cá sốt chua ngọt lên bàn, bị Tỉnh Phi đột nhiên từ trong phòng lao ra làm hoảng sợ, sắc mặt lúc này liền không dễ nhìn,“Đều sắp sinh bảo bảo rồi, sao lại chạy như vậy, nếu không cẩn thận ngã xuống, xảy ra sơ xuất thì làm sao?”

Tỉnh Phi lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Cung luôn ôn hòa bày ra sắc mặt khó coi, có chút bất an đứng ở cửa,“Thực xin lỗi, mẹ.”

Mẹ Cung thở dài một hơi, đi đến trước mặt Tỉnh Phi, nhìn bộ dáng cậu ủy khuất, chọc chọc cái trán cậu,“Nói xin lỗi với mẹ có ích lợi gì? Con ngã xuống, là con tự mình chịu đau, biết không? Phải biết trân trọng thân thể mình, đứa nhỏ ngốc.”

Tỉnh Phi biết mẹ Cung không phải trách cứ mình, mà chỉ là muốn nhắc nhở mình phải tự bảo vệ bản thân, liền cười rộ lên. Nhưng mà ánh mắt cậu lúc này đỏ rực lại cười lên, thoạt nhìn có vẻ quái dị.

Mẹ Cung chú ý tới ánh mắt đỏ rực của cậu, cau mày hỏi,“Làm sao thế? Cung Phàm bắt nạt con?

Tỉnh Phi vừa chuẩn bị nói không có, thế nhưng mẹ Cung che chở cậu như vậy, khiến cậu đột nhiên nhớ đến mấy đứa nhỏ làm nũng với mẹ. Tỉnh Phi ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng cúi đầu, thanh âm đặc biệt nhỏ nhẹ, như có như không,“Ca… anh ấy bắt nạt con, anh ấy nói muốn đặt tên cho bảo bảo là Tỉnh Tiểu Cẩu.”

Mẹ Cung nghe xong ánh mắt giật giật, vừa nghe liền biết là hai người đùa giỡn, cũng không biết nên an ủi ai.

Ba Cung đứng ở trong phòng bếp, nghe được Tỉnh Phi nói Cung Phàm muốn đặt tên cho cháu cưng của mình là “Tỉnh Tiểu Cẩu”, gân xanh thái dương cũng giật giật: “Thằng bất hiếu kia! Đặt tên cho cháu ta cái gì mà Tỉnh……!” Hai chữ đằng sau thật sự là nói không nên lời.

Cung Phàm từ trong phòng đi ra, bình tĩnh nhìn nhìn mẹ Cung bất đắc dĩ cùng ba Cung đang tức giận, nói,“Em cảm thấy Tỉnh Tiểu Cẩu không dễ nghe, không phải đồng ý đổi thành Tỉnh Tiểu Uông sao.”

Tỉnh Phi nhất thời không có phản ứng, mở to ánh mắt tròn vo nhìn Cung Phàm, cho rằng anh lại chế nhạo mình, phản bác nói,“Anh mới là Tỉnh Tiểu Uông!”

Ba Cung bên kia nổi trận lôi đình,“Hai đứa đừng vớ vẩn! Đặt cho cháu cưng của ta cái tên xấu xí này, muốn nó về sau bị người ta chê cười hả!”

Mẹ Cung tuyệt không muốn giải thích, vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi, tuyệt không muốn tham gia vào “trò chơi” này!

Tỉnh Phi nhìn nhìn ba Cung đang nổi giận, đầu mới từng chút một chuyển lại đây.

Ánh mắt đỏ bừng, hận không thể nhào lên cắn chết Cung Phàm. Cũng không thể thuyết minh ngọn nguồn câu chuyện cho ba Cung, chỉ có thể tự gánh lấy hậu quả.

Ba Cung hận không thể cầm lấy gậy lại đây đánh hai người mấy cái. Tỉnh Phi quay lưng lại với ba Cung cũng có thể cảm giác được ông đang tức giận.

Tỉnh Phi quay sang Cung Phàm dùng khẩu hình nói,“Anh thật quá đáng! Em vô tội!”

Cung Phàm nhún nhún vai, nửa ôm Tỉnh Phi vào phòng, một cước đem cửa phòng đạp ra, niết niết khuôn mặt cậu,“Trách ai? Trước sự quyền uy tuyệt đối, cáo trạng là vô dụng.”

Tỉnh Phi tức đến thở hồng hộc, giận dữ đá anh một cước. Căm giận nói,“Đến lúc đó cún con gọi là Tỉnh Tiểu Cẩu, con anh liền gọi là Cung Tiểu Uông!”

Cung Phàm cười cười, cũng không trêu cậu nữa,“Hai ta không tự làm chủ được, em nếu muốn đặt tên là Cung Tiểu Uông, ba nhất định giết chết hai ta.”

Sắc mặt Tỉnh Phi lúc xanh lúc trắng.

Hết chương 49.

Chú thích:

1- 红烧鱼 hồng thiêu ngư

Lão Phu Thiếu Thê - Chương 49

2-糖醋鱼đường thố ngư)

Lão Phu Thiếu Thê - Chương 49

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.