Lãng Tích Hương Đô – Chương 417: Chương 417: Đại kiếp nạn trong khu mua sắm (4) – Botruyen

Lãng Tích Hương Đô - Chương 417: Chương 417: Đại kiếp nạn trong khu mua sắm (4)

Những tên côn đồ trong đại sảnh lớn nhìn những cánh sát và đội phòng chống bạo lực đang ở bên ngoài, trên mặt chúng là sự khinh nhờn, trong mắt chúng, sự phát triển nhanh chóng của nền kinh tế Trung Quốc, là có mối quan hệ cực lớn với vận mệnh của chúng. Nếu không phải là trong những năm này Nhật Bản xuất hiện một số những vấn đề nhỏ, thì làm sao Trung Quốc có thể vượt qua Nhật Bản được? Điều này làm cho chúng cảm thấy rất khó chịu trong lòng, nhớ năm đó, Nhật Bản đánh vào Trung Quốc, đánh cho cả đất nước Trung Quốc khói bụi mịt mù, nếu như không phải là Mĩ và Nga liên thủ đối phó với Nhật, thì chỉ sợ cả khu vực Đông Á đã bị chúng chiếm đóng.

Chúng trước giờ đều là rất ghét người Trung Quốc, cho rằng người Trung Quốc không chăm chỉ cần cù nỗ lực như người Nhật, cũng không có tố chất cao như người Nhật…., nói chung, trong mắt chúng, người Trung Quốc không bao giờ có thể sánh bằng được với chúng. Cả đám đều là hung hăng kêu lên: “Cảnh sát Trung Quốc các người chẳng phải là rất lợi hại sao? Có bản lĩnh thì vào đây, cứ vào đi rồi có thể giải cứu được chúng đấy”.

Tên thấp lùn đó giơ súng lên cái “bùm” nhả đạn về phía cảnh sát đang ở bên ngoài, một cảnh sát trẻ tuổi lập tức loạng choạng, đổ sầm xuống mặt đất, rất nhanh sau đó tắt thở.

Những cảnh sát ở bên ngoài đó đều là sắc mặt kinh hãi, không ngờ tên côn đồ này lại điên cuồng đến vậy, dám giết cả cảnh sát, tội danh này không phải là tội cướp của giết người bình thường ya, thế là cả đám cảnh sát vội vã tìm chỗ ẩn nấp, hi vọng có thể tiến hành bao vây toàn diện những tên côn đồ bên trong này, rồi tìm cách để chúng thả những con tin này ra.

Long Thiên Hựu đối diện với những tên côn đồ mất hết nhân tính này cũng là không có cách gì để đối phó, nếu như cưỡng chế lao vào, không chỉ bên mình sẽ tổn thất nghiêm trọng, chỉ sợ còn làm liên lụy đến những con tin ở bên trong, nếu như bên trên trách cứ, chỉ sợ cái mũ ô sa này của mình cũng sẽ bị kéo xuống, nhưng nếu như cứ đứng đợi ở bên ngoài, chỉ sợ mình sẽ bị dân chúng cả cái thành phố Nam Thành này chửi cho nhục quá mà chết. Trên trán ông ta không ngừng toát mồ hôi hột, liên tục kêu lên: “Cái này, phải làm thế nào bây giờ? Liên đội 1987 đóng gần đây đã đến chưa? Họ đều là xuất thân người lính, sao lại đến tốc độ cũng không có thế này?”.

Mấy người cảnh sát đứng bên cạnh ông ta nghe mà toát mồ hôi, liên đội 1987 đóng quân cách đây đến mười mấy km, sao có thể nói đến là đến ngay được? Trừ khi là ngồi hỏa tiễn, nhưng họ cũng nhìn ra cấp trên của mình lúc này đang bốc hỏa, cũng không dám nói lời gì khác, đều ào ào gật đầu hùa theo: “Mấy người làm lính bọ họ, lúc bình thường thì nhìn oai phong lẫm liệt lắm, nhưng cứ đến thời khắc quan trọng, thì còn không là một đám vô tích sự?”.

Từ trước đến giờ bên quân đội với cảnh sát đều là không hợp nhau, điều này càng là được biểu hiện rõ ràng trong lời nói của họ.

Long Thiên Hựu không nén được tức giận chửi bậy một câu: “CMN, các cậu nhanh nghĩ cách cho tôi, làm thế nào mới khống chế được lũ vô lại này, đúng là gặp ma, sao gần đây thành phố Nam Thành ngày nào cũng xảy ra chuyện vậy nhỉ? Liệu có phải là muốn làm cho tôi mất chức cục trưởng này không? Lát nữa nếu để mấy phóng viên thời sự biết được, vậy thì gay go lắm”.

Những cảnh sát đó cũng biết vấn đề này, nếu như để cho những phóng viên tin tức đó đưa tin, thì chỉ sợ tất cả cảnh sát của cái cục công an này đều phải che mặt vì xấu hổ, nhưng hiện giờ cũng là không có cách gì? Bọn vô lại đấy có đến hơn 300 người, mà tất cả đám cảnh sát bọn họ được điều động đến cũng chỉ có hơn 100 người, đó đã là sự cực hạn của họ, nếu như tiếp tục điều động, thì cả hệ thống công an của thành phố sẽ ở vào trạng thái tê liệt, mà mấy tên vô lại này ngoài cầm súng ngắn ra, còn có một số loại vũ khí khá là vãi chưởng, như là khẩu SMG, AK47…, còn trong tay họ chỉ là những khẩu lục, điều này rõ ràng là đang lấy trứng chọi đá, sao có thể nhanh nhất nghĩ ra được biện pháp gì đây?

“Cục trưởng, tôi cảm thấy chúng ta cứ tìm người đàm phán với chúng đã, tốt nhất là kéo dài thêm một chút thời gian, đảm bảo sự an toàn cho con tin”.

Một cảnh sát vội nói vào, hi vọng có thể có chút tác dụng.

Long Thiên Hựu cũng biết trong tay ông ta cũng chỉ là có một nhúm người như này, đối địch với mấy trăm tên vô lại rõ ràng là tự đi tìm cái chết, ông ta dù thế nào thì cũng phải quan tâm đến tính mạng của những cảnh sát dưới quyền, không thể để họ chết một cách vô ích, ông ta chỉ có thể vung tay lên với họ, than thở một hơi, nói: “Vậy các anh nhanh chóng tìm người đi, khuyên giải chúng hạ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng, có điều phải chú ý an toàn, đừng để xảy ra sự cố”.

Ông ta nghĩ lại tên cảnh sát vừa nãy bị bắn chết, trong lòng lại cảm thấy có chút không nhẫn tâm.

Mấy người cảnh sát đó nghe xong đều vội vàng cho người đi tìm loa, núp sau xe ô tô, nói lớn: “Những người ở bên trong nghe đây, bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên đầu, chính sách của chúng tôi là xử lí một cách khoan hồng….”.

“Pằng! Pằng! Pằng!”.

Câu nói này vẫn chưa kịp nói xong, liền nghe thấy mấy tiếng súng vang lên, sức xuyên thấu cực lớn của đạn AK47 bắn vào thân chiếc xe, làm cho cả chiếc xe rung lên mấy cái, cũng may mấy tên cảnh sát đó núp tít phía sau, cho nên mới không bị thương, có điều cũng là bị dọa cho sợ mất mật, suýt chút nữa đái ra quần.

“Nhanh nói đi, còn ngồi bệt ở đấy làm gì? Chúng có bắn đến anh đâu”.

Một tên cảnh sát tức giận nói với một tên cảnh sát khác.

Tên cảnh sát vừa bị nói khẽ lẩm bẩm: “Đấy là AK47 đấy, chứ không phải là súng lục đâu, tôi có thể không sợ sao?”.

Nói vậy như hắn vẫn là vội vàng cầm loa phóng thanh lên, hét lớn: “Những người bên trong nghe đây, hi vọng các người hạ vũ khí xuống, thả những con tin ở bên trong ra, các người có điều kiện gì, đều có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ….”.

“Vụt!”.

Chưa nói hết câu liền thấy một vật gì đó bay ra từ trong tòa nhà Ortolan, hình thành nên một đường cong tuyệt mĩ trên không trung, vừa khéo rơi xuống phía chân trái của tên cảnh sát đó. Hắn quay đầu lại nhìn, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, kêu lên thảm thiết: “Cái này…. cái này….”. Hắn đã bị dọa cho sợ quá, quên cả việc né tránh.

Cái vật vừa bay ra đó rõ ràng là một quả lựu đạn, còn đang “xì xì” bốc ra những làn khói trắng, nếu như quả lựu đạn này phát nổ, chỉ sợ mấy chục tên cảnh sát ở xung quanh cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.

Một tên cảnh sát ở bên cạnh thấy vậy, nhanh mắt nhanh tay, vội cầm lấy quả lựu đạn, ném về phía xa.

“Uỳnh!”.

Quả lựu đạn phát nổ ngay giữa đường, làm mặt đường xuất hiện một cái hố lớn, còn đang bốc khói đen ngùn ngụt, làm cho những người dân gần đó sợ quá hét lên liên hồi, ào ào chạy về phía xa xa.

“Tiểu Lưu, CMN, cậu muốn hại chết chúng tôi đấy à?”.

Tên cảnh sát vừa nãy vứt quả lựu đạn đi tức giận hét lớn.

Tên cảnh sát vừa nãy nói vào loa lúc này mới phản ứng trở lại, cảm thấy toàn thân lành lạnh, trên trán toát ra những hạt mồ hôi to bằng hạt đỗ, run rẩy nói: “Đó là lựu đạn? Trời ạ, đó là lựu đạn đấy”.

Sắc mặt hắn trắng bệch, đũng quần bắt đầu tí tách chảy ra những giọt nước màu vàng, nhưng hắn vẫn là không phát giác ra.Long Thiên Hựu khẽ trau mày, khua tay về phía những người khác, nói: “Cảnh sát cái gì vậy? Gặp chuyện là biến thành thế này, sau này còn điều tra cái gì? Lôi hắn đi cho tôi, đừng có ở đây làm mất mặt người khác”.

Lập tức có hai cảnh sát bước lên, lôi tên cảnh sát vừa tè ra quần đó đi.

“Cha, tình hình ở đây thế nào rồi? Chúng ta đã khống chế được cục diện chưa?”.

Chính tại lúc này, Long Yên Nguyệt mang theo hơn 20 viên cảnh sát cũng đang vội vàng đến chi viện, hai má cô hơi hồng, toát ra một nét đẹp mê hồn, thở dốc từng hồi, hỏi.

“Hỏa lực của địch quá mạnh, phía trước đã bị chúng phong tỏa rồi, chúng ta kể cả là có xông vào nhiều người hơn, thì cũng sẽ chỉ trở thành bia đỡ đạn của chúng, còn ở cửa phía sau, cũng có một số người đang thủ ở đó. Nếu như cưỡng chế tấn công, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phải thương vong cực lớn, còn nữa, dựa vào số lượng mà Tiểu Lâm nói, chúng ít nhất cũng có 300 người, còn chúng ta chỉ có hơn 100 người, kể cả tất cả chúng ta đều xông vào, chỉ sợ cũng là không khống chế được chúng”.

Long Thiên Hựu sắc mặt nặng nề, nói.

“Điều này, sao lại như vậy chứ?”.

Long Yên Nguyệt cũng có chút ngớ người.

Cô tất nhiên cũng biết sự sai kém giữa hai bên hiện giờ, nhưng cứ ở đây mà đợi, vậy thì cũng không phải là cách. Cô tuy đảm nhiệm chức cục trưởng một phân cục, nhưng bình thường cũng chỉ là xử lí mấy vụ trộm cắp vặt, hoặc là tội phạm cướp giật, sao có thể ngờ được lại xảy ra một vụ án bắt cóc con tin lớn như thế này?

“Đại tẩu, mọi người cuối cùng cũng đến rồi”.

Trương Minh Thắng cùng với Khổng Băng Nhi và Đường Quả Quả thấy Long Yên Nguyệt đang chạy đến, lúc này mới chạy ra từ một quán ăn nhỏ, bước đến trước mặt cô.

“Lâm Bắc Phàm đâu? Anh ấy chẳng phải là ở với mọi người sao?”.

Long Yên Nguyệt biết vừa nãy bốn người ở cùng với nhau, nhưng hiện giờ lại không thấy hắn đâu, bất giác trên mặt lộ ra nét kinh ngạc, cũng không để ý đến lời chào của đối phương.

“Lão đại vừa nãy nói là muốn vào trong xem thế nào, đến giờ vẫn chưa ra ngoài”.

Trương Minh Thắng sắc mặt u sầu, nói.

“Cái gì? Lâm Bắc Phàm đang ở trong đó?”.

Long Yên Nguyệt kêu lên một cách kinh ngạc.

Long Thiên Hựu cũng là mặt mày biến sắc, run run nói: “Tên tiểu tử này đúng là điên rồi? Bên trong đó là hơn 300 nghìn người ya”.

Khổng Băng Nhi vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Lâm Bắc Phàm, cô vội vàng nói: “Lâm đại ca hiện giờ đang gặp nguy hiểm, mọi người, mọi người nhanh chóng đi tiếp ứng anh ấy đi, bên trong có nhiều người xấu lắm”.

Long Thiên Hựu cười khổ một tiếng: “Chúng tôi hiện giờ cũng muốn giúp anh ta, nhưng hiện giờ anh ta đang ở vị trí nào cũng không ai biết, chúng tôi biết tiếp ứng cho anh ta thế nào? Càng đừng nói là cửa vào đã bị chúng phong tỏa rồi, chúng tôi căn bản là không xông vào được”.

Khổng Băng Nhi vừa nãy nhìn thấy cảnh tượng mấy người định lao ra khỏi cửa của tòa nhà Ortolan, liền bị bọn vô lại này bắn cho thành tổ ong mật, biết là cửa đã bị chúng phong tỏa chặt, phía bên này không thể xông vào được, nhưng nghĩ đến việc người đàn ông mà mình yêu thương đã ở bên trong đó chém giết với lũ vô lại đó, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào đắng cay.

Long Yên Nguyệt thấy bộ dạng lo lắng của Khổng Băng Nhi, trong lòng cảm thấy chua cay.

Tên xấu xa đó sao lại có nhiều phụ nữ thích vậy nhỉ? Mà con tiểu yêu tinh này còn là xinh đẹp như vậy.

Đang trong lúc họ lo lắng vạn phần, liền nhìn thấy một đám phóng viên đến từ các nước, các vùng không biết từ đâu chạy đến, cả đám ào ào cầm micro, giơ đến trước mồm họ, hỏi: “Xin hỏi đồng chí cảnh sát, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả cho công tác giải cứu con tin chưa? Nghe nói những tên vô lại này đều là những tên không sợ chết, không biết thông tin này có phải là chính xác không?”.

“Xin hỏi đồng chí cảnh sát, các anh bố trí nhiều cảnh sát bên ngoài như thế này, tại sao lại không phát động tấn công?”.

“Xin hỏi đồng chí cảnh sát, các anh mỗi ngày đều là cầm tiền nộp thuế của nhân dân, chẳng nhẽ khi đối diện với bọn côn đồ là liền như rùa thụt cổ?”.

Những phóng viên này ngày thường đều là luyện môn công phu mồm mép, hiện giờ thấy sự việc xảy ra như vậy, đều là hận không đăng được tin tức gì, cho nên câu hỏi được đặt ra của mỗi người đều là vô cùng hỗn hào, rõ ràng là xem Long Thiên Hựu như một tên cảnh sát nhát gan sợ phiền phức.

Sắc mặt của Long Thiên Hựu trắng bệch đi, nhưng đối diện với những phóng viên này ông cũng không dám nổi điên lên, xét cho cùng thì thông tin như vậy khi được đưa lên, thì cái chức cục trưởng này của ông coi như là cũng kết thúc luôn, không những thế còn là làm mất mặt cả cái cục công an. Cuối cùng ông ta chỉ có thê lắc đầu nói: “Xin mọi người yên tâm, tôn chỉ của chúng tôi là cứu thoát tất cả con tin, khống chế những tên côn đồ vô lại này, hi vọng mọi người tin tưởng vào chúng tôi”.

“Nhưng chúng tôi phải dựa vào điều gì để tin tưởng các anh? Cảnh sát Trung Quốc các anh bình thường đều nói mình là vô cùng dũng cảm, lúc nào cũng vì nhân dân mà phục vụ, nhưng lúc này chúng tôi thấy các anh chỉ bao vây bên ngoài, đến dũng khí để xông vào cũng không có, để cho nhiều người như vậy bị chúng bắt làm con tin, chẳng nhẽ đây chính là sự dũng cảm của các anh”.

Một phóng viên nữ người Mĩ hỏi một cách châm biếm, dường như có chút gì đó thừa nước đục thả câu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.