Hai người Tiểu Lâm Ca và Long Yên Nguyệt giật nảy mình, không hiểu tại sao Liễu Vi lại tìm bọn họ vào lúc này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng qua hai người bọn họ vẫn là vội vàng đứng dậy, đi mở cửa phòng bảo vệ.
Liễu Vi lo sợ hai người bọn họ lại phát sinh ra mâu thuẫn gì đó cho nên đặc ý tới đây nhìn xem, hiện tại nhìn thấy hai người bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt trách cứ nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:
– Nghe tiểu Nguyệt nói anh bị mấy người bắt cóc đi, còn bị thương đến thân thể, làm sao muộn thế này còn tới làm việc? Mau trở về dưỡng thương đi!
Trong lời nói của cô tràn đầy nhu tình tựa như nước, một chút trách cứ cũng không có mà ngược lại trong đôi mắt lóe ra thần sắc lo lắng.
Tiểu Lâm Ca hít sâu một hơi, đây mới là đàn bà của mình, vĩnh viễn suy nghĩ cho nam nhân của mình. Hắn bước tới một bước ôm lấy vòng eo nhỏ của đối phương, trên mặt thâm tình nói:
– Chẳng qua là chút vết thương nhỏ, sao có thể ảnh hưởng đến công việc bình thường của anh chứ? Anh đặc biệt tới đây đón em, chút nữa chúng ta cùng về nhà!
Ánh mắt của hắn sáng ngời, trong đó có xen lẫn ôn nhu.
“Ặc, lão đại đúng là lão đại, ngay cả trình độ tán gái cũng cao như vậy, mấy lời tình cảm sướt mướt này buồn nôn chết em rồi…” Tiểu Kim ợ ra hơi rượu, mơ mơ màng màng phun ra một câu như vậy.
Mặc dù Liễu Vi đã xác định Tiểu Lâm Ca là chỗ dựa duy nhất suốt cuộc đời này của mình, nhưng vẫn có chút không quen nói chuyện thân mật như vậy với Tiểu Lâm Ca trước mặt Long Yên Nguyệt, khuôn mặt ửng hồng, thấp giọng nói:
– Thật ra không cần, một mình em có thể tự trở về được!
Mặc dù cô nói như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm động và vui sướng, nam nhân của mình trong tình huống bị thương còn có thể nghĩ đến mình, điều này nói lên địa vị của mình ở trong lòng hắn không giống như bình thường.
Long Yên Nguyệt nhìn hai người bọn họ đứng đó tình chàng ý thiếp trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Tên đại sắc lang này mới vừa rồi còn khiếm nhã với mình, bây giờ lại bày ra một bộ dạng cực kỳ chung tình với người bạn thân nhất của mình, càng không nói đến chuyện phong lưu của hắn nhiều vô số đếm không hết, mỗi ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo cỏ, trêu chọc thị phi, làm cho người bạn thân của mình cả ngày lo lắng không yên, bảo mình sao có thể nuốt xuống cơn tức này cho được? Lập tức cô nâng chân lên hung ác dẫm xuống bàn chân của đối phương, trên mặt lại tươi cười như gió xuân:
– Đồng chí Lâm Bắc Phàm, ngày thật đúng là một nam nhân tốt hiếm thấy!
Con bà nó, bà cô này cũng quá độc ác rồi?!
Tiểu Lâm Ca hít sâu một hơi khí lạnh, may mắn đối phương dẫm xuống chân trái của mình, nếu như là chân phải vậy thì mình không ngã lăn ra đây không được. Cơ thịt trên mặt hắn giật giật, miễn cưỡng cười nói:
– Tuy rằng tôi không phải là người hoàn hảo, nhưng đó là mục tiêu phấn đấu của tôi!
Hắn yên lặng rút chân trái của mình ra khỏi chân của đối phương.
Tên sắc lang này da mặt cũng thật dày, điều này cũng dám thừa nhận.
Trong lòng Long Yên Nguyệt âm thầm khinh bỉ đối phương một phen, lại động bàn chân nhỏ của mình chuẩn bị dẫm đối phương một cái nữa.
Liễu Vi hiện tại cảm thấy có điểm gì đó không đúng, lời nói của hai người bọn họ tại sao lại nặng mùi đao súng như vậy? Cô cúi đầu xuống nhìn, vừa vặn nhìn thấy chân phải của Long Yên Nguyệt chỉ cách chân trái của Lâm Bắc Phàm khoảng hai tấc. Cô nhất thời lắc đầu, thật không biết giữa hai người bọn họ có mâu thuẫn gì, đừng làm ra việc gì không thể giải quyết. Chẳng qua một người là chị em tốt của mình, một người là nam nhân mà mình yêu, rốt cuộc cô cũng không thể làm gì quá đáng, chỉ có thể khuyên giải nói:
– Được rồi, được rồi, hai người đừng làm loạn nữa. Thật không biết từ đâu mà hai người lại có cừu oán lớn như vậy, quả thực là là một đôi sinh tử oan gia. Bây giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta sớm trở về một chút!
– Ai, ai là sinh tử oan gia với hắn?
Long Yên Nguyệt gò má tức thì ửng hồng, chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn kêu lên.
– Khục khục, đích thật là sinh tử oan gia, tôi sinh, cô tử!
Tiểu Lâm Ca mặt dầy cười nói.
– Anh nói gì?
Long Yên Nguyệt lập tức trừng mắt với hắn.
Liễu Vi kéo tay Tiểu Lâm Ca đi ra bên ngoài, đồng thời thấp giọng khuyên giải:
– Bắc Phàm, em cũng biết tính khí của tiểu Nguyệt có chút không tốt, anh thân là đại nam nhi chẳng lẽ không thể nhường nhịn cô ấy một chút sao?
Tiểu Lâm Ca cố ý ho khan một tiếng, liếc xéo Long Yên Nguyệt ở sau lưng một cái, lớn tiếng nói:
– Anh biết rồi, anh là một người đàn ông sao có thể đi so đo tính toán với một cô bé chứ? Anh sẽ không nhàm chán như vậy đâu!
– Anh, anh nói cái gì? Cô bé? Không nhàm chán như vậy?
Long Yên Nguyệt nghe được câu này mắt trợn trừng, tức giận thở phì phò hét lên:
– Ý của anh là tôi rất nhàm chán, cố ý tìm anh gây phiền toái sao?
Tiểu Lâm Ca không nhịn được cười lên ha hả:
– Đó là cô nói đấy nhé, tôi không nói!
– Lâm Bắc Phàm, tên háo sắc nhà anh, hạ lưu, vô lại…
Long Yên Nguyệt không chịu nhận thua hét lên.
Liễu Vi rất bất đắc dĩ nhún vai nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm từ trong Kim Sắc Hải Ngạn đi ra đến tận bên ngoài, hơn nữa mùi thuốc súng càng lúc càng nồng đậm, gần như có xu thế động thủ, chỉ có thể lựa chọn im lặng. Chẳng qua nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm với nhau thì trong lòng cô lại có thêm mấy phần cảm giác ấm áp, cũng không cảm thấy quá nhiều cô đơn.
– Tên sắc lang nhà anh, mau tránh ra, tôi phải ngồi ở ghế trước!
Long Yên Nguyệt thấy Tiểu Lâm Ca muốn ngồi ở bên cạnh Liễu Vi, rất không khách khí đẩy hắn ra một bên, chính mình đi trước một bước chui vào ngồi ở ghế trước của xe.
Tiểu Lâm Ca rất tức giận trừng mắt nhìn cô gái thô lỗ này một cái, đáng tiếc ánh mắt không thể giết người, bản thân mình lại không biết loại công phu phi hoa trích diệp, nếu không, phải cắt bộ quần áo của cô em này thành từng mảnh nhỏ để cho cô ta trần truồng đứng trên đường.
Liễu Vi rất bất đắc dĩ thở dài, nói với Long Yên Nguyệt:
– Tiểu Nguyệt, tại sao mỗi lần em nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đều như vậy chứ?