Thành phố Bạc Hà, tại một mảnh phế tích, đột nhiên một đạo tử quang từ hư không hiện lên chiếu sáng cả một vùng, dần dần ánh sáng kia diệu dần rồi mất đi để lại một thanh niên đang ngơ ngát nhìn về phía trước. Người thanh niên kia không ai khác chính là Trần Lâm.
– Không! Bất chợt cậu hét lên một tiếng tê tâm liệt phế rồi đổ gục xuống.
Dần dần cậu hoàn hồn lại ngơ ngát nhìn cảnh vật xung quanh, mới đây thôi cậu cùng lão cha đang bị thi triều vây khốn, đột nhiên tay lão cha loé ra một đạo phù văn màu tím bao bộc lấy cậu rồi dần dần không gian xung quan cậu đổ sụp, cảnh cuối cùng cậu thấy lão cha đang lao đến con thây ma kia rồi sao đó biến mất hẵng cho đến khi tỉnh lại thì cậu đã thấy mình ở một nơi hoàng toàn xa lạ, không còn thấy khu bãi giữ xe, không còn thấy cảnh thi triều với hàng trăm con thây mà và củng không thấy lão cha cậu đâu.
Khung cảnh xung quanh hoàng toàn xa lạ, mà khoan dường như củng không lạ lắm đây là khu phòng học sau trường cấp ba của cậu, vậy là sau bao phe vất vã ngược xui cậu lại về với nơi xuất phát.
Khẽ nhíu mày suy nghĩ xem chuyện gì đã sãi ra thì hai từ hiện lên trong đầu cậu đó là “dịch chuyển”.
– Vậy là lão cha sở hữu một loại đồ vật có khả năng dịch chuyển, đã dịch chuyến mình đến đây, còn lão cha chắc chắn củng đã sử dụng nó nhưng lại vào nơi khác, phải chắc chắn là vậy. Dường như hiểu được mọi chuyện Trần Lâm khẽ cười ánh mắt hiện lên tia hi vọng.
Bất chợt một cơn đao đớn lòng ngực chuyền đến, cười khổ nhìn cơ thể tàng tạ của mình cậu cố bò đến một phòng học gần đó.
– Hay!
Ngồi dựa lưng vào tường cậu nhìn cảnh vật trong lớp học thở dài cảm thánh cho những ngày tháng học sinh còn bây giờ thì…
Chợt cậu nhíu mày, một cảm giác bất an hiện lên, đây là trường học nhiều học sinh đến vậy tại sao không thấy một thây ma nào, hay cả một tiến động củng không có, cả ngôi trường chìm trong không khí im lặng đến đáng sợ.
– Không lẽ có ma. Trần Lâm sợ hãi suy nghĩ.
Vội lắc đầu xua tang đi suy nghĩ nhảm nhí kia, cậu cắn răng bò vào góc phong ánh mắt cảnh giác nhìn xung quan.
Xào sạttt!
Chợt một thanh âm kỳ là vang lên, trước cửa các phòng một bóng dáng khổng lồ hiên lên chằm chặm bò về phía trước, khi đi ngang qua phòng học nơi Trần Lâm đang lẩn trốn nó chợt dùng lại làm cho cậu sợ điếng người không giám thở mạnh, thông qua khe cửa sổ cậu có thể thấy rõ sinh vật ngoài cửa, nó là một con rết khổng lồ toàn thân màu đỏ sẫm đặt biệt là gần đầu nó hai cái chân phát triển to lớn bất thường tựa như hai cái lưỡi liềm kết hợp với cái miệng rộng trông như một sinh vật ngoài hành tinh. Tưởng chừng như đã bị con rết kia phát hiện nhưng mai thay nó không dừng lại lâu mà tiếp tục bò đi về phía trước.
– Hay! Củng mai nó không phát hiện. Thấy con rết đã bỏ đi Trần Lâm khẽ thở ra một hơi thì thầm nói.
Đột nhiên bức tường bên cạnh vở nát con rết khổng lồ không hề bỏ đi mà quay lại.
Gàoo!
Nó há cái miệng rộng gào thét vào mặt Trần Lâm, nước dãy tanh hôi văng lên mặt lên quần áo cậu tạo ra những tiếng sì sì như axit, tưởng chừng như sẽ bị ăn sống như không con rết khổng lồ vung cái chân to lớn đâm vào vai cậu rồi nhấc bổng lên bò đi.
Bò đến quản trường con rết vung chân bỏ Trần Lâm xuống.
– A! Khốn kiếp. Cú ngã động đến vết thương làm cho Trần Lâm không nhịn được kêu lên.
Dường như nghe hiểu Trần Lâm đang chửi mình hay có ý gì khác con rết vung chân lên đâm vào bụng Trần Lâm cú đâm mạnh đến nỗi xuyên qua bụng cậu rồi cấm xâu vào nền xi măng làm máu chảy ra lên lãng, xong chuyện con rết lẵng lặng nhìn cậu thôi thóp rồi quay người bỏ đi.
– Vậy là… là hết, ư ư! Nằng dài trên mặt đất Trần Lâm lặng lẽ thì thầm, vết thưa to lớn ở bụng và vai không người chảy máu cộng với vết thương trước đó làm cậu yếu dần, khí tức sinh mệnh không người trôi đi.
Chợt từ xa một ánh sáng đỏ bay đến, nếu nhìn kỷ có thể thấy nó là một con đom đóm chỉ là kích thước của nó to lớn hơn bình thường gần bằng một con chó và đặt biệt thay vì phát ra tia sáng xanh thì nó lại phát ra tia sáng đỏ kỳ dị.
Con đom đóm chầm chậm bay về phía Trần Lâm rồi lượng vòng vòng như đang căn nhắt nhưng không được bao lâu nó bay xa xuống đậu lên người cậu rồi há miệng cắn vào cổ cậu rồi điên cuồng hút máu.
– Ư! Khốn kiếp.
Bị cơn đau làm cho cậu bừng tỉnh, nhìn thấy con đom đóm đang hút máu mình cậu không nhịn được chửi rủa, đến giờ cậu củng hiểu được mọi chuyện, con rết kia bỏ cậu ở đây không phải là thú vui chơi đùa hay từ bi gì mà là dùng cậu làm con mồi và một tiêu của nó là con đom đóm đang hút máu cậu kia.
Thấy vậy Trần Lâm có gắn giẫy dụa nhưng vô ít, dần dần lượng máu mất đi càn nhiều làm cậu lâm vào mê sảng, từng hình ảnh hiện lên trong đầu cậu, cậu thấy ông bà, cha mẹ đang vẩy tay chào cậu, thấy bạn bè, lão Ninh, lão Diệp, lão Vương rồi cả lão của quán chợt một bống lưng hiện lên, là hình ảnh lão cha đang lao đến con thây ma to lớn rồi một âm thanh hiện lên, tiểu Trần hãi cố mà sống, hảo hảo mà sống.
Nghe đến đây ánh mắt mờ mịch không có sinh khí của Trần Lâm chợt loé sáng mảnh liệt như hồi quang phản chiếu, từ tim một hơi ẩm kỳ dị lang toả khấp người cậu.
Gàooo!
Gào lên một tiếng như thú rống Trần Lâm vươn người dậy chụp lấy con đom đớm điên cuồn cắn xé.
– Ngươi muốn ăn ta thì hôm nay ta ăn lại người dù sau đằng nào củng chết. Gầm gừ trong miệng Trần Lâm như nổi điên cắn lại con đom đóm chất dịch tanh tanh như không ngờ lại mang sức nóng khủng kiếp như nước sôi 100 độ chảy đầy miệng rồi trôi xuống dạ dày thiêu đốt dạ dày cậu như bây giờ đã gần như hoá điên cậu không hề quan tâm.
Bị tập kích bất ngờ và điên cuồng con đom đóm hoảng sợ muốn thoát ra nhưng đã quá muộn.
Dần dần một thanh âm vang lên.
Tin.. bạn đã giết chết một con huyết tích đom đóm*
Tin.. bạn nhận được kinh nghiệm*
Tin.. bạn đã lên cấp*
Tin.. bạn đã lên cấp*
Tin.. bạn đã lên cấp*
…
Tin.. bạn hấp thị một đạo tinh huyết lạ*
Tin.. đang phân tích*
Tin.. đang phân tích*
…
Gàooo! Gàooo!
Chợt từ xa một tiếng gào thét vang lên, con rết khổng lồ đã quay lại thấy con mồi của mình vất vả săn đuổi bị con mồi của con mồi mình ăn thịt, nó phát điên gào thét rồi lao đến cắn vào Trần Lâm rồi nhấc lên như muốn nuốt trọn cậu cho hả giận.
Như đây không phải là Trần Lâm bình thường nửa mà là Trần Lâm đã hoá điên, cậu như không cảm nhận được đau đớn hay sợ hải trong mắt cậu lúc này chỉ có sự điên cuồng. Mặt kệ mọi thứ cậu vươn cánh tay còn cử động được đâm vào mắt con rết khổng lồ mà điên cuồng bới móc.
Gàooo!
Đau đớn khi bị Trần Lâm đâm vào chỗ hiểm con rết cố gắn giẫy dựa hồng hất cậu ra xa nhưng vô ít. Thấy thế nó điên cuồng cắn vào cậu rồi đập mạng đầu xuống đất.
Phụt!
Cú va đập làm Trần Lâm không nhịn được phung máu, như cậu không bỏ cuộc, có chết củng phải lôi con rết này theo, cậu cố trường người ra trước đâm cánh tay còn lại vào mắt con rết.
Chợt từ mặt đất đâm lên những cây mọc mâu xuyên qua người có rết, một cây cổ thụ to lớn phá đất mà lên rồi vô số dây leo từ cây cổ thụ quấn quanh người con rết kéo cào hộc cây.
Thấy thể Trần Lâm khẽ mỉm cười, ít ra ta củng kéo theo hai con hung thú, không lỗ.
Vậy là con rết bắt đom đóm, cổ thụ sau lưng. Cây cổ thụ kia trở thành kẻ thắng sau cùng.