Lãng Tích Hương Đô – Chương 63: Chương 63: Tự tiến cử – Botruyen

Lãng Tích Hương Đô - Chương 63: Chương 63: Tự tiến cử

Tiểu Kim đã nói qua, chỉ cần không phải là ngoại thương trí mạng thì cho dù là nghi nan tạp chứng gì, ung thư hay AIDS…chỉ cần cho nó vào trong nồi nấu ba ngày thì nồi long thang ấy trăm bệnh tiêu tán, vạn bệnh khử trừ. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là người đó còn chưa bệnh chết.

Lâm Bắc Phàm có mười thành nắm chắc. Chỉ là Lâm Bắc Phàm cũng không biết bệnh tình của Đường Quả Quả….

Phụ cận của Kim Ngọc Thiên Đường có một biệt thự nguy nga, rộng lớn, xây dựng theo kiểu tứ hợp viện. Chỉ cần là người Nam Thành là phải biết đó chính là nhà của Đường Thiết Sơn.

Có thể tiến vào trong khu nhà này yệt đối không được mấy người. Nhưng trước kia thì còn thỉnh thoảng có vài chiếc xe xa hoa khiến người khác phải phẫn nộ vì ghen ghét đi vào. Chỉ là gần đây đại môn của Đường gia có thể nói là dùng từ ” ngoại bất nhập” để hình dung.

Trong hoa viên to lớn như vậy chỉ có mấy người bảo vệ cùng với mấy người quét dọn và thợ làm vườn. Không có ai nói chuyện, mỗi người đều yên lặng thực hiện chức trách của mình. Chẳng qua thỉnh thoảng cũng có người đem theo ánh mắt tràn ngập tiếc nuối nhìn về phía cửa sổ lầu hai của dãy nhà phía tây.

Lầu hai của dãy nhà phía tây chính là phòng của công chúa Đường gia, Đường Quả Quả.

Ngay lúc này Đường Quả Quả đang ở trong căn phòng đầy những búp bê, trong tay đang cầm một mảnh giấy màu xanh lam. Khuôn mặt của cô bé mang theo vẻ ngây thơ ửng hồng, ánh mắt trong suốt sáng ngời như nước, mái tóc thật dài buông xuống bờ vai. Hàng lông mi cong cong như trăng non, cái mũi thẳng, đôi môi hồng nhuận….

Đường Quả Quả từng nói cô thích hoa đào. Trong khu nhà của của Đường gia có một vườn đào. Hàng năm khi hoa đào nở rộ, Đường Phong sẽ cố gắng giữ cho hoa đào tươi thật lâu. Bởi vì Đường Quả Quả không muốn nhìn thấy hoa đào đẹp đẽ như vậy lại héo tàn. Nếu không thể trốn tránh vận mệnh thì tại sao lại không lặng yên mà rời đi khi mình đang ở thời khắc đẹp nhất chứ…

Trong phòng ngoài Đường Quả Quả ra còn có hai người. Một người chính là Đường Phong, còn một người là một người phụ nữ vẻ mặt u buồn.

– Quả Quả, còn lại hai ngàn con hạc giấy, để mẹ giúp con gấp.

Quý phụ trông cũng không xinh đẹp, khuôn mặt cũng bình thường. Bà chính là người vợ hiền của Đường Thiết Sơn, cũng chính là người quán xuyến trong nhà hắn. Không có bà sẽ không có Đường Thiết Sơn ngày hôm nay.

Đừng thấy người phụ nữ này ung dung cao quý là vậy, tay trói gà không chặt nhưng hai mươi năm trước bà cũng là người giết người không chớp mắt.

– Không cần, con nghĩ là hôm nay con có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Khí sắc của Đường Quả Quả so với những ngày trước tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt ửng hồng trông đâu giống như một người bị bệnh chứ. Nhưng đây cũng không phải là một điềm tốt, đó là điển hình của hồi quang phản chiếu…

Từ một con hạc giấy trong tay cô đang sắp thành hình, bên người Quả Quả còn có có hai tờ giấy nữa. Trên tờ giấy màu có vẽ hai hình người, lại còn viết: “Sát thủ tình trường, chờ anh tới thiên đường rồi thì một ngàn con hạc giấy này sẽ mang anh tới tìm em.”

Hai mắt Đường Phong đỏ bừng, cắn chặt đôi môi đang run rẩy.

Động tác của Đường Quả Quả càng ngày càng chậm lại, cuối cùng cô không gấp hạc giấy nữa, chỉ ôm con hạc giấy vào ngực, cố gắng quay đầu nhìn quý phụ bên cạnh nói:

– Mẹ, con mệt quá.

Vẻ mặt quý phụ vốn đang ưu buồn trong nháy mắt này lộ ra vẻ yêu thương và mỉm cười. Bà không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ là khi hàng mi dài của Đường Quả Quả khép lại, nước mắt của quý phụ rốt cục trào ra. Bà lấy tay che miệng mình, hai vai không ngừng run rẩy, khóc không thành tiếng…

– Ai là “Sát thủ tình trường”?

Cuối cùng Đường Phong tựa hồ không nhẫn nại nổi nữa, quay đầu nhìn Đường Quả Quả hỏi một câu.

Chẳng qua đáng tiếc là Đường Quả Quả đã ngủ thiếp đi rồi, vẻ mặt an bình…

Ở đại sảnh của dãy nhà phía đông cũng chính là nơi Đường Thiết Sơn tiếp khách bàn việc.

Ở phía trên đại sảnh đang có một người đàn ông trung niên mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính ngồi ngay ngắn. Người đàn ông này mặc một bộ quần áo mày xám, chân đi giày vải. Mặc dù lúc này gương mặt ông hơi tái nhợt nhưng từng cái giơ tay nhấc chân vẫn thể hiện khí thế vô cùng. Khí thế này là khí thế của người ở địa vị cao, không cần giả bộ, và có muốn giả cũng không được…

Người này không phải ai khác mà chính là Đường Thiết Sơn của Nam thành. Giờ phút này tay ông đang cầm chén trà Thiết Quan Âm loại tốt nhất. Chỉ là tay trái nâng chén trà không biết tại sao lại dừng ở giữa không trung, cũng không biết ông đã giữ tư thế này bao lâu rồi.

– Lão gia.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.