Nếu không mà dùng trực tiếp sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, đây là điều không thể tránh khỏi, thậm chí còn có người tử vong, do nguy hiểm như vậy nên không người nào dám sử dụng trực tiếp.
– Thử một chút xem sao, trong Hỗn Độn Thiên Kinh có ghi luyện hóa mọi vật, chắc luyện yêu hạch cũng không phải không được!
Trần Vũ một tay nắm chặt yêu hạch, mặt khác thi triển Hỗn Độn Thiên Kinh, Hỗn Độn Thiên Kinh vừa khai triển, có thể từ tay của hắn thấy một luồng khói trắng đang bóc lên.
Một lực hấp dẫn cường đại lập tức từ trong lòng bàn tay Trần Vũ phát ra, cưỡng chế thu lấy tinh hoa trong yêu hạch.
Lực lượng trong yêu hạch căn bản không thể bị võ giả trực tiếp hấp thu, phải luyện thành đan dược mới có thể cho nhân loại sử dụng!
Nhưng cái định luật này ở trong mắt Trần Vũ, hoặc là nói ở trước mặt Hỗn Độn Thiên Kinh thì không có chút ý nghĩa, chỉ cần ngươi có năng lượng, vậy tất cả đều bị ta hấp thu!
Lực lượng bàng bạc liên tục không ngừng từ bên trong yêu hạch tràn vào trong cơ thể Trần Vũ, bị Hỗn Độn Thiên Kinh luyện hóa thành linh lực của bản thân.
Viên yêu hạch kia như băng gặp ánh nắng mặt trời liên tục tan chảy, chưa đầy một khắc sau liền tiêu biến thành bột phấn. (*1 khắc = 15 phút)
– Thật là được, ha ha, ta đã tìm được cách tu luyện nhanh chóng rồi!
Hắn thấy Hỗn Độn Thiên Kinh không ngừng tách tạp chất ra lấy linh khí tinh nhuần bên trong truyền cho hắn, đây là một kinh hỉ lớn.
Thấy tình hình khả thi, hắn liên tục lấy từng viên yêu hạch lên luyện hóa, xong viên này đến viên khác, hắn có thể cảm nhận được linh khí chứa trong đan điền mình càng ngày càng nhiều.
Mỉm cười thỏa mãn một cái hắn liên tục mười ngày không ngừng nghỉ luyện hóa yêu hạch, lúc đói thì hắn đi ra một chút lấy thức ăn, ăn xong lại luyện hóa, quá trình nhàm chán như vậy cứ diễn ra liên tục.
Cơ Nguyệt có mấy lần đến thăm hắn, nhưng thấy hắn đang luyện hóa nên nàng cũng không làm phiền chỉ đứng trên cao quan sát hắn, nàng cũng không ngờ yêu hạch lại có người trực tiếp hấp thu như thế.
Nhưng đây là phu quân của mình, nên nàng cảm thấy rất hãnh diện, bây giờ nàng đã biết sự tồn tại của công pháp Hỗn Độn Thiên Kinh cường đại đến mức nào.
– Tiếp tục như thế này, không đến ngàn năm hắn sẽ phi thăng linh giới!
Cơ Nguyệt thầm nghĩ một cái, sau đó mỉm cười, nụ cười của nàng đẹp như ngàn hoa đua nở, nhưng hắn phía dưới nào hay biết thê tử của mình đang ở đây.
Luyện hóa, luyện hóa, liên tục luyện hóa, mười ngày sau hắn cũng luyện hóa hết đám yêu hạch kia.
– Ầy, vẫn không có tiến triển gì nhiều, hấp thu cả núi yêu hạch mà vẫn không có nhiều đột phá gì, xem ra ta phải tìm cách khác.
Trần Vũ đứng dậy tiến đến tầng hai Tàng Kinh Các tìm kiếm thông tin về tài nguyên mà hắn có thể luyện hóa, nhanh chóng hắn biết được những tu sĩ ở những nơi khác có một thứ gọi là linh thạch để tu luyện.
Linh thạch là một dạng thiên tài địa bảo, do linh khí nồng đậm đến mức thành thực thể, tu sĩ có thể dùng công pháp đặc thù rút linh khí bên trong để tu luyện, cấp độ tiến cấp sẽ rất nhanh chóng.
– Không biết trên đại lục của ta có linh thạch không nữa! Mà thôi ra ngoài một chút!
Trần Vũ không quan tâm vấn đề này nữa, vì linh thạch không phải thứ cưỡng cầu là được, mà là do cơ duyên mà thôi.
Cơ Nguyệt không phải keo kiệt không cho hắn linh thạch mà nàng vốn đã sử dụng hết từ mấy vạn năm trước rồi, số linh thạch mà nàng dự trữ vốn không đủ cho thời gian chờ hắn lâu như vậy.
Hắn cũng không có đem chuyện này hỏi thê tử của mình, tiến ra khỏi Khai Thiên Tháp hắn triệu hồi Tiểu Bạch lại.
– Ta bây giờ tin chắc rằng Hỗn Độn Thiên Kinh có thể luyện hóa bất cứ thứ gì, vấn đề là ở chỗ phải có thứ gì cho ta luyện hóa mới được!
Một người một thú tiêu soái đi lung tung trong sơn mạch, thời gian gần đây cũng không có tin tức gì nhiều, những yêu thú cấp cao lúc trước cũng đã đi vào trong nội viên sơn cốc rồi, cũng không còn la cà như trước nữa!
Trần Vũ đi đến Âm Phong Vực, nơi đó hắn nghe nhiều người nói âm hàn chi khí rất mạnh, đây vốn là điều hắn đang muốn thử, linh khí kém ư, vậy ta luyện hóa âm hàn chi khí!
Nửa ngày sau hắn cùng Tiểu Bạch chậm rãi đi đến Âm Phong Vực thần bí kia, một người một thú tình tang đi, thiếu niên ngồi trên yêu thú, một đầu tóc bạc trải dài, theo gió tung bay, trong miệng đang ngậm một cọng cỏ dại, trông vô cùng tiêu soái.
. . .
– Phía trước là vực thẳm rồi, Liễu tiểu thư đừng chạy trốn nữa, ngoan ngoãn theo ta về làm thếp của ta đi ha ha.
Tử Thanh Sơn giọng điệu đầy trào phúng, ánh mắt không ngừng dán chặt vào khe núi tuyết trước mặt, ra vẻ thèm thuồng.
– Ngươi đừng có mơ, ta đây sẽ không theo cùng ngươi, có chết cũng sẽ không để ngươi được toại nguyện!
Tử Thanh Sơn cau mày nói:
– Hắc hắc, ngươi đừng chóng cự vô ích, mau theo ta về làm con dâu Tử Gia.
– Chẳng lẽ đây là ý trời, ta phải theo hắn về sao?
Trong lòng Liễu Mộng Nhiên đau buồn thầm nghĩ.
– Ngươi đừng có mơ, nếu ngươi dám ép ta, ta sẽ tự vẫn cho ngươi xem!
Liễu Mộng Nhiên cầm thanh kiếm lam sắc đưa lên cổ uy hiếp. Nàng đường đường là tiểu thư của Liễu gia tại Hòa Bình Thành, nhưng không ngờ hôm nay đi lịch lãm bị đám người theo dõi, định bắt nàng làm gạo nấu thành cơm sau đó đến Liễu gia cầu hôn.
Thực lực của Liễu gia mạnh hơn Tử gia rất nhiều, nhưng lần này hắn đã có tính toán kỹ, là sẽ bám theo nàng làm cho nàng mang thai, khi đó nàng chỉ còn nước đi theo hắn, thì Liễu gia sẽ không làm khó hắn được.
– Nàng yên tâm, nếu nàng chết rồi, ta sẽ cỡi đồ nàng ra rồi làm một trận, sẽ cho nàng làm ma sung sướng, hắc hắc…
Nghe hắn nói, khiến nàng rùng mình một cái, nàng không ngờ tên này lại vô sỉ như thế, đến người chết cũng không tha!