Khách sạn Crown Plaza là khách sạn lớn nhất Nam Thành, tên béo Trương Minh Thắng khi đi chơi bên ngoài nếu cần ngủ lại thì một là Kim Ngọc Thiên Đường, hoặc là khách sạn Crown Plaza. Trương Minh Thắng coi như là khách quý, khách quen của khách sạn Crown Plaza. Sau khi nghe xong Lâm Bắc Phàm nói, tên này ngẩn ra vội vàng nói:
– Cũng còn được, Lão Đại có việc sao?
– Vậy chú hỏi giúp anh xem Tống Nhân Hóa có phải là đặt bàn ở khách sạn Crown Plaza.
– Tống Nhân Hóa? Tên này nghe hơi quen. Sau khi hỏi rõ có phải là muốn em chơi hắn?
– Không cần, hỏi rõ liền đến tiểu khu Lệ Uyển đón anh. Anh định đến khách sạn Crown Plaza ăn tối.
Có cơ hội ăn cơm cùng Lão Đại, đây là chuyện rất thích. Trương Minh Thắng lập tức đáp ứng rồi tắt máy, lập tức sai cấp dưới đến khách sạn Crown Plaza điều tra vị trí của Tống Nhân Hóa. Chính hắn thì lái chiếc xe Audi nhanh như chớp đến tiểu khu Lệ Uyển.
Về phần Lâm Bắc, sau khi gọi điện cho Trương Minh Thắng liền đi ra sô pha ở phòng khách, chuẩn bị chờ Long Yên Nguyệt ra ngoài. Đương nhiên chủ yếu chính là không làm cho Long Yên Nguyệt nghi ngờ mình tối nay kéo cô ta về, nếu không thì hắn rất không có mặt mũi.
Cuối cùng đợi Long Yên Nguyệt đi ra ngoài cửa, Lâm Bắc Phàm liền liếc nhìn Long Yên Nguyệt, trêu chọc nói:
– Ồ, định ra ngoài ư?
– Đúng thế, cô đây ra ngoài xem mặt, anh không phục ư?
Long Yên Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm một cái, còn ưỡn ưỡn ngực lên nói:
– Anh không phải nói cô đây cả đời không lấy được chồng sao? Tôi hôm nay câu một tên rể quý, ít nhất mạnh hơn anh gấp trăm lần.
Cô bé này mặt mày đoan chính, khuôn mặt xinh đẹp, có mái tóc dài đen nhánh mà mỹ nữ đều có, mặt trái xoan, chiếc mũi đẹp. Long Yên Nguyệt không cố ý ăn mặc, thoạt nhìn khá đơn giản, bộ tây phục thành thục màu đậm, chiếc áo sơ mi màu trắng gợi cảm, có đủ sự quyến rũ và mê người của cô gái, ba phần cá tính, bảy phần xinh đẹp, đẹp đúng là đẹp.
Chẳng qua Tiểu Lâm ca có chút ghen tị, hắn không lộ ra ngoài, chỉ cười cười nói:
– Giỏi cho một con hồ ly tinh, bình thường sao không thấy cô ăn mặc như vậy? Phát dục ư? Ha ha, mau đi gặp mặt đi, đừng tưởng rằng tối tôi không có tiết mục, có người mời tôi đến khách sạn Crown Plaza ăn no uống say. Rể quý kia của cô không biết chừng hẹn cô ăn ở quán ven đường hả? Ha ha ha.
Thấy Lâm Bắc Phàm không hề tức giận, hơn nữa còn ước gì mình đi ra ngoài, không biết vì sao Long Yên Nguyệt cảm thấy có chút mất mát, cái này không quan hệ với thích, có lẽ phụ nữ đều thích hư vinh? Nghe Lâm Bắc Phàm nói hắn cũng đến khách sạn Crown Plaza ăn cơm, Long Yên Nguyệt cũng không nghĩ nhiều liền ngậm miệng ôm lấy tay Liễu Vi ra ngoài.
Nói thật Long Yên Nguyệt cũng không định đi gặp mặt, lần này cũng là vì mẹ ép mà thôi. Tuy rằng đối phương là con trai Thị trưởng, nhưng Long Yên Nguyệt không để ở trong lòng. Ngược lại cô đang suy nghĩ nên như thế nào để thoát thân.
Tiểu Lâm ca không cần biết Long Yên Nguyệt có muốn đi gặp mặt không, hắn tuyệt đối không cho phép nửa điểm bất ngờ xảy ra. Thử nghĩ một chút, chẳng may miệng lưỡi con rùa kia trơn tru, hơn nữa ra vẻ phong độ lừa gạt trái tim Tiểu Nguyệt, vậy mình mất bò mới lo làm chuồng thì đúng là quá khó khăn. Chẳng may con rùa biển kia nhân cơ hội nắm tay Tiểu Nguyệt thì mình lỗ nặng. Mặc kệ như thế nào không thể để con rùa biển kia cơ hội, cho dù là chạm vào tay Tiểu Nguyệt cũng không được? Muốn ăn đậu hủ? Chơi trò mập mờ? Ai cũng đừng mơ tìm đến cô gái của Lâm Bắc Phàm này.
Ở nhà đợi khoảng hai mươi phút, Trương Minh Thắng trực tiếp chạy lên lầu gõ cửa nhà Lâm Bắc Phàm.
– Lão Đại, anh nghĩ như thế nào mà đến khách sạn Crown Plaza chơi? Kiyoko Ito và Carole, em đã đưa đến Tổng hội giải trí Hoàng Gia.
Trương Minh Thắng thành tâm lăn lộn với Lâm Bắc Phàm, cho nên Lâm Bắc Phàm cũng không giấu Trương Minh Thắng. Hắn biết quan hệ giữa Lâm Bắc Phàm và Tổng hội giải trí Hoàng Gia.
Lâm Bắc Phàm hút một hơi thuốc rồi đi xuống lầu. Hắn không trực tiếp trả lời Trương Minh Thắng mà chỉ thản nhiên nói:
– Đã điều tra xong chưa?
– Rồi, Tống Nhân Hóa đúng là đặt vị trí tại khách sạn Crown Plaza, chẳng qua là phòng riêng sang trọng 0206.
– Đối diện phòng 0206 là phòng nào? Đặt trước đi, hôm nay chúng ta sẽ ăn ở trong phòng đó.
Mặc dù bây giờ đã muộn nhưng Trương Minh Thắng không sợ không đặt được phòng. Hắn chỉ có điều lo lắng phòng đối diện phòng 0206 đã có người đặt trước, hơn nữa cũng mang đồ ăn thì không phải là làm mất mặt ư? Tên béo không hề chậm trễ, vội vàng rút điện thoại di động ra.
– Alo, xin chào, khách sạn Crown Plaza rất vui mừng được phục vụ ngài.
– Tôi đặt phòng đối diện 0206. Tôi họ Trương, Trương trong giương trường cung.
– Rất xin lỗi, phòng 0239 đã có khách đặt trước, xin hỏi tiên sinh có thể đổi …
– Điên, ông tên Trương Minh Thắng, nói với quản lý bọn mày một tiếng, ông lấy phòng 0239. Trước sáu giờ ông tới ăn cơm, nếu lúc đó phòng 0239 còn không lấy ra cho ông, ông đá nát trứng của hắn.
Trương Minh Thắng vung đầu chửi bới, đầy lưu manh mà nói:
– Nếu mày mà không truyền đạt lời ông nói với quản lý của mày, ông liền bóp nát ngực mày, ông giết …
Sau khi dập máy Trương Minh Thắng liền mở cửa tay lái phụ xe Audi, cười nói: