Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về – Chương 18: Ta Nhất Định Phải Dạy Cho Các Ngươi Làm Sao Tôn Kính Hắn! – Botruyen

Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về - Chương 18: Ta Nhất Định Phải Dạy Cho Các Ngươi Làm Sao Tôn Kính Hắn!

Tịch Trung Lượng tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, hắn chưa bao giờ nghĩ đến Tịch Triêu Thanh dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, hai tên vệ sĩ lập tức chặn ngay trước người của hắn, nhìn Tịch Triêu Thanh như lâm đại địch!

Tịch Trung Lượng tức giận đẩy hai tên vệ sĩ ra, thân thể hắn cao lớn như một ngọn núi nhỏ cường tráng khôi ngô, không chút nào sợ hãi nhìn chằm chằm Tịch Triêu Thanh nói: “Ngươi thật là to gan! Thật coi mình là đại nhân vật hả? Nếu như không phải là bởi vì phụ thân của ngươi, ta căn bản chẳng thèm để ngươi trong mắt làm gì! Tịch Triêu Thanh, ta cho ngươi biết! Ngày hôm nay ta đến Nam thành, chính là thay phụ thân ngươi thu hồi lại bốn nghìn vạn tệ lỗ hổng tài chính của gia tộc!”

Tịch Triêu Thanh hỏi: “Nếu ta không đưa thì sao?”

Tịch Trung Lượng cười lạnh nói rằng: “Không đưa? Dù sao đi nữa ngươi cũng đâu có đem thúc thúc ta để trong mắt, nếu như ngươi không lấy ra được, hôm nay ngươi đừng nghĩ đi khỏi đây, lấy mấy rương dược liệu sau lưng ngươi bù vào vậy!”

Tịch Trung Lượng vừa nói xong, thì lại có 2 chiếc xe địa hình Jeep khác lái tới, một nhóm người mặc đồ tây đeo kính đen từ trên xe nhảy xuống bao vây Tịch Triêu Thanh và Từ Cảnh lại.

Mấy vị đại thúc lúc nãy đang một bên nói chuyện một bên xem chừng hòm thuốc giúp Từ Cảnh, nhưng khi phát hiện tự nhiên lại có nhiều xe chạy đến, những người xuống xe đều là dáng vẻ vệ sĩ hung hăng, làm cho bọn họ sợ hãi vô cùng.

Vừa nghe nói là người quen mà? Sao tự nhiên phát sinh xung đột rồi?

Tịch Triêu Thanh mặt không đổi sắc liếc nhìn chung quanh, trái lại cười lạnh nói: “Giỏi a, Tịch Trung Lượng, ngươi lại có thể tìm vệ sĩ tinh anh của Vương gia tới đối phó ta, cầm tiền của Tịch gia, lại làm việc cho Vương gia, vội vã ăn cây táo, rào cây sung vậy hả?”

Tịch Trung Lượng hừ lạnh, nói rằng: “Diệc Khiêm là cháu ta, ba mẹ hắn cùng ta giao hảo rất tốt, hắn ở Nam thành bị ức hiếp, ta sao có thể ngồi yên không quan tâm được? Tên phế vật bên cạnh ngươi dám khi dễ Diệc Khiêm, hắn chết chắc rồi! Ngày hôm nay ai cũng không bảo vệ hắn được!”

Lúc này Từ Cảnh chưa nói lời nào, nhưng trên khuôn mặt tràn đầy hàn ý.

Tịch Triêu Thanh nói: “Ngươi cho rằng dựa vào những vệ sĩ này có thể đối phó được ta sao? Các ngươi chỉ cần dám động đến Từ Cảnh và dược liệu của ta một chút thôi, ta bảo đảm sẽ lấy mạng của ngươi!”

Tịch Trung Lượng thâm trầm như một con sư tử, nổi giận đùng đùng, giận dữ hét lên: “Vậy thì coi thử xem là ai lấy mạng ai!”

Ngay lúc hai bên gươm súng sẵn sàng, không khí hết sức căng thẳng, tình hình đã không thể xấu hơn được nữa…

Bên cạnh đột nhiên lái tới hơn mười chiếc Mercedes màu đen, tốc độ cực nhanh vững vàng chạy đến! Nhanh chóng dùng thân xe bao vây toàn bộ đám người Tịch Trung Lượng cùng với Từ Cảnh và Tịch Triêu Thanh vào giữa.

Xe Mercedes toàn bộ biển số bắt đầu đều là A000, Tịch Trung Lượng vừa thấy thì nhận ra luôn đây đều là xe của chính quyền thành phố Nam thành cấp, hơi chút giật mình, nói rằng: “Đây… đây là chuyện gì xảy ra?”

Tịch Triêu Thanh cũng nhíu mày, xoay người nhìn quanh bốn phía, nàng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại bị người của chính quyền thành phố Nam thành theo dõi?

Hai bên lúc này cũng không rảnh quan tâm tới giằng co nữa, toàn bộ đều đang quan sát xem những chiếc Mercedes này định làm gì!

Quy mô to lớn và đội hình đều là biển số xe chính quyền như thế, thật sự là làm cho lòng người có chút run sợ!

Trên xe Mercedes đi xuống khoảng chừng năm mươi người, cửa sau của chiếc xe Mercedes dẫn đầu bị một vệ sĩ mở ra, chỉ thấy một người thanh niên mang giày da bóng loáng chậm rãi bước ra khỏi xe ——

“Người tới từ kinh thành dám nháo sự trên đường phố ở Nam thành ta… Không coi chúng ta ra gì có phải hay không?”

Trời bỗng nhiên mưa nhỏ lất phất, một vệ sĩ đứng bên cạnh nhanh chóng bật dù lên che cho người thanh niên kia, hắn hai tay cắm trong túi quần tây, thần sắc kiêu ngạo ngông cuồng, khí phách mười phần, chậm rãi hướng bên này đi tới!

Tịch Trung Lượng liếc mắt nhìn người trẻ tuổi kia, nhíu mày hỏi Vương Diệc Khiêm: “Ngươi trêu chọc gia tộc bản địa ở Nam thành?”

Tịch Trung Lượng cũng không tin là hắn đi xe biển số này còn có ai dám can thiệp vào chuyện của hắn, bọn người kia đột nhiên tới đây chắc chắn không phải là tình cờ mà là đã có chủ đích từ trước!

Vương Diệc Khiêm có chút ủy khuất lắc đầu, nói rằng: “Ta… Ta còn chưa có gây sự gì ở Nam thành, ngược lại mới đến Nam thành ngày đầu tiên đã bị người ta đánh.”

Tịch Trung Lượng cảm thấy khó mà giải quyết, xoay người nhìn mấy chiếc Mercedes đang vây quanh bọn họ, hắn hiểu được hôm nay bọn họ xem như gặp chuyện lớn rồi!

Thanh niên kia bước đi thong thả, phía sau đi theo hơn năm mươi tên vệ sĩ, đều là một tay đặt ở bên hông, người hiểu chuyện vừa nhìn liền biết đây là tư thế chuẩn bị rút súng bất cứ lúc nào. Mà người trẻ tuổi kia cũng đang từng bước từng bước tới gần bọn họ, Tịch Trung Lượng đứng ở chính giữa áp lực lớn nhất, da đầu tê dại, không biết người trẻ tuổi này muốn làm cái gì.

Không ngờ, người trẻ tuổi kia lại một đường chạy chậm đến bên cạnh Từ Cảnh, khom lưng và bắt tay hắn, cười ha ha nói: “Ai nha, đây không phải là Từ Cảnh người anh em tốt của ta sao? Bộ âu phục của nhà ta này thế nào mà lớn vậy? Ai chọn số đo cho ngươi thế, cũng buồn cười quá đi!”

“…”

Vừa nghe những lời này, toàn trường bỗng chốc lặng ngắt như tờ, kim rơi đều có thể nghe được!

Người tới không ngờ lại là người quen của tên phế vật Từ Cảnh này? !

Hơn nữa —— nhìn có vẻ còn đối với hắn rất tôn kính!

Vương Diệc Khiêm trong lòng kinh hãi vạn phần, vẻ mặt thì trắng bệch, tên giao cơm hộp này rốt cuộc làm được cái gì mà tại sao lại có quan hệ rộng đến thế?!

Lúc này Từ Cảnh cười khổ một tiếng, nói với người trẻ tuổi kia rằng: “Ngày hôm nay… Ít nhất … Không dưới mười người cười bộ âu phục này của ta, về sau ta cũng sẽ không bao giờ mặc nó nữa.”

Người trẻ tuổi kia vừa cười ha ha một tiếng, giải thích nói: “Cái bộ âu phục này là thương hiệu HY nhà ta và Versace còn có Supreme ba hãng liên danh làm thành, toàn cầu dự trù chỉ bán mười tám kiện! Mẹ ta là người sáng lập thương hiệu xa xỉ đó, tạm thời trong nước còn không có bán, chỉ có người của Lý gia chúng ta mặc thôi, bởi vì số lượng rất ít, cho nên khả năng là không có số đo thích hợp cho ngươi. Có điều… Người anh em, ngươi mặc bán phục giao cơm hộp xác thực còn tương đối thuận mắt hơn ha ha.”

Vừa nghe được thanh niên kia là người của Lý gia , Mấy vị đại thúc quyền quý sau lưng Từ Cảnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sợ hãi kêu lên —

“Người của Lý gia?! Đây… Chẳng lẽ là Lý gia đại thiếu… Lý Thiên Hào? !”

Nguyên lai là Lý gia, hèn gì trận hình to lớn như thế! Toàn là xe biển số chính quyền!

Lý gia đại diện cho cái gì?

Lý gia lão gia tử thì chính mình đức cao vọng trọng quân đội bối cảnh sẽ không cần nhiều lời, hắn có ba người con, con trai cả là Lý Chính Quốc là người giàu có số một của Nam thành. Con thứ hai là Lý Chính Hoa, trưởng ban tỉnh ủy tại Tương Nam. Con thứ ba là Lý Chính Võ, phụ trách hai mươi trung tâm võ đạo quán lớn tiêu biểu trong cả nước!

Những người khác như con dâu cả thì sáng lập ra thương hiệu HY, con dâu thứ hai phát tài trong lĩnh vực thương mại điện tử … Chi nhánh ở khắp nơi, còn nhiều người khác nữa cũng không cần phải nói thêm, vô số kể!

Lý gia nhân tài đông đúc, gia cảnh khổng lồ, ngoại trừ một đại gia tộc khác đó là Chu gia có khả năng cùng bọn họ so sánh, còn lại bọn họ hoàn toàn xứng đáng chính là bá chủ ở Nam thành này! Thực lực cực kỳ kinh khủng!

Lý Thiên Hào cùng Từ Cảnh hàn huyên vài câu, sau đó ý cười trên khuôn mặt cấp tốc thu liễm lại, hắn xoay người, đối Từ Cảnh hỏi: “Ở đây… Là chuyện gì xảy ra vậy?”

Từ Cảnh nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi nói: “Không có gì, chỉ là một ít việc nhỏ mà thôi.”

“Việc nhỏ? Bọn họ thiếu ta bốn nghìn vạn tệ!” Tịch Trung Lượng chỉ vào Từ Cảnh, trầm giọng mà nói.

“Vị mỹ nữ bên cạnh ngươi này… Là em dâu sao?” Lý Thiên Hào không để ý tới Tịch Trung Lượng, mà lại nhìn về phía Tịch Triêu Thanh rồi hỏi.

Từ Cảnh nói rằng: “Cái này…”

“Đúng vậy, là ta!” Nguyên bản sắc mặt Tịch Triêu Thanh đang căng thẳng, mặt tựa như sương, nhưng vừa nghe Lý Thiên Hào hỏi, nàng ngượng ngùng cười, lập tức thừa nhận.

Lý Thiên Hào cảm khái một tiếng, nói rằng: “Em dâu, ngươi như vậy mà lại coi trọng tiểu tử thối giao cơm hộp này, đáng tiếc quá a!”

Sắc mặt Tịch Triêu Thanh nổi lên một tia không vui hỏi: “Có ý tứ gì?”

Lý Thiên Hào lập tức giải thích: “Không không không, em dâu ngươi nghìn vạn lần chớ hiểu lầm, Từ Cảnh huynh đệ chính là hảo hữu tốt của ta cùng muội muội ta, hơn nữa ta là đang đáng tiếc thay muội muội của mình! Như vậy đi, bốn nghìn vạn tệ cỏn con này, ta trả hộ cho! Coi như là hướng em dâu bồi tội vì khi nãy lỡ miệng nói nhầm!”

Hắn tiện tay liền viết một tờ chi phiếu, sai bảo tiêu đưa đến trên tay Tịch Trung Lượng.

“Này…” Tịch Triêu Thanh vô cùng kinh ngạc, nàng cũng không có nhận thức Lý Thiên Hào, cũng không biết Từ Cảnh tại sao lại biết hắn, thế nào mà lại ra tay rộng rãi hào phóng đến vậy?

Tịch Triêu Thanh nhìn về phía Từ Cảnh, lại phát hiện Từ Cảnh biểu tình vẫn là bình thản, cũng không có bất kỳ một chút kinh ngạc nào.

“Chính là bốn nghìn vạn nha?!”

Phía sau, những đại thúc quyền quý kia vừa nghe được lời này, lập tức sắc mặt liền đen lại, bọn họ đã sống nửa đời người, cũng không có kiếm được nhiều tiền đến vậy, hôm nay lại bị Lý gia coi số tiền đó như là một chuyện cỏn con, chỉ là để trả một cái nhân tình, cứ như vậy liền đưa ra…

Tịch Trung Lượng sau khi nhận lấy, nhãn tình liền sáng lên, đích thật là bốn nghìn vạn tệ, một khoản tiền thật là khổng lồ!

Tịch Trung Lượng sắc mặt hòa hoãn, không nghĩ tới tiểu tử giao cơm hộp kia lại còn nhận thức một tên công tử con nhà giàu như vậy làm bằng hữu, quả thực đúng là gặp vận may cứt chó!

Hắn hừ một tiếng, có chút kiêng kỵ liếc mắt mà nhìn Lý Thiên Hào rồi nói: “Ngươi đã lấy ra bốn nghìn vạn, vậy chuyện ngày hôm nay coi xong, chúng ta đi!”

“Đã xong sao? Ai nói! Ta mở miệng nói vậy sao?” Lý Thiên Hào nhíu mày, những người hộ vệ kia nhất tề đem đám người Tịch Trung Lượng bao vây vào giữa.

“Ngươi… Có ý gì? Ngươi dám động đến ta?” Tịch Trung Lượng kinh hãi vạn phần mà nói.

Lý Thiên Hào hừ lạnh một tiếng, khí thế trong nháy mắt phóng túng hiển lộ không thể nghi ngờ, nói với hắn: “Bốn nghìn vạn tệ này, bởi vì nguyên bản là ta thiếu nợ Từ Cảnh huynh đệ, vậy nên lấy ra đưa ngươi, xem như thiếu nợ liền trả, thiên kinh địa nghĩa! Nhưng cẩu vật nhà ngươi đã không tôn kính huynh đệ đã cứu mạng ta, ta nhất định phải dạy cho các ngươi làm sao tôn kính hắn!”

———-

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.