Lãng Tích Hương Đô – Chương 510: Chương 510: Lưu phái phân tranh – Botruyen

Lãng Tích Hương Đô - Chương 510: Chương 510: Lưu phái phân tranh

Sau khi trò khôi hài này kết thúc, những người bên trong cabin cũng bắt đầu cung kính với Y Đằng Thanh Tử vài phần, đương nhiên là không còn ai dám tìm nàng và đưa ra yêu cầu vô lý này, nhưng mà, Y Đằng Thanh Tử nhìn thoáng qua sư muội và Lâm Bắc Phàm, rồi thở dài một hơi. Dựa vào dung mạo, mình cũng tương xứng với xư mỗi, tại sao cái tên khốn kia lại luôn đối tốt với sư muội, còn mình thì luôn hờ hững? Lẽ nào đối phương cho rằng mình không phải là xử nữ sao? Cho nên mới đối xử với mình như vậy?

Lâm Bắc Phàm đương nhiên là không biết suy nghĩ này của Y Đằng Thanh Tử rồi, dưới sự nổ lực của Tiểu Điền Anh Tử, rốt ục cũng thả ra một lượng tinh hoa không nhỏ rồi, mà hai má của Tiểu Điền Anh Tử cũng đỏ bừng, vội vàng rút tay về, dùng khăn lau tay nhỏ một chút, lúc này mới len lén nhìn thoáng qua, thấy Lâm Bắc Phàm đã mở mắt ra, vẻ mặt sung sướng, thấp giọn gnoi1: “Bắc Phàm, em… em… giúp anh xử lý mấy cái này!” Nàng bây giờ làm gì còn có khí phách của nữ thần bài chứ? Quả thật là một cô gái đúng tiêu chuẩn của Nhật Bản, vô cùng nghe lời chồng của mình, chưa từng mở miệng oán hận một câu nào cả. Nàng cầm lấy khăn tay, bắt đầu cẩn thận xử lý hậu quả của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm cũng không phải là không có cảm tình với Tiểu Điền Anh Tử, hơn nữa đối phương là một cô gái ngoan hiền nhu thuận, tính cách của đối phương cũng giống như những người phụ nữ của mình, cho rằng chồng chính là trời, là đất của mình, chưa bao giờ yêu cầu cái gì cả, mặc dù mình ra ngoài tìm gái, thì các nàng đều không hề phản đối một câu, càng không cần nói về dung mạo xinh đẹp của Tiểu Điền Anh Tử, dáng người nóng bỏng, lại còn là một xử nữ đúng tiêu chuẩn, cô gái như vậy, thật sự đúng là cưc phẩm nhân gian. Hắn mỉm cười, mặc cho đối phương lau chùi thân thể của mình, cười hỏi: “Xem ra Anh Tử của chúng ta thật sự không nhịn được rồi!”

Tiểu Điền Anh Tử đỏ bừng mặt, giống như bị người ta nói trúng tim đen vậy, nhẹ giọng nói: ” Em… em mới không có!”

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy Tiểu Điền Anh Tử đã lau xong những chổ dơ, kéo quần lên lại, lúc này mới giang tay ra, ôm lấy đối phương, đặt lên trên đùi của mình, khẽ hôn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của đối phương, cười nói: “Lẽ nào em không muốn?”

“Em…em…em không phải…” Lúc đối phương phóng ra tinh hoa, Tiểu Điền Anh Tử cũng bị nhiễm một chút, phía dưới cũng trở nên ẩm ướt, rất là khó chịu. Bây giờ lại bị đối phương ôm vào lòng, ngửi thấy mùi đàn ông trên người đối phương, trái tim đập loạn cả lên, cả người mềm nhũn, hận đối phương không thể ôm mình mãi như vậy được.

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của nàng, không nhịn được cười nói: “Anh còn tưởng rằng Anh Tử muốn sưởi ấm giường cho anh chứ, xem ra là anh mơ tưởng nhiều rồi”

“Em không có… em muốn!” Tiểu Điền Anh Tử ở Trung Quốc lâu như vậy, đương nhiên cũng biết ý nghĩa khác của chữ “sưởi ấm giường” rồi, nàng nghe thấy đối phương nói như vậy, vội vàng trả lời, nhưng mà lúc nàng nhìn thấy nụ cười của đối phương liền biết mình đã bị đối phương lừa, xấu hổ dấu mặt vào trong ngực của đối phương, không chịu ngẩng lên nữa.

Đúng lúc này, Trương Minh Thắng thỏa mãn trở về, nhìn thấy dáng vẻ xuân tình đắc ý của hắn, khẳng định là đã mây mưa không ít với cô tiếp viên khi nãy rồi,. Hắn nhìn thấy Tiểu Điền Anh Tử ngồi trong lòng của Lâm Bắc Phàm, không nhịn được kinh ngạc, kêu lên: “Lão đại, hai người cũng lợi hại quá rồi. Tuy rằng chúng ta đi đến Nhật, nhưng mà cũng đâu cần học tập của người Nhật đâu? Lẽ nào hai người làm chuyện đó ngay tại chổ này chứ? Cái phần can đảm, cái phần khí phách này, thật sự làm cho tôi thẹn đến cực điểm rồi!”

Tiểu Điền Anh Tử nghe như thế, liền mở mồm cãi lại: “Chúng ta… chúng ta cái gì cũng không làm!”

“Cái gì cũng không làm?” Trương Minh Thắng nghi hoặc hỏi.

Khuôn mặt của Tiểu Điền Anh Tử liền đỏ bừng lên, tuy rằng vừa rồi nàng không có làm chuyện kia với Lâm Bắc Phàm, nhưng mà nàng cũng giúp đối phương “thẩm du”, làm cho đối phương thoải mái, cái này cũng không thể nói là cái gì cũng không làm được. Nàng ấp úng nửa ngày, một chữ cũng không nói ra được, cúi đầu, không dám nhìn ai nữa.

Trương Minh Thắng nhìn thấy biểu tình của nàng, không nhịn được cười trộm, xem ra bọn họ khẳng định là đã làm.

“Ơ, ở đây có mùi gì kì kì? Hình như…' Trương Minh Thắng dùng sức ngửi ngửi, bỗng nhiên nghi hoặc nói.

“A, không có mùi gì cả!” Tiểu Điền Anh Tử vội cãi lại.

Trương Minh Thắng cười gian, cũng không nói gì cả, ngồi xuống chổ của Tiểu Điền Anh Tử ở trên, chừa không gian cho hai người bên dưới, hắn quay sang nói chuyện với Y Đằng Thanh Tử: “Chị dâu, thời tiết ngày hôm nay thật là đẹp!”

“Đi chết đi!' Y Đằng Thanh Tử tức giận đạp cho đối phương một cái, làm cho trong cabin phát ra một tiếng hét kinh hãi, khiến những người khách khác nhíu mày, che lấy lổ tai của mình. Bạn đang đọc chuyện tại

………………….

“A, đây là Tokyo sao? Quả nhiên là mỹ nữ như mây, tôi thích ở đây rồi đó!”

Bốn người Lâm Bắc Phàm vừa đáp xuống máy bay, chỉ thấy Trương Minh Thắng lao ra ngoài, vẻ mặt say sưa phát ra những tiếng hét chói tai, làm cho những người khách khác đi ra đều quay đầu nhìn hắn, còn tưởng hắn mới ở trỏng ra.

Y Đằng Thanh Tử nhìn thấy Lâm Bắc Phàm và sư muội của mình cứ anh anh em em, giống như là tình nhân đang yêu nhau đắm đuối, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trương Minh Thắng: “Cậu có ít nói lại đ iko? Lẽ nào bên cạnh anh thiếu gia? Quả thật làm mất mặt đàn ông, hừ!” Nàng ta cũng mặc kệ đối phương luôn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.