Cô lại ngây người.
Cô gái nhỏ này, môi đỏ mọng hé mở, mắt hạnh mở to.
Hôm nay cô lấy một chiếc khăn màu trắng hoa xanh để trùm đầu. Trước giờ cô chưa từng buộc khăn, nhưng có lần anh đến mua đồ thấy trên tóc cô dính lá rau cần, anh không nhịn được vươn tay gỡ xuống hộ cô. Lúc ấy, anh còn tưởng rằng cô sẽ té xỉu.
Từ đó về sau, cô bắt đầu buộc khăn trùm đầu.
Anh lẽ ra không nên trêu cô, nhưng anh không nhịn được, phản ứng của cô thật sự rất đáng yêu.
Trước kia cũng từng có người khác phái có tình cảm với anh, anh cũng học được làm thế nào nhận ra dục vọng hấp dẫn giữa nam và nữ từ rất sớm. Anh thấy chuyện này rất thú vị, cũng biết phải làm thế nào để được đối phương đáp lại.
Nói ngắn gọn, anh rất có duyên với người khác phái.
Nhưng cho tới bây giờ chưa có ai, chưa có bất kỳ ai biểu hiện rõ ràng như cô, thẹn thùng lại nhát gan. Lúc đầu anh còn tưởng rằng tính cô vốn như thế, sau này mới phát hiện không phải. Chỉ ở trước mặt anh cô mới luống cuống e lệ như vậy, đối mặt với những người đàn ông khác, cô ăn nói rất lưu loát.
Cô ngây ngốc, ngơ ngác nhìn anh, đôi môi hồng mềm mại tựa như quả mật đào chín mọng, cái miệng nhỏ nhắn vẫn hé mở nhưng mãi mà không thốt nên lời.
Không được đáp lại, anh chỉ phải mở miệng lần nữa.
“Tôi sợ mình mua quá nhiều, có lẽ cô có thể giúp tôi giải quyết một phần cơm chưng.” Đương nhiên, nếu có thể nói chuyện phiếm với cô gái dễ thương đang thầm mếm anh này, sẽ làm cơm trưa càng thêm vui vẻ.
Mắt cô mở to hơn nữa, nhưng vẫn chưa tìm được giọng nói về.
Anh cười nhìn cô, vươn tay gỡ lá khoai lang trên khăn trùm đầu của cô xuống, nói: “Mười hai giờ thu quán, tôi sẽ đến đón cô, được không?”
Được không? Được không? Đương nhiên là được ──
Trong đầu cô bưng mặt hét lớn, nhưng trong thế giới thực, Đàm Như Nhân lại chỉ có thể đỏ mặt hồng tai nhìn anh, nhép nhép miệng, lại không nói được gì. Cô dùng hết tất cả sức lực, rốt cục cũng gật được đầu.
Lại một lần nữa anh cong khóe môi, cười nhìn cô, khen ngợi: “Tôi thích khăn trùm đầu của cô, rất đáng yêu.”
Mặt cô thế nhưng lại tiếp tục đỏ hơn nữa.
Lúc này cô gái này thật sự nhìn rất ngon miệng, suýt chút nữa là anh cúi đầu hôn cô rồi.
Thật sự, suýt chút nữa mà thôi.
May mà đúng lúc này có khách vào cửa hàng, lý trí cũng quay về trong đầu người đàn ông. Anh thu tay, xoay người rời đi, để lại cô đỏ bừng cả mặt tiếp tục buôn bán.
Đàm Như Nhân mềm nhũn cả chân.
Trời ạ, người đàn ông kia hẹn cô, anh thế nhưng lại mở miệng hẹn cô?
Mặt hồng tim đập ôm môi, cô có một giây hoài nghi mình vừa mới nằm mơ hão huyền, cho nên cô không nhịn được chạy ra khỏi quầy hàng. Người đàn ông kia còn ở trên đường, đang đi về phía cửa ra.
Cho nên vừa rồi anh thật sự ở trong này? Anh thật sự hẹn cô sao?
Hai giờ sau đó, cô vô cùng lo lắng, trái tim bất ổn nhảy loạn, còn liên tục tính sai giá, trả nhầm tiền.
Khi cô đang đầu óc choáng váng dọn hàng, cảm thấy có lẽ mình hiểu nhầm ý anh, tên kia lại đúng mười hai giờ xuất hiện.
Đáng chết, sớm biết thế cô đã xông về nhà thay quần áo, ít nhất là thay váy.
Nhưng trời mới biết, vì nguyên nhân đáng buồn nào đó, cô chưa từng thực sự tin rằng người đàn ông này sẽ để ý cô.
Cô cần đi thay quần áo, cần rửa sạch tay, cần sửa sang lại tóc, cần trang điểm nhẹ, xức nước hoa ..v…v…──
Cô thì tay chân luống cuống nhưng anh thì không, ngược lại còn bình thản ung dung giúp cô nâng những sọt rau quả còn chưa bán được lên xe tải, động tác gọn gàng nhanh chóng. Cơ bắp của người này không phải tập cho đẹp, mỗi một tấc trên người anh đều hàng thật giá thật, cũng không trong giống đám công tử thành phố.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, Đàm Như Nhân đã biết anh không giống những người khác. Anh hổ bị đặt nhầm trong đàn mèo, dã tính khó thuần.
Lén liếc nhìn người đàn ông tự động ngồi vào ghế phụ trên xe tải nhỏ của mình, cô nuốt nước miếng, không biết vì sao đột nhiên có xúc động muốn xuống xe chạy trốn.
Nhưng cô chờ mong ngày hôm nay đã rất lâu, cô luôn thầm mến anh, nhưng cô cũng vẫn cho rằng chuyện này sẽ không phát sinh. Nhưng nó đã xảy ra, anh chủ động hẹn cô, giờ này khắc này thậm chí đã ngồi trên xe cô, còn mở miệng chỉ đường cho cô.
Cô nắm chìa khóa xe, tim như nổi trống. Cô không thể tin được lại có một ngày như hôm nay, người đàn ông này để ý cô.
Giấc mộng trở thành sự thật thì phải nắm chắc cơ hội.
Đàm Như Nhân tự nhủ, sau đó hít một hơi thật sâu, vặn chìa khóa khởi động xe, lái xe đến nơi anh chỉ. Nơi đó cách chợ không xa, trên thực tế, nhà anh ở rất gần, đi năm phút đồng hồ sẽ đến, lái xe đương nhiên sẽ nhanh hơn.
Khi cô tắt máy, anh nhảy xuống xe, sau đó quay đầu mỉm cười với cô.
Đàm Như Nhân không biết mình xuống xe thế nào, thậm chí không nhớ rõ mình cùng anh lên lầu, đi qua phòng khách, đi xuống phòng bếp thế nào, chỉ nhớ rõ chờ khi cô phục hồi lại tinh thần, cô đã ngồi xuống bàn cơm trong phòng bếp nhà anh, ăn món rau tươi trộn bơ chưng với cơm nóng hầm hập.
Vừa ăn miếng đầu tiên, cô đã bị mĩ vị kia làm bừng tỉnh.
“Đây. . . . . . Đây là anh nấu sao?” Cô phát hoảng, giật mình ngẩng đầu lên, rốt cục đôi mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đối diện, lần đầu tiên nói được một câu bình thường mà thông thuận.
Anh vui vẻ nở nụ cười, cầm thìa nói: “Đúng.”
“Rất. . . . . . rất ngon. . . . . .” Cô lắp bắp khen ngợi.
“Cảm ơn.”
Tay nghề của anh có thể sánh với đầu bếp ba sao của nhà hàng Michelin Star. Nhưng vừa nhìn đến đôi mắt đen láy như có trăm vạn sức hấp dẫn của anh, tim cô lại đập rạo rực. Sợ bị anh nhìn ra cảm giác của mình, cô không khỏi e lệ cúi đầu xuống, nhưng vẫn không nhịn được ăn thêm một miếng cơm.
Cô đói bụng, bận rộn cả buổi sáng, khiến cô đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
“Cô là lần đầu tiên hẹn hò với đàn ông sao?”
Vấn đề này khiến cô suýt chút nữa phụt cơm trong miệng ra, cô nhịn xuống nhưng bởi vậy lại bị sặc ho không ngừng.
Anh nhanh chóng rút tờ giấy lau mặt cho cô.
Như Nhân xấu hổ lúng túng cầm giấy che miệng lại, trợn mắt nhìn anh, cãi lại.
“Tôi mới. . . . . . Tôi đương nhiên đã từng hẹn hò.”
Anh nhướn mày.
“Cho nên cô ở trước mặt người đàn ông mình thích đều. . . . . . thẹn thùng như vậy sao?”
Khí nóng bao phủ toàn thân, đôi mắt đen láy của cô lại trợn lên. Lúc này cả lỗ tai cũng đỏ, giọng nói lại bỏ cô mà đi, một lần nữa cô lại chỉ có thể há hốc miệng.
Được rồi, anh biết cô thích anh.
Cô đoán hành vi khác thường của cô khiến chuyện này chẳng còn là bí mật. Nhưng trong một giây này, cô vẫn rất muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Anh cười khẽ , chỉ hỏi lại: “Cô tên là gì?”
Cô trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, sau mới phản ứng lại.
Cho nên, người đàn ông này không nhận ra cô? Anh không nhớ sao. Cô không nên thất vọng, anh không nhớ là bình thường. Cô trước giờ cũng không thân quen anh, cô chỉ lén thầm mến anh mà thôi.
Liếm liếm môi, cô luống cuống hé miệng, nói tên.
“Như, Như Nhân. . . . . . Tôi tên Đàm Như Nhân, Đàm trong nói chuyện, Như Nhân trong phương thảo như nhân .”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô tưởng rằng có lẽ anh sẽ nhớ ra, nhưng anh chỉ mỉm cười, nói: “Đàm Như Nhân, rất êm tai.”
Trong lòng cô nở một đóa hoa đáng yêu nho nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư.
Cô cắn môi, thẹn thùng nhìn người đàn ông đối diện, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”
Nhìn cô e lệ, anh vui vẻ buông dao nĩa, vươn tay về phía cô, “Xin chào.”
Anh muốn bắt tay cô?
Cùng cô?
A, trời ạ.
Mặt hồng tim đập nhìn tay anh, cô cực lực khắc chế trái tim đập như sấm, không nên suy nghĩ bậy bạ, sau mới dám lấy dũng khí nâng tay nắm lấy bàn tay to gần ngay trước mắt .
Tay anh có chút thô ráp, nhưng vô cùng rắn chắc lại ấm áp, cô hi vọng tay mình đừng run rẩy quá rõ.
“Xin chào. . . . . .” Cô nhìn người đàn ông ở trước mắt, yếu ớt nói.
Anh cười, mở miệng tự giới thiệu, “Tôi là A Lãng, cô có thể gọi tôi là A Lãng.”
“Tôi. . . . . . Tôi biết.”
“Cô biết?” A Lãng nhíu mày.
“Tôi. . . . . . À. . . . . .” Cô hắng giọng, mở miệng nói, “Tôi là bạn học cấp hai của anh. . . . . .”
Lần này, đổi thành anh ngẩn người.
Tươi cười trên mặt anh dần biến mất, anh chậm rãi mở miệng, cực kì cẩn thận hỏi lại một lần.
“Cô nói cái gì?”
Cô có chút bất an nhìn anh, nhưng vẫn nhắc lại một lần.