Lãnh Địa Huyết Tộc – Chương 14: Thi triều vây khốn – Botruyen

Lãnh Địa Huyết Tộc - Chương 14: Thi triều vây khốn

Chương 14: Thi triều vây khốn
Lãnh Địa Huyết Tộc
Bạch Vô Thường
1,917 Chữ
19:11 25/07/2021

Lúc này tại một ngôi nhà đổ nát, hai cha con Trần Lâm đang ngồi thở dốc, mai mắn cho cả hai là đã vào buổi trưa bọn thây ma không tiếp tục “hành quân” nửa mà trốn vào các toà nhà hết nhờ thế cậu và lão cha mới có dịp thở dốc.

– Tiểu Trần bọn thây ma kia đi về hướng nào vậy? Im lặng một lúc Trần Thiên bất chợt hỏi.

– Đi về hướng đông. Trần Lâm khẽ suy nghĩ rồi trả lời.

– Hướng đông vậy là đi ngang toà nhà kia. Nghe câu trả lời của Trần Lâm, Trần Thiên nặng nề nhíu mày.

– Tiểu Trần chúng ta đi đến báo cho họ trốn đi. Được một lúc lâu Trần Thiên khẽ nói.

Nghe thấy thế Trần Lâm nhướng mày đứng dậy muốn phản đối thì bị Trần Thiên ngăn lại.

– Tiểu Trần ta biết ngươi muốn nói gì nhưng không làm vậy lòng ta không yên được. Nói xong Trần Thiên quay người câm lên thanh đao hướng đến toà nhà kia chạy đi.

Thấy thế Trần Lâm khẽ thở dài rồi chạy theo Trần Thiên.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi, nói là toà nhà như thực tế nó là một công ty nhỏ có 5 tầng, bên dưới là không ít thây mà đang du đãng xung quanh, còn người mai mắn sống sót chắc đang ở trên toà nhà lầu kia chờ người đến giúp.

Đang không biết phải làm sao để vào toà nhà kia thì bất chợt Trần Lâm phát hiện trên sân thượng của toà nhà, một trung niên mặt áo bảo vệ đang vẩy tay với họ rồi chỉ về lối thoát hiểm.

Hiểu được ý của người trung niên kia Trần Lâm khẽ vẫy tay lại với y rồi cùng lão cha tránh né lũ thây ma đi đến lối thoát hiểm của công ty, trèo lên sân thượng.

Vừa lên tới sân thượng cha con Trần Lâm được một ông bụng phệ niềm nợ tiếp đoán.

Thông qua trò chuyện Trần Lâm củng hiểu rõ được đại khái tình hình hơi đâu.

Tổng cộng có năm người, một anh bảo vệ là người vừa vẩy tay với cha con Trần Lâm gọi là Tiểu Cường, một bác gái lao công gọi là Bác Hoa, một anh nhân viên quèn gọi là Trương Thái ,ông chú bụng phệ kia gọi là Chu Cát là trưởng phòng của công ty này và thư ký của ổng Tiểu Mỹ.

Chuyện củng dễ đoán, dị biến sãi ra vào buổi chiều lúc mọi người đang ra về còn Tiểu Cường và Bác Hoa do đặt thù công việc nên ở lại công ty, Trương Thái thì tăng ca còn Chu Cát và thư ký Tiểu Mỹ thì hưa! hưa! chắc củng tăng ca, vì thế khi dị biến xảy ra họ đều trong công ty mai mắn tránh qua được một kiếp.

– Trần Thiên huynh đệ nếu được không biết ngươi có thể giúp chúng ta một ít thức ăn hay không.

Qua một hồi trò chuyện rốt cuộc Chu Cát củng nói ra mục đích thật sự của mình.

Nghe thế Trần Thiên cười khổ củng nói rõ mục đích của mình đến đây:

– Chuyện lương lực thì ta có thể cho các vị một ít tuy nhiên trên đường đến đây cúng ta thấy được một nhóm thây ma khoảng mấy trăm con đang lao đến, nên mong các vị có thể trốn đi nới khác.

Nghe đến đây tất cả mọi người đều biến sắt, có người hoang mang lo sợ, có người nghi ngờ nhìn Trần Thiên.

Gàooo!

Bất chợt một tiếng gào rống vang lên kinh động mọi người, xa xa hành trăm con thây ma điên cuồng lao về phía trước, cầm đầu là một con thây ma to lớn tay cầm cột điện điên cuồng phá nát mọi vật cản trên đường đi.

Mọi người đều kinh sợ nhìn thi triều đang lao đến.

– Không… không thể nào bọn thây ma rất ghét ánh mặt trời sau bọn chúng có thể đến nhanh như vậy được. Nhìn cảnh tượng trước mắt Trần Lâm kinh hãi kêu lên, bất chợt cầu nhìn vào con thây ma to lớn kia, chắc chắn là do nó.

– Bây giờ phải làm sao đây, có cháy chắc củng không kịp. Thấy thi triều đang ngày một gần lão mập Chu Cát hoảng sợ ngồi bịt xuống đất.

– Hay… hay là chúng ta lấy một chiếc ô tô mà chạy đằng sau là bãi giữ xe. Lúc này Tiểu Cường lên tiến góp ý.

– Không được, dị biết xảy ra đường phố rất nhiều xe cộ ùng tắc gần như không đi được. Nghe thấy ý kiến của Tiểu Cường, Trần Thiên lắc đầu bác bỏ.

– Không! Xe ôtô dùng được chính là nó. Bất chợt Trần Lâm lên tiếng phản các lại cha mình, ánh mắt ánh lên tia hi vọng. Nói tiếp:

– Chúng ta dùng xe ô tô nhưng không đi vào đường lớn mà đi vào phố đi bộ, dị biến xảy ra vào buổi chiều nên phố đi bộ vấn chưa có nhiều quày hàng với lại nó bộc ra con sông Vân Hà sao lưng thi triều.

Nghe đến đây ánh mắt mọi người đều sáng lên.

Tìm ra hi vọng sống mọi người nhanh chân leo xuống cầu than thoát hiểm ba chân bốn cẳng chạy ra bãi giữ xe sau công ty.

Đang chạy trên đường thì một cảm giác nguy hiểm lại hiện lên, từ trong các con hẻm mấy chục thây ma lao đến, một con trong số chúng lao đến cắn vào cổ Trần Lâm không kịp nghĩ ngợi cậu vội lách người né tránh.

Tuy nhiên không phải ai củng mai mắn như cậu, Bác Hoa tuổi già sức yếu không kịp né tránh bị một con thây ma cào trúng mất thăng bằng té ngã, sau đố mấy chục con khác lao đến cắn xé bà ta, tiếng la thảm thiết làm mọi người rung sợ.

– Nhanh chân lên đừng dừng lại. Chém chết một con thây ma đang lao đến Trần Thiên hét lên thúc dục mọi người.

Vào được vào trong bãi giữ xe Chu Cát vội la lên:

– Đi theo ta, ta có chìa khoá. Vừa nói y vừa chạy nhanh đến một chiếc xe gần đó.

Bất chợt một thây ma từ đâu lao đến cắn vào cổ lão, tửng chừng như sẽ về chầu ông bà nhưng không một ánh đao léo lên chém chết có thây ma cứu lão một mạng, người ra tay không khác ngoài Trần Thiên.

– Mao đi tìm xe ta ở lại cảng hậu. Trần Thiên nhìn mấy chục con thây ma xung quanh nặng nề nói.

– Được! Đa tạ. Hiểu rõ tình hình hiện tại Chu Cát củng không dông dài vội vàng chạy đi.

Lúc này Trần Lâm củng đâm một giáo vào đầu con thây ma rồi lùi lại đứng cạnh Trần Thiên

Nhìn Trần Lâm, Trần Thiên khẽ thở dài nói:

– Đáng lẽ ta không nên đến đây.

Nghe lão cha nói thế Trần Lâm lắc đầu nói:

– Bọn thây ma này rất kỳ la, dù chúng ta không qua đây thì củng không chạy kịp, kết quả vẫn vậy thạm chí tệ hơn.

– Hay! Nếu ngươi có thể lãnh đạo một đội quân với tài tính toán của ngươi có thể an ổn đặt chân ở thời đại loạn lạc này. Nghe được lời nói của Trần Lâm, Trần Thiên không nhịn được cảm tháng về đầu ốc của con trai mình, Trần gia rốt cuộc củng có một người thông minh rồi.

Nói xong Trần Thiên bất chợt chởi áo khoát đang mặt ra khoát lên người Trần Lâm, còn đang không hiểu chuyện gì thì một thanh âm vang lên.

Tin… bạn nhận được trạng bị Ám ảnh áo choàng*
– Ta không cần nửa nên tặng cho ngươi. Nói xong Trần Thiên mỉm cười quay người chém chết một thây ma đang lao đến.

Khẽ nhíu mày nhưng tình thế không để cho Trần Lâm suy nghĩ lâu khi mấy chục con thây ma lao đến, không chịu yếu thế cậu thả ra những mảng bùn lầy chôn vùi không ít thây ma còn tao ra một tường chắn.

Lúc này Chu Cát, Tiễu Mỹ cùng Trương Thái củng lên xe rồi vội vàng gọi:

– Xe khởi động xong rồi mau lên.

Thấy thế Tiểu Cường vội chạy đến thì từ đâu một cây cột điện bay đến đập mạnh vào người khiến y văng ra xa như một quả bóng, không rõ sống chết.

Từ xa một thây ma to lớn thân cao 3m, làng da màu tím sẫm nhảy đến cầm lên cây cột điện ánh mắt hung tợng nhìn Trần Lâm.

Chợt thây ma kia vung cây cột điện trong tay nện vẻ phía Trần Lâm, với thân hình gần 3m của mình tưởng chừng như nó sẽ rất chậm chạp như không tốc độ của nó nhanh khủng kiếp không thua gì con thây ma tiến hoá mà cậu gập lần trước.

Trước thế công của con thây ma Trần Lâm cắn răng giơ khiên lên đỡ.

Trắc!

Một tiếng nức vở vang lên lên, chiếc khiên của cậu không chịu nỗi một kích trực tiếp vở nát, lực đạo mạnh mẽ đập vào lòng ngực của câu khiến cậu bay ra xa trược dài trên mặt đất.

Thấy con trai gập nguy hiểm Trần Thiên hét lên một tiếng, xung quan ông xuất hiện một đạo huyết quang, sau khi được tăng phúc ống lao đến bổ một đao về phía con thây ma, không chịu yếu thế con thây ma củng vung cây cột điện bổ về phía ông.

Binh!

Một tiếng đinh tai nhứt ốc vang lên, con thây ma kia lui về sao ba bước, cây cột điện trong tay bị phá nát. Còn Trần Thiên thì bay ra xa trượt dài trên mặt đất, hay tay đang nắm chặt thanh đao trở nên rung rẩy.

Thấy tình hình không ổn Chu Cát cắn rang đạp mạnh chân ga chạy đi mất bỏ lại cha con Trần Lâm và Tiểu Cường.

Thấy chiếc xe đang chạy xa dần Trần Thiên khẽ cười khổ, cố gắn lê bước đến bên cạnh Trần Lâm.

Còn Trần Lâm lúc này đã nôn ra không ít máu, cơ thế vô cùng suy yếu nhưng ánh mắt vẫn trường lớn nhìn chầm chầm vào con thây ma cố gắn tìm ra đường thoát thân.

Thấy thế Trần Thiên mỉm cười vuốt đầu con trai khẽ nó:

– Tiểu Trần nghe thời cha, ở thời đại loạn lạc này, con không được trở thành người tốt, nhưng cũng đừng trở thành người xấu và nhất là con phải sống, hảo hảo mà sống.

Nói xong tay Trần Thiên xoè ra một mảnh phù phú màu tím bay lên bao phủ lấy Trần Lâm.

Như cảm nhận được điều gì đó con cự lực thây ma kia rống giận lao lên, thấy thế Trần Thiên củng lao lên ngăn cảng.

Trần Lâm hoảng sợ muốn hét lên nhưng không phát ra được thanh âm gì, hình ảnh xung quanh cậu dần dần đổ sụp chỉ có một bống lưng đang lao về phía con thây ma vẫn mãi như in hằng trong tâm trí cậu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.