Lão Phu Thiếu Thê – Chương 2 – Botruyen

Lão Phu Thiếu Thê - Chương 2

Chiếc xe hơi màu đen chạy chậm rãi trên con đường đất đá gồ ghề, thân xe bởi xóc nảy mà lắc lư lắc lư, Cung mẫu quay đầu quan sát Tỉnh Phi, thấy sắc mặt cậu vẫn bình thường, không bị say xe, chỉ là khuôn mặt lộ ra vẻ hơi uể oải. Không khỏi cảm thán đứa trẻ này thật tốt, là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa. Như vậy cũng tốt, con đường đồng tính này về sau cũng không dễ đi, có được một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa ở bên con trai mình, bà cùng ông bạn già ở nhà cũng có thể yên tâm.

Tỉnh Phi cúi đầu, nhìn đám cỏ dại xanh tươi bên ngoài, trong mắt người thành phố, đó là cảnh đẹp thiên nhiên, còn trong con mắt người nông dân, đó chính là đám cỏ dại che giấu rất nhiều côn trùng hại người.

“Phi Phi, ở đây có đồ ăn vặt.” Cung mẫu từ bên cạnh chỗ ngồi lấy ra một túi đồ ăn vặt, nghĩ đến đứa trẻ này mới chỉ mười tám tuổi, trẻ con không phải đều thích đồ ăn vặt sao, bà liền chuẩn bị phòng khi cần.

Tỉnh Phi thấp thỏm bất an nhìn Cung mẫu, trên mặt cậu có vài phần sợ hãi, xua xua tay, không dám nhìn mấy gói to nhỏ đủ các màu sắc kia dù chỉ một chút.“Dì à, cháu không ăn.” Thật sự là không biết nên cự tuyệt như thế nào, Tỉnh Phi chỉ không ngừng lắc đầu, ánh mắt hồng hồng, dường như sắp khóc, vừa có chút cảm động, nhưng cũng có chút bất an.

Cung mẫu nhìn bộ dạng bất an của cậu, trong lòng than thở, thật là khốn nạn mà, bà tự mắng bản thân khốn nạn, cũng mắng người nhà họ Tỉnh thật khốn nạn, một đứa trẻ ngoan ngoãn biết mấy, tại sao lại không đối xử với nó cho tốt! Chính mình cũng chẳng có điểm nào tốt đẹp, vì con trai của mình, liền làm ra cái việc không quang minh chính đại này, tương lai về sau đừng mong có thể chết tử tế. Nhưng mà chỉ cần về sau có người tri âm tri kỷ có thế ở bên con trai nhà mình, dù bà chết không tử tế cũng được.

Cung mẫu cũng không tiếp tục bắt buộc Tỉnh Phi ăn chỗ đồ ăn vặt đó nữa,nghĩ không nên làm khó đứa trẻ này. Cung mẫu mở túi đồ ăn vặt ra, mùi mực khô lập tức lan ra khắp xe, Cung mẫu cầm lấy một miếng, Tỉnh Phi hiếu kỳ nhìn bà một chút, tâm can Cung mẫu có chút nhảy loạn, này có khác gì một bảo bảo nhu thuận hiếu kỳ chứ, ánh mắt mở to nhìn ngươi lộ vẻ đáng thương, cũng không yêu cầu ngươi điều gì, giống như là muốn nói “chỉ cần cho con nhìn là được rồi, con không ăn nha~”

Cung mẫu cũng không quấy nhiễu Tỉnh Phi, tự mình nói,“Phi Phi a, dì  ăn không vô, mở ra rồi không ăn cũng không thể quăng đi a, giúp dì ăn một chút có được không?”

Tỉnh Phi vẫn muốn từ chối, thế nhưng yêu cầu này cũng không phải là quá đáng, liền tiếp nhận, ăn một miếng nhỏ, cảm giác hương vị là lạ, Tỉnh Phi có điểm không muốn ăn, thế nhưng lại không muốn lãng phí, ăn mấy miếng nữa, lại cảm thấy hương vị cũng không tồi.

Cung mẫu vừa quay đầu lại, liền nhìn đến Tỉnh Phi đang chơi “Mèo nhỏ câu cá”. Cầm một sợi mực khô nhỏ làm mồi, há miệng liền cắn sợi khô mực một miếng, chính mình “câu” bản thân. Nhịn không được “phốc” một cái liền cười ra tiếng, Tỉnh Phi đỏ mặt, xấu hổ ngượng ngùng nhìn Cung mẫu.

“Ai u, Phi Phi nếu cháu là con ta thì tốt biết mấy nha. Cơ mà hiện tại cháu cũng đã là con ta rồi.” Cung mẫu vẻ mặt đầy kiêu ngạo, Tỉnh Phi lại cúi đầu.

Trời hơi sẩm tối, rốt cuộc cũng đến Cung gia, Tỉnh Phi nhìn các loại đèn neon ngũ sắc bên ngoài, cùng xe cộ đi lại tới lui, thật là bất đồng với nông thôn nghèo khó yên tĩnh, nơi này thật ồn ào,náo nhiệt cùng phồn hoa.Tâm Tỉnh Phi không có nửa điểm dao động. Không biết một người “Chồng” từ đâu tự nhiên xuất hiện, khiến cậu tràn ngập kinh hoảng cùng bất an. Cung mẫu ở trong xe thỉnh thoảng  để lộ một chút thông tin, Tỉnh Phi rốt cuộc cũng biết bản thân phải làm gì, là đi làm việc, mà công việc này cũng thực đặc biệt, đó chính là làm vợ của người ta. Con trai của vị quý phu nhân hay cười hay nói này là một người đồng tính luyến ái. Tỉnh Phi không biết đồng tính luyến ái là cái gì, thế nhưng làm vợ của một người nam nhân, chuyện kinh hãi thế tục như vậy bản thân cậu cũng chưa thấy bao giờ.

Cung gia là một căn biệt thự nhỏ hai tầng lầu. Trong mắt một hài tử chưa bao giờ ra khỏi vùng thâm sơn như Tỉnh Phi thì đây thật chẳng khác gì một tòa cung điện. Cung mẫu an bài Tỉnh Phi tại một gian phòng phía bên trái của lầu hai. Cung gia không có người hầu, chỉ có một quản gia kiêm luôn tài xế.

Tỉnh Phi ngồi ở trên giường, bộ quần áo đơn bạc màu xám thật cách biệt với căn phòng xa hoa này. Thiết kế phóng khoáng, bài trí tùy tiện, phòng không nhiều đồ đạc cho lắm, một máy tính màn hình tinh thể lỏng, một chiếc giường lớn rộng hơn ba mét vuông(*). Ga trải giường cùng chăn gối đều thuần một màu đen, được gấp ngay ngắn chỉnh tề, góc cạnh rõ ràng, đủ biết sự tinh tế và tỉ mỉ của chủ nhân, một cửa sổ sát đất, một kính thiên văn. Bên cạnh bàn, bình nước nóng cũng chưa tắt. Đơn giản mà hào phóng, mùi vị nam nhân cũng đủ mười phần.

(*trong Qt là 3 mũ 3 thước, 1 thước = 33,33 cm, 3 thước tầm 1m, 1 mũ 3 vẫn = 1 -..- nên ta mạn phép edit lại thành 3m2:v)

Tỉnh Phi không có mở ngăn kéo ra xem, xung quanh không có bóng dáng ai ngược lại khiến cậu có cảm giác an tâm, thế nhưng nơi này tràn ngập hương vị của một nam nhân trưởng thành, lại khiến cậu hơi thấp thỏm không yên. Trong lòng lại có chút tò mò về bộ dáng của nam nhân, Tỉnh Phi lại tự cảm thấy ngượng ngùng đối với ý tưởng của chính mình.

Một tháng sau —

Tỉnh Phi ở Cung gia đã được một tháng, một tháng này sinh hoạt hết sức thoải mái khiến cậu có cảm giác như đang nằm mơ, vậy nên bản thân cậu cũng hết sức quý trọng. Mà trong một tháng cậu ở đây, cũng chưa từng nhìn đến nam nhân kia một lần. Cho đến ngày hôm qua Cung mẫu nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng con trai bà sắp về nhà. Nụ cười trên mặt Cung mẫu thật giống như trân châu dưới ánh mặt trời, Tỉnh Phi chấp nhận số phận, này cũng không phải là vì thỏa hiệp số phận, mà là cậu cảm thấy nếu đã như vậy rồi thì không bằng an an ổn ổn mà sống cho thật tốt, Tỉnh Phi nghe được tin nam nhân kia sắp về nhà,biểu tình trên mặt cũng có chút thay đổi, có cảm giác giống như sắp đi xem mắt, ngượng ngùng, bất an, khẩn trương, còn có một tia khiếp sợ.

Chưa từng nhìn thấy một tấm ảnh của nam nhân kia, Tỉnh Phi chỉ có thể căn cứ vào bài trí căn phòng, cùng với chút miêu tả của Cung phụ Cung mẫu cùng quản gia, có cảm giác nam nhân kia quả là rất giống lưu manh, nhưng lại không phải kiểu lưu manh đầu đường xó chợ như trên TV, có vẻ hơi giống …. Mấy nam nhân xấu xa khiến các cô gái vừa yêu lại vừa hận. Thậm chí thỉnh thoảng Tỉnh Phi có mở tủ quần áo ra xem, nhìn đến quần áo của nam nhân, có những bộ quần áo màu đen nhìn hết sức nghiêm túc, có thường phục tiêu sái, cũng có tây trang đứng đắn, thế nhưng toàn bộ chỗ quần áo đó đều khiến Tỉnh Phi có cảm giác nam nhân kia quả thật to lớn.

Vừa dọn đến đây, Tỉnh Phi không có quần áo, quần áo được chuẩn bị cũng không có mang lại đây, đành phải lấy quần áo trước đây của Cung Phàm mặc tạm, thế nhưng khi Tỉnh Phi mặc quần áo của hắn, cảm giác giống như trẻ nhỏ mặc trộm quần áo của người lớn vậy, Tỉnh Phi nhìn chính mình trong gương lớn, đám quần áo rộng thùng thình càng khiến thân thể cậu trở nên thấp bé, Tỉnh Phi bĩu môi, trong lòng có vài phần ghen tị cùng hâm mộ. sao lại có thể như vậy chứ…

Trong một tháng này, Cung mẫu sợ Tỉnh Phi nhàm chán, không thể thích ứng với sinh hoạt nơi này, cũng sợ cậu có xu hướng tự bế, cho nên vẫn luôn muốn bồi dưỡng cho cậu một thú vui, ba trăm sáu mươi nghề, rốt cuộc tìm được một thứ, Tỉnh Phi thực yêu thích nấu ăn, hơn nữa còn rất có thiên phú, thường xuyên ôm mấy quyển sách về mỹ thực để nghiên cứu, bà cùng Cung phụ lúc này quả thật là có lộc ăn. Càng khiến bà vui vẻ hơn là lúc đầu khi hai người bàn luận về Cung Phàm, trên mặt Tỉnh Phi vẫn có chút bất an cùng khiếp sợ, hiện tại nhắc đến Cung Phàm, trên mặt Tỉnh Phi nếu có cũng chỉ là ngượng ngùng hồng hồng, ánh mắt cũng có thần thái hơn so dĩ vãng.

Đây chính là chuyện vô cùng vô cùng tốt nha, có hi vọng! Bà dù khi đang ngủ cũng có thể cười tỉnh, về phần thái độ của con trai, có một tiểu tức phụ dễ nhìn như thế, còn có thể không cần sao?  Nếu vậy nó chắc chắn là cái đồ đã não tàn lại còn mù dở rồi, bà muốn kéo bạn già đi xét nghiệm ADN, xem xem có phải lúc trước ôm nhầm con hay không.

“Phi Phi, con đi vào làm hai món sở trường của con có được không?” Cung mẫu kéo tay Tỉnh Phi, trải qua quãng thời gian bảo dưỡng này, làn da Tỉnh Phi cũng trắng ra một ít, sắc mặt hồng hào, ánh mắt hữu thần, mắt to chớp lại chớp.

Về phần thân thể đặc thù của Tỉnh Phi, Cung mẫu tuyệt không để ý, thậm chí lúc trước tìm đến nhà họ Tỉnh chính là vì thân thể đặc thù này của Tỉnh Phi. Tuy rằng bà không nhất định phải có cháu bế, thế nhưng nếu ngoài ý muốn không phải càng tốt hơn sao?

Tỉnh Phi cùng Cung mẫu hai người đem bát đũa bày lên bàn, Cung mẫu lại cầm hai bình rượu đế đi ra. Vừa đặt xuống, bên ngoài liền vang lên tiếng động cơ ô tô.

Cung phụ Cung mẫu không tự mình đi ra ngoài đón con trai, hai người ngồi trên sô pha, Tỉnh Phi có chút khẩn trương, Cung phụ Cung mẫu nhìn thấy cậu như vậy, liền bảo cậu vào phòng bếp, ở đó may ra Tỉnh Phi mới yên tâm một chút, nhưng vừa nghĩ đến nam nhân kia, tay chân liền luống cuống, dấm chua, tương, dầu bị đánh đổ mất vài lần, đường cùng muối cũng lấy sai, Tỉnh Phi uể oải tựa vào bên cạnh kệ bếp.

“Ba, mẹ.” Ngắn gọn kêu hai tiếng, bao hàm cả ý tứ xin lỗi. Tỉnh Phi tâm bịch bịch nhảy lên, cảm thấy thanh âm của nam nhân thật dễ nghe, không quá đanh thép, chính là loại thanh âm độc đáo chỉ có ở phái mạnh.

“Aizz!” Cung mẫu đi lên đi ôm con trai, nhớ đến đứa con trai năm đó còn chưa đến đầu gối của mình, nay so với mình đã sớm cao vượt qua hai cái đầu rồi. Cung mẫu tuy xót xa nhưng lại càng kiêu ngạo. Cung Phàm khom lưng ôm mẫu thân. Lại hướng tới Cung phụ gật gật đầu.

Cung phụ buông báo xuống,“Chắc chưa ăn cơm đúng không, đi ăn cơm trước đi.”

Tỉnh Phi nghe được thanh âm kia, không thể nhẫn lại sự tò mò của bản thân, liền mở he hé một khe cửa nhỏ, để có thể nhìn nam nhân kia. Không nhìn tới toàn bộ dáng người, thế nhưng nhìn hắn khom lưng ôm Cung mẫu cũng cao gần 1m70, vậy vóc dáng hắn nhất định vô cùng cao lớn. Khuôn mặt nam nhân vô cùng anh tuấn cùng cương nghị, tuy rằng nét mặt hết sức thản nhiên, thế nhưng sự áy náy ở trong mất khiến người ngoài có thể cảm giác được nam nhân này là một người có tình có nghĩa.

Tỉnh Phi nhìn đến xuất thần, bất ngờ Cung Phàm ngẩng đầu hướng bên này nhìn qua, ánh mắt lợi hại khiến người khác không thể trốn đi được, Tỉnh Phi kêu nhỏ một tiếng sợ hãi, “ba–”, cửa lập tức bị đóng lại. Tỉnh Phi lưng tựa vào cửa, trái tim đập thình thịch, tựa như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mặt đỏ bất thường.

Cung Phàm thu hồi tầm mắt, tháo xuống mũ đặt tại trên bàn trà, ba người ngồi xuống, trên bàn bày bốn bộ bát đũa. Cung mẫu hướng Cung phụ nháy mắt, ý bảo ông nói với con trai về chuyện của “con dâu”, bà tuy rằng uy vũ, thế nhưng con trai mà nổi giận, bà cũng không dám chọc.

Cung phụ trên mặt cũng có vài phần do dự.

Cung Phàm nhìn động tác lén lút của cha mẹ, khi hắn còn đang ở công ty tại thành phố lân cận Cung phụ Cung mẫu đã từng đề cập qua với hắn, hắn không đồng ý, loại hành vi này đối với ai cũng đều không công bằng, tình yêu như vậy sao có thể có được chứ? Lần này trở về chính là muốn đem chuyện này giải quyết cho xong.

“Mẹ, người có phải đang nuôi một con thỏ trong nhà bếp hay không vậy?” Cung Phàm nhìn bộ bát đũa kia như có điều suy nghĩ. Cung mẫu trên mặt vui vẻ, đang chuẩn bị dẫn Tỉnh Phi ra, con trai đã chủ động hỏi không phải là càng tốt sao. Cơ mà con trai à, Tỉnh Phi tuy rằng giống con thỏ, thế nhưng con có cần phải nói thẳng như như vậy không a~

“Khụ khụ, mẹ không nuôi thỏ, mẹ là đang nuôi con dâu từ bé!” Cung mẫu kiêu sa nói, đứng lên đi đến trong phòng bếp, lúc đi ra chính là Tỉnh Phi đang bưng một tô canh thơm ngào ngạt đi phía sau Cung mẫu.

Cung mẫu lôi kéo Tỉnh Phi ngồi xuống, sợ Tỉnh Phi khẩn trương lại xấu hổ, nên không có đem Tỉnh Phi an bài ở chỗ bên cạnh Cung Phàm, mà là kéo cậu lại ngồi bên cạnh bà, đối diện với Cung Phàm.

Tỉnh Phi từ lúc đi ra khỏi phòng bếp vẫn một mực cúi đầu, khuôn mặt dường như muốn vùi vào trong bát canh luôn rồi.

Thời điểm vừa cùng cha mẹ chào hỏi, hắn cảm giác rõ ràng được có người đang nhìn trộm, liền hướng  ánh mắt về phía đó nhìn lại, thế nhưng đối phương động tác vô cùng nhanh, Cung Phàm chỉ kịp nhìn đến một ánh mắt thất kinh, còn lại đều không thấy rõ.

Bây giờ thì có thể nhìn trực tiếp “chú thỏ con” được cố ý sắp xếp ngồi đối diện với mình rồi. Khuôn mặt mỹ lệ, thế nhưng không yêu mị, thực thanh thuần. Mím môi, cúi đầu, mặt đỏ rực, con mắt bất an đổi tới đổi lui.

Cung Phàm dời đi tầm mắt, tùy tiện lấy ra một chai rượu, cũng không biết hắn làm như thế nào, tay đặt ở miệng bình, chỉ thấy hắn gân xanh trên mu bàn tay co rút phồng lên, nắp bình liền mở, hương rượu đế liền tản ra nồng đậm mùi thơm.

Cung Phàm rót cho Cung phụ  một chén rượu, sau đó kính rượu, động tác đơn giản mà có thể làm ra được khí thế lớn như vậy, tiêu sái lại bất kham.

Cung mẫu thấy hai cha con kính rượu xong, liền gắp cho Tỉnh Phi một cái chân gà.

Vỗ nhẹ lưng Tỉnh Phi, chỉ vào Cung Phàm,“Cung Phàm, đây là Tỉnh Phi.” Cung Phàm hướng Tỉnh Phi gật gật đầu. Lại đối với Tỉnh Phi nói,“Đây là Cung Phàm, cái đứa con trai không hiếu thuận của dì.” Đối với câu nói không chút khách khí của Cung mẫu, Tỉnh Phi có vài phần ngượng ngùng, lại mềm mềm mại mại hướng Cung Phàm nói,“Cung, Cung Phàm đại ca –” Tỉnh Phi ánh mắt trái lui phải trốn, căn bản không dám nhìn thẳng Cung Phàm.

Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi, gắp cho cậu một miếng cà rốt, nói:“Gọi ca.”

Cung mẫu nhìn miếng cà rốt trong bát Tỉnh Phi, cảm giác con trai thật sự là đứa vô cùng khốn kiếp rồi.

_-_-_

Lạc: Cung mẫu đáng yêu qtqđ =)))

Dực: Vâng ^^!! Em chính là âm hồn bất tán của nhà này suốt thời gian qua… và bây giờ đã… hiện hồn với chức vụ beta của bộ này… có gì mong mọi người góp ý nhiều^^

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.