Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về – Chương 1: Trời Giáng Lão Bà – Botruyen

Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về - Chương 1: Trời Giáng Lão Bà

'Mỹ nữ, ta thật không phải lão công ngươi, ngươi nhận lầm người rồi!'

Từ Cảnh ngồi ở trên chiếc xe chạy bằng điện của chính mình, dáng vẻ rất vội vàng nhưng lại không thể rời đi được.

Bởi vì chỗ ngồi phía sau hắn là một nữ tử kỳ quái, hai tay ôm lấy hông hắn, trên đầu mang một cái mũ bảo hiểm xe máy, không thấy rõ tướng mạo, xem bộ dáng tựa như là nương nhờ trên xe hắn.

'Mỹ nữ, ngươi mau xuống đi, ngươi thực sự là nhận lầm người rồi!'

'Ta không có nhận lầm người, ngươi chính là lão công ta!' Cô gái này thanh âm rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại rất kiên định.

Từ Cảnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói rằng: 'mỹ nữ, ngươi cũng đừng tìm ta làm trò cười a, ta đã nghèo, lại vẫn còn là sinh viên, sao có thể là lão công ngươi được…..'

Cô gái dựa đầu trên lưng Từ Cảnh, chậm rãi nói: 'nhưng ngươi chính là lão công ta, ngươi tên Từ Cảnh, còn được gọi là Cảnh Thịnh tiên nhân, tính khí nóng nảy, tính cách quái đản, bắt tiềm long, diệt ngũ tông, đấu Ma quân, giết Đế thánh, trên đời này là anh hùng cái thế độc nhất vô nhị, ta làm sao có thể nhận lầm được?'

Từ Cảnh ngẩn người nói: 'Mỹ nhân, ngươi đọc quá nhiều tiểu thuyết phải không? Cái gì mà tiên nhân Đế thánh gì gì đó, ta nghe không hiểu a! Tuy ta quả thực gọi là Từ Cảnh, nhưng ta là sinh viên đại học, kiêm luôn chức giao hàng bán thời gian! Tính cách mặc dù tốt, nhưng lòng can đảm quả thực là nhỏ đến không thể nhỏ hơn, ngươi đừng làm ta sợ.'

Cô gái nghe xong, không khỏi tức cười nói: 'Chỉ nói đơn giản với ngươi rằng, ta đến từ tương lai, bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, nhưng không nghĩ tới là trọng sinh, ta biết tương lai sẽ thế nào, ngươi chính là lão công ta, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng nhau, cho nên xin ngươi mau sớm cùng ta kết hôn, nếu không…… ta lo lắng ta lại sẽ chết.'

Từ Cảnh càng nghe càng thấy hoang tưởng, tức giận nói: 'mỹ nữ, ngươi mau xuống đi, ta phải đi giao đồ ăn rồi, nếu còn chậm trễ ta sẽ bị phạt tiền.'

Cô gái này vừa cười vừa nói: 'Ngươi cũng đừng đi giao đồ ăn nữa, từ hôm nay trở đi, ta sẽ bao nuôi ngươi! Chúng ta đi khách sạn mở phòng. Bằng vào trí nhớ tu hành kiếp trước, bây giờ nếu chúng ta bắt đầu linh vận song tu, không ngoài một năm là có thể thu được hiệu quả vĩ đại!'

Từ Cảnh kinh ngạc nói: 'Linh vận song tu? Đây là cái gì?

Nàng ngượng ngùng nói rằng: 'chính là….chính là song tu ngươi còn không hiểu a? Mặc dù bây giờ nhân gia vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, nhưng ở đời trước kinh nghiệm đầy mình, ngày hôm nay đảm bảo đem ngươi phục vụ tận tình luôn, ngươi lời to rồi!'

'…..'

Từ Cảnh trong lòng biệt khuất không gì sánh được, ngày hôm nay thực sự là xui xẻo, đụng ngay phải một cô nương tinh thần có vấn đề, chính mình là tiên nhân? người nào tin người đó chính là kẻ ngốc.

Xem ra chỉ có thể đón taxi để giao những đơn đặt này, sau đó trở về ngủ nghỉ.

Ngày hôm nay chẳng những không kiếm được tiền, lại còn mất thêm tiền taxi.

Từ Cảnh lập tức từ trên xe chạy bằng điện xuống, ôm lấy đồ đạc giao lên, nói rằng: 'không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhưng ta đã có bạn gái, ngươi không đi, ta đi được chưa?'

'Bạn gái ngươi là ai vậy?'

'Không cần ngươi xen vào!'

'Này! Chờ đã, ngươi lại đây, trả xe cho ngươi, ta đi.'

Cô gái thấy Từ Cảnh muốn chạy đi, cũng không cưỡng cầu nữa, từ trên xe chạy bằng điện của hắn xuống.

Từ Cảnh tựa hồ sợ cô gái này đổi ý, lập tức lên xe phóng đi như bay chạy trốn.

'Sợ cùng ta song tu đến thế sao?'

Nữ tử gỡ xuống chiếc mũ bảo hiểm xe máy trên đầu, vuốt phần tóc trên trán phủ ra phía sau, đôi mắt đen nhánh đưa nhìn bóng lưng Từ Cảnh đi xa, vóc người cao gầy đầy đặn thập phần hoàn mỹ, cùng với một khuôn mặt trương thanh đẹp đến nghẹt thở.

Cô nàng 'bệnh tâm thần' trong mắt Từ Cảnh không ngờ lại là một mỹ nhân ngàn dặm khó tìm.

'Việc này hẳn là chẳng mấy ai tin tưởng a. Đời trước, lúc nhận thức ngươi, ngươi đã uy chấn thiên hạ, khoảng cách ngươi và ta chêch lệch cách xa, ta tự ti không dám hướng ngươi để cho thấy tâm ý, cho đến chết cũng không dám tìm kiếm trợ giúp của ngươi. Nếu đời này có thể để cho ta đây sớm được gặp ngươi, ta sẽ không bao giờ bỏ qua nữa! Đời này, ta muốn bù đắp tiếc nuối đời trước, muốn ngươi bởi vì ta mà kiêu ngạo!'

…..

Nam thành, tương thủy vịnh, khu biệt thự số mười, đống số 2.

Từ Cảnh từ trên xe chạy bằng điện xuống, trong tay mang theo một cái bánh sinh nhật 16 tấc.

'Xin chào, đồ các ngươi đặt ta mang đến rồi.'

Từ Cảnh đứng cửa của biệt thự hô lên.

'Tự mình đưa đến phòng khách đi!' Nhân viên bảo an của biệt thự lạnh lùng nói, tay cầm một cây gậy cao su ngắn.

'Ah.'

Từ Cảnh lên tiếng, đi vào biệt thự.

Căn biệt thự tráng lệ lộng lẫy toàn thanh nam nữ tú ăn mặc chỉnh tề, nếu nhìn kỹ sẽ biết họ đều là sinh viên của trường đại học Nam Thành nơi Từ Cảnh học, đều là thiên kim, quý tử con nhà giàu.

Nhưng trong những người này, Từ Cảnh nhìn thấy rõ ràng một bóng dáng quen thuộc.

'Lưu Vũ Đình?' Từ Cảnh kinh ngạc mở miệng.

Một nữ tử có phần xinh đẹp trong chiếc váy ngắn màu bạc trang điểm trên mặt quay đầu lại, cũng kinh ngạc liếc nhìn Từ Cảnh: 'Từ Cảnh?'

Lưu Vũ Đình chính là bạn gái Từ Cảnh, hai người đã hẹn hò mấy tháng thời gian.

Từ Cảnh mang theo bánh sinh nhật đi tới, hỏi: 'ngươi tại sao lại ở chỗ này?'

Tại nơi toàn phú nhị đại như này tụ tập, Từ Cảnh cảm giác bạn gái mình xuất hiện khá đột ngột, bởi vì điều kiện nhà nàng Từ Cảnh rất rõ ràng, cũng chỉ ở mức thông thường, không có khả năng tham gia vào được cái vòng tròn này.

Lúc này, một thanh niên dáng người thấp lùn, mặc áo khoác hàng hiệu, đầu tóc đồ sộ, đi tới trước bên người Lưu Vũ Đình, ôm lấy eo của nàng, nghi ngờ liếc nhìn Từ Cảnh nói: 'Bảo bối, hắn là ai vậy?'

Lưu Vũ Đình ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không có đem tay thanh niên trẻ tuổi đang đặt bên hông đẩy ra, cúi đầu nói nhanh: 'bằng hữu mà thôi.'

Nhìn thấy một màn này, ngực Từ Cảnh như bị giáng một đòn nghiêm trọng!

'Bằng hữu? Từ Cảnh tự giễu cười, cho dù là kẻ ngu cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Lưu Vũ Đình tựa hồ có hơi áy náy, vội vàng đi tới bên người Từ Cảnh, cầm lấy bánh trong tay hắn, nhỏ giọng nói: 'Ngươi sao lại mang đồ tới nơi này? Ngươi trước trở về đi, ngày mai ta sẽ hướng ngươi giải thích!'

'Ngươi còn muốn gạt ta? Hắn ta là ai vậy?!' Từ Cảnh chỉ vào thanh niên thấp lùn, giọng tức giận nói.

Tiếng gầm to này của Từ Cảnh đã thu hút hết thảy con em nhà giàu vây xem, trong nháy mắt đã tập trung qua đây.

'Có việc gì thế, đây là?'

'Sao lại cùng một cái tên giao đồ ăn cãi vã a?'

'Bạn gái Đào ca cùng cái gã giao đồ ăn có gì vướng víu sao?

Nghe thấy tiếng chỉ trỏ chung quanh, Lưu Vũ Đình trên mặt cảm thấy có chút mất tự nhiên, không nhịn được bật thốt lên: 'Vương Đào là bạn trai ta! Ta đã sớm nói không thích ngươi! Ngươi đừng quấy rầy ta nữa có được hay không!'

'Ta quấy rầy ngươi? Ta đã hẹn hò với ngươi được ba tháng, ngươi nói rằng ta quấy rầy ngươi?!'

Từ Cảnh run lên vì tức giận khi thấy Lưu Vũ Đình nói lên những lời này để thể hiện mối quan hệ trước mặt người thanh niên.

'Uy, xú tiểu tử giao đồ ăn, ta biết ngươi là bạn học Lưu Vũ Đình, nhưng ngươi cũng đừng hướng lên mặt dát vàng, nhìn ngươi cái đức hạnh này, ngươi xứng cùng Lưu Vũ Đình giao du sao? Nói ra ai tin? Các ngươi tin sao?' Một cái tiểu thư nhà giàu nói bằng giọng khinh miệt.

'Ha ha ha ha!' Xung quanh một hồi tràng cười vang lên.

Từ Cảnh cười lạnh một tiếng nói rằng: 'giao đồ ăn thì thế nào? Ta dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng Lưu Vũ Đình, ngươi tự hỏi bản thân, ta đã đối xử tệ với ngươi bao giờ chưa? Ta đối với ngươi có đủ tốt không?! Ta dựa vào tay chân của mình lao động kiếm tiền chẳng lẽ không tốt hơn gấp trăm lần so với những người này cầm tiền của ba mẹ sao?!'

Lưu Vũ Đình trầm mặc không nói, vẻ mặt áy náy, không có ngẩng đầu cùng Từ Cảnh đối diện.

Vương Đào phát ra một tiếng khinh thường giễu cợt, móc ví ra, vứt xuống đất 500 tệ, vênh váo tự đắc đối với Từ Cảnh nói rằng: 'Được rồi được rồi, đừng ở đây chướng mắt, tiền boa 500 tệ đây, cầm và cút nhanh lên!'

Sau đó Vương Đào lại xoay người, trực tiếp đem Từ Cảnh xem như không thấy, đối với mọi người vây xem nói rằng: 'Ngày hôm nay cảm tạ mọi người đã tham gia, bữa tiệc này chủ yếu bởi vì một vị đại nhân vật chuyển đến trường ta! Chờ một hồi vị này sẽ đến! Mà hôm nay lại là ngày sinh nhật của vị này, ta liền giới thiệu với mọi người để về sau có thể chiếu cố tốt lẫn nhau!'

Những con em nhà giàu kia vừa nghe lập tức hứng thú, Vương Đào này nhà rất có quyền thế, phụ thân làm cục trưởng cục công thương của nam thành thành phố, mẫu thân là nhà kinh danh trên lĩnh vực trang phục, ngay cả người như hắn cũng phải xưng làm đại nhân vật, vậy thì người kia có bao lớn a?

'Đào ca vẫn là ngưu bức a, mạng lưới quan hệ thật rộng rãi.'

'Ngày hôm nay chúng ta liền dính Đào ca'

'Đại nhân vật trong miệng Đào ca rốt cuộc là ai vậy?'

Người chung quanh nối liền không dứt tiếng khen ngợi đối với Vương Đào, mà Lưu Vũ Đình cũng rúc vào bên cạnh hắn, tựa hồ trên mặt cũng có chút vẻ vang, cười đồng dạng như hoa.

Từ Cảnh không có khả năng cho nàng cảm giác được nhiều người ủng hộ cảm giác như vậy.

'Cái này hả….. Bí mật, lát nữa các ngươi sẽ biết! A? Tiểu tử ngươi tại sao còn chưa cút? Không phục sao?'

Vương Đào quay người lại, lại thấy Từ Cảnh vẫn như trước cúi đầu đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lưu Vũ Đình tựa hồ sợ Vương Đào phát hỏa đem sự tình làm lớn chuyện, đi tới đem 500 tệ trên đất nhặt lên, nhét vào trong tay Từ Cảnh thấp giọng nói rằng: 'Cầm tiền đi mau! Đừng ở chỗ này mất mặt! 500 tệ này xem như là bồi thường cho ngươi rồi, ngược lại ngươi cũng không tốn bao nhiêu tiền trên người ta, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi!'

'Ngươi không muốn cùng ta cùng một chỗ có thể cùng ta nói, có cần phải dùng phương thức này vũ nhục ta như vậy không?! Từ Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu, hất một cái đem tiền trên tay Lưu Vũ Đình đánh bay.

Chung quanh những con nhà giàu này ngược lại tâm tính ôm xem náo nhiệt, cũng không ngại chuyện lớn, tựa hồ căn bản cũng không lo lắng một tên giao đồ ăn có thể gây nên sóng gió gì, âm dương quái khí nói: 'Ai! Lưu Vũ Đình ngươi đây là đang lấy tiền vũ nhục nhân gia, có đôi lời nói thế nào nhỉ? Đừng khinh thiếu niên nghèo!'

'Ha ha ha ha!'

Vương Đào thấy một màn này, lấy tay buông lỏng cà vạt, hướng phía Từ Cảnh đi tới, dáng vẻ bệ vệ phách lối nói rằng: 'Thật ngại quá, ta chính là khi dễ ngươi đó! Ngươi không phục? Lưu Vũ Đình coi như là bạn gái ngươi thì thế nào, nàng dám nhận sao?'

Lưu Vũ Đình ở một bên cúi đầu, không nói được một lời.

Từ Cảnh nắm chặt tay, khóe mắt như sắp nứt, tức giận đến toàn thân run rẩy.

'Làm sao? Nắm chặt tay như vậy, muốn đánh ta à? Ngươi có can đảm đó sao? Vương Đào hướng trên mặt Từ Cảnh thổi một hơi thở, khiêu khích nói.

'Ngươi…..'

Từ Cảnh đỏ bừng cả khuôn mặt, cắn chặt hàm rang, một hồi máu nóng nơi ngực dâng lên, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Người chung quanh nhất tề tiến tới, bao gồm cả bảo an, đều là lộ vẻ mặt hài hước nhìn hắn.

Bộ quần áo màu vàng bên ngoài của Từ Cảnh trong đám đông này lại có vẻ như lại chói mắt.

Phẫn nộ cùng sợ, đan xen vào trong mắt Từ Cảnh, biến hắn thành mờ mịt, quả đấm của hắn lại thả lỏng, hắn biết rõ hậu quả nếu mình động thủ, Vương Đào phách lối gần trong gang tấc, hắn nhưng lại không biết nên làm gì mới tốt.

'Oanh…….'

Nhưng vào lúc này…..

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú chói tai, một chiếc mô tô bạo long màu đỏ thẫm trực tiếp lao thẳng từ sân biệt thự vào cửa!

Một nữ nhân mang mũ bảo hiểm từ trên mô tô đi xuống, thuận tay đem xe máy đẩy tới tường, nàng mặc một kiện áo phông trắng hở rốn, đường cong trước ngực bành chướng, chiếc quần âu đen nóng bỏng cùng với cặp chân dài trắng nõn nà thực sự gây cuốn hút mắt và trở thành tâm điểm chú ý của mọi người khi xuất hiện.

Vương Đào vừa nhìn thấy người này tới, nhãn tình sang lên, lập tức giống như một con cún đi tới, khom lưng cười nói: 'Thanh tỷ! Ngươi tới rồi! Xe của ngươi quá là ngưu đi! Khi nào cho ta mượn một hồi đi dạo a?'

Lúc này, trong biệt thự tất cả mọi người trong long đều cả kinh, chứng kiến thái độ Vương Đào chuyển biến như vậy, liền biết nữ tử mới tới chính là 'đại nhân vật' trong miệng hắn rồi.

Chỉ là không nghĩ tới đại nhân vật này lại là một cái nữ nhân.

Lưu Vũ Đình chứng kiến Vương Đào cư nhiên ở ngay trước mặt chính mình hướng cô gái khác xum xoe, hoàn toàn không để ý cảm thụ của mình, trong lòng cũng có chút đắng chát, nhưng nàng cũng biết rõ mình cùng Vương Đào địa vị cách xa, lúc này cũng không dám có câu oán hận.

Nàng vào lúc này liếc nhìn Từ Cảnh, tuy là Từ Cảnh nghèo, nhưng là đối với mình lúc nào cũng nghe lời, chỉ tiếc, ở trong mắt nàng, không có tiền thì thứ khác cũng là vô nghĩa, tiếp cận Vương Đào mà nói, tốt hơn gấp hàng trăm lần so với Từ Cảnh.

'Ba….'

Nữ tử kia mũ bảo hiểm cũng không kịp gỡ xuống, giơ tay lên chính là một cái tát hướng về mặt Vương Đào, tát khiến Vương Đào mất cả phương hướng, bụm mặt vịn vào tường để ổn định, vẻ mặt kinh ngạc.

'Thanh tỷ…… Ta…….. Ta nói gì sai sao?'

'Ba!'

Vương Đào vừa mới mở miệng, nàng lại ra thêm một cái tát, trực tiếp đem Vương Đào đánh ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu. Nàng lạnh nhạt nói:

'Ngươi Vương Đào là cái thá gì? Xứng cùng lão công ta nói chuyện?'

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.