Lãng Tích Hương Đô – Chương 211: Chương 211: Sói đội lốt người(Hạ) – Botruyen

Lãng Tích Hương Đô - Chương 211: Chương 211: Sói đội lốt người(Hạ)

Bình thường trong bệnh viện Tô Tình Nhi là người coi trời bằng vung, không người nào dám đụng đến tiểu ma nữ này, đừng nói đến những người khám chữa bệnh kia, mà ngay cả bệnh nhân cũng không dám chọc vào nàng.

Bây giờ gặp lại những người nam nhân đã đắc tội với mình, tại sao nàng phải khách khí? Mặc dù chính nàng là người chủ động va chạm, nhưng mà dưới mắt nàng, nữ nhân vĩnh viễn đúng, còn nam nhân vĩnh viễn sai.

Nàng thở hổn hển trừng mắt liếc bọn họ, nói: “Sao nào? Không phục hả? Tao nói cho tụi mày biết, nếu như hôm nay tụi mày không nhận lỗi với tao thì chuyện này sẽ không xong đâu.”

Khóe miệng Lâm Bắc Phàm có chút co quắp lại, nữ nhân chỉ dùng đạo lý của động vật thôi.

Tiểu Kim cũng đồng cảm truyền âm nói: “Lão đại, khó trách tên của cô ta thất thố như vậy, xem ra cô gái này thật không đơn giản, nếu như cô ấy ở trên giường nhất định sẽ rất nóng bỏng à.” Quả thật nói ba câu cuối cùng cũng lộ ra bản chất, sắc long đúng là sắc long, thật không biết bình thường nó không trêu ghẹo những long muội muội trong Long cốc ra thì còn có thể làm chuyện gì khác.

Người nam nhân kia bị lời nói của đối phương làm nghẹn họng, hai ba phút sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, mình là người giữ gìn trật tự trong đô thị, thân phận của mình như vậy, tại sao có thể sợ cô gái này được chứ?

Hắn lập tức huy động cánh tay, lớn tiếng kêu lên: “Mẹ kiếp, mày nói cái gì? Muốn lão tử xin lỗi à? Mày không biết xấu hổ sao? Bây giờ tao bắt trói mày lại để xem mày như thế nào.”

“Cái gì? Mày nói tao không biết xấu hổ? Mày…cái tên ác ôn này, tao liều mạng với mày.” Tô Tình Nhi nâng chân phải lên, đá tới bụng đối phương.

“Ôi chao, mày dám đá tao à, các huynh đệ, bắt nó lại, để cho nó biết sự lợi hại của chúng ta.” Người nam nhân kia đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, hít vào một ngụm lãnh khí, tại sao nó lại mang giày cao gót chứ. Đúng là hung khí à.

Những người ở phía sau nghe lời này của hắn xong, liền la lên nhào tới Tô Tình Nhi.

Tô Tình Nhi triệt để bày ra tư thế đánh nhau của một người đàn bà chanh chua. Hai bàn tay nhỏ bấu vào mặt hắn, chân phải không ngừng đá dưới háng hắn, động tác rất lưu loát, giống như nước chảy mây trôi vậy, xem ra loại động tác này nàng dùng rất thường xuyên.

“Ôi chao, ông trời ơi!” Một tên giữ gìn trật tử cỡ hai mươi tuổi bụm lấy đũng quần, thảm thiết kêu lên.

“Mẹ kiếp, con nhỏ này ra tay thật quá hung ác.” Một người khác thấy vậy liền bụm lấy đũng quần nhảy ra kêu lên.

“A…Mặt của tao, bị cào hết cả rồi.” Một người giữ gìn trật tự khác bụm lấy mặt, thiếu chút nữa là khóc lên.

Rất nhiều người dân chung quanh nhìn thấy màn bạo lực này đều dừng bước lại chăm chú nhìn.

Những người giữ trật tự đô thi của Trung Quốc có danh tiếng bạo lực hơn cả bộ đội đặc chủng, có người nói đùa một câu, cho tôi ba nghìn người giữ gìn trật tự, tôi liền có thể thâu tóm cả thành T. Nghe qua câu này cũng đủ biết giữ gìn trật tự ở Trung Quốc “Uy Mãnh” cùng “Hung Hãn” cỡ nào, cho nên bình thường dân chúng đều không dám chọc vào họ. Bây giờ bọn họ lại thấy Tô Tình Nhi “Hung Hãn nữ nhân” này…dám ẩu đả với người giữ gìn trật tự, tại sao bọn họ lại không hứng thú đây? nguồn TruyenFull.vn

Anh hùng xuất hiện vào lúc nào?

Anh hùng xuất hiện vào lúc dân chúng bình thường bị áp bức, hiệp khách của thời cổ và anh hùng đều là những người cứu dân, cứu quốc. Quách Tĩnh, Dương Quá, Nhạc Phi đều là những nhân vật anh hùng như vậy.

Tô Tình Nhi ẩu đả với người giữ trật tự đô thị làm cho nội tâm của dân chúng lưu lại một ấn tượng tốt. Chắc chắn sẽ lưu lại một ánh hào quang ở thành Nam. Người ta là một nữ tử bình thường còn dám tranh đấu với người giữ trật tự đô thị, sao những tên nam nhân anh hùng không lại như vậy?

“Tiểu cô nương, cố lên, để lại trên mặt bọn chúng một chút nhan sắc nào.” Một lão già rống họng kêu lên.

“Tiểu cô nương, chúng tôi ủng hộ cô, hãy để cho bọn giữ trật tự đô thị biết lợi hại của dân chúng.”

“Cố lên, cố lên, cẩn thật đằng sau, đúng rồi, cho hắn một cước, đá nát trứng của hắn…”

Rất nhiều người dân chung quanh đều sôi trào lên, lớn tiếng hét trợ uy.

Biểu hiện bây giờ của Tô Tình Nhi vô cùng đúng lúc, nhưng mà một cô gái làm sao có thể là đối thủ của năm sáu người giữ trật tự đô thị? Liên tục ẩu đả trong bốn năm phút xong, nàng liền bị hai cánh tay của người giữ trật tự đô thị kẹp lấy, kéo đi về hướng khác. Nàng rống họng kêu lớn: “Tụi mày, những tên hỗn đãn, tao sẽ không bỏ qua cho tụi mày đâu.” Nàng thuận thế đá về một tên khác, đáng tiếc là đá không đến, làm nàng giận đến cơ hồ muốn thổ huyết.

“Mày đúng là một nữ nhân ghê tởm, dám ẩu đả với tụi tao. Hôm nay không cho mày biết sự lợi hại của tụi tao thì tao sẽ không còn là người giữ trật tự đô thị nửa.” Người nam nhân kia thở hổn hển kêu lên, đồng thời nhìn tất cả mọi người chung quanh, tựa hồ muốn thị uy với mọi người, hắn là người giữ trật tự đô thị có quyền lực rất lớn nên hắn rất hung hãn, tra tấn người khác chỉ đơn giản như việc giết một con kiến hôi vậy.

Mới vừa rồi đám người này còn huyên náo bây giờ lập tức yên tĩnh lại.

Lão già lúc nãy khẽ lắc đầu, đã sớm trốn chỗ khác, mà người thanh niên la to lúc nãy cũng ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ đang thưởng thức sắc đẹp của đám mây vậy, còn những người khác đều làm những việc của họ, phảng phất như tiếng quát tháo hồi nãy không có dính dáng đến họ vậy.

Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, làm anh hùng cũng chưa chắc tốt, hảo hán cũng không dễ làm như vậy, trừ mình ra thì còn ai dám chõ mõm vào? Hắn đứng thẳng người đi tới trước mặt hai gã giữ trật tự đô thị, vỗ nhẹ nhẹ vào bờ vai bọn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: “Hai vị huynh đệ.”

“Ai là huynh đệ của mày? Mày là ai?” Hai tên giữ trật tự đô thị kiêu ngạo nghiêng đầu, cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.