Chương 10 : Trần Thiên
Màng đêm bôn xuống, không gian hắc ám bao trùm cả thành phố Bạc Hà.
Lúc này trong một toà nhà nhỏ ánh lửa bập bùn loé lên những tia sáng nhưng muốn xua tan đi đêm tối như đán tiết ánh lửa chỉ là ánh lửa.
Trước đống lửa một ông chú trung niên đang loay hoay nấu cái gì đó, bộ dạng vụng về chứng tỏa ông ta không thạo việc này lắm.
Bên cạnh ông ta là một thanh niên với cơ thể được quấn băng kính mích như sát ướp, hơi thở có phần yếu ớt đang thiếp đi trên cái giường tự chế từ một chiếc tủ bên trên trải đầy quần áo.
Hai người này không ai khác chính là Trần Lâm và ông chú trung niên.
Được một lúc lâu mắt Trần Lâm dần dần hé mở, ánh mắt đờ đẩn nhìn cảnh vật sung quanh, dần dần cậu nhìn về phía ánh lửa thì thấy một người đàng ông đang quây lưng về phía mình cậm cụi làm gì đó.
Khi thấy bóng lưng kia ánh mắt Trần Lâm không giấu được sự kinh gạt, hai hàng nước mắt khẽ lăn dài trên khoé mắt, cậu khó nhọc cất tiếng gọi:
– Lão… lão cha.
Nghe được tiếng gọi bóng lưng kia khẽ rung lên sau đó quay lại nhìn Trần Lâm nói:
– Tiểu… Tiểu Trần tử ngươi rốt cuộc củng tỉnh dậy.
Phải ông chúng trung niên này không ai khác là Trần Thiên lão cha của Trần Lâm.
Thấy Trần Lâm muốn ngồi dậy Trần Thiên vội chạy đến nâng cậu ngồi dậy ánh mắt không dấu được sự quan tâm.
Nhìn cử chỉ quan tâm lão cha, Trần Lâm không khỏi súc động vậy mà ngày xưa cậu…
Bất chợt như nhớ đến điều gì đó ánh mắt Trần Lâm vội vàng nhìn khấp căn phòng tìm kiếm nhưng không, cả căn phòng chật hẹp chỉ có cậu và lão cha Trần Thiên cùng ánh lửa bập bùng.
Trầm mặt Trần Lâm thẫn thờ nhìn vào đống lửa.
– Hay! Như cảm nhận được tâm tình của con trai Trần Thiên khẽ thở dày nhìn về nơi xa ánh mắt không giấu được nỗi buồn.
Không khí cả căn phòng rơi vào trầm mặt chỉ có những tiếng tí tách do thanh gỗ cháy phát ra.
– Lão cha, ta… ta có chúc đói. Được một lúc lâu Trần Lâm lên tiếng phá tang không khí yên lặng mà nặng nề này.
– Hảo!
Nghe tiếng con trai Trần Thiên vội gật đầu tranh thủ giấu đi giọt nước mắt trên khoé mi chạy vội đến nồi cháo đang nấu trên đống lửa múc cho Trần Lâm một tô lớn.
Nhìn tô cháo không khác cám heo là mấy trước mặt Trần Lâm há miệng húp ừng ực như quỷ đối đầu thai.
Chưa đến 30 giây cậu đã ăn hết tô cháo trước sự kinh gạc của lão cha. Mình nấu ăn ngon vậy sau, Trần Thiên nhĩ.
– Nửa không! Nhìn vào tô cháo sạch trơn trong tay Trần Thiên không nhịn được hỏi.
Xoa xoa bụng Trần Lâm lắc đầu, thấy thế Trần Thiên củng phóng khoáng vứt luôn cái tô đi.
– Uk lão cha! sao cơ thể ta hồi phục nhanh như vậy nhỉ? Cảm nhận được thương thế của mình Trần Lâm kinh ngạc hỏi.
– À lúc nảy ta có cho ngươi uống cái gì mà… hồi phục dược tề gì đó, lúc ta trên đừng đến đây đánh chết thây ma có được. Nghe Trần Lâm hỏi Trần Thiên thành thật trả lời, dù sao những thứ này tương đối khó hiểu với ông như với Trần Lâm có lẽ khác.
– Hồi phục dược tề? Thật… thật là quá mai mắn. Nghe tới đây Trần Lâm kinh ngạc thốc lên.
Phải cậu thực sự rất mai mắn, mai mắn khi lão cha cậu Trần Thiên đến kịp lúc cứu cậu, mai mắn lão cha không bị con hung thú kia hút chết và mai mắn lão cha cậu có hồi phục dược tề nếu không cậu đã về với chúa từ lâu.
– Thế… thế còn … con heo rừng kia? Nhớ đến con hung thú kia Trần Lâm không giấu được sự rung sợ lắp bắp hỏi.
Nghe đến đây ánh mắt Trần Thiên loé lên khẽ mỉm cười kể:
– Củng không có gì chỉ là một con heo mà thôi, ta với nó đánh nhau tầm 300 hiệp, nó bị ta ép vào đừng cùng phải trèo lên cây trốn thấy động thủ không được nên nó động khẩu, nó chửi ta là đồ con chó, ta tức quá chửi lại nó là đồ con heo, không phản bác được đuối lý nên bỏ đi mất, còn ta vì quan tâm đến ngươi nên củng không truy sát nó.
Kể xong Trần Thiên vuốt cầm mặt dù không có râu hưởng thụ ánh mắt sùng bái của con trai.
Còn Trần Lâm lúc này ánh mắt kinh ngạc nhìn lão cha Trần Thiên.
Moá! Không ngờ lão cha lợi hại như vậy đánh bại cả con heo rừng kia như mà sau cứ cảm thấy nó sai sai ở đâu đó.
Đang không hiểu chuyện nó sai ở đâu bất chợt ánh mắt Trần Lâm nhìn thấy thanh đao cách đó không xa.
Sợ hãi cậu không nhịn được kêu lên:
– Chặt đ….ầ…..