– Tất cả đứng dậy chiến đấu, quyết không để bọn chúng được như ý nguyện!
Lý Minh Tông cầm Ly Hà Kiếm đứng dậy tiến quân tới phía trước, người của học viện cũng đã đi ra hết thẩy, tất cả bọn họ đã thu hết vào mắt, người người kính nể không thôi.
Bảy tên Vương Cấp thì làm sao chứ!
Tất cả cầm kiếm lên chiến đấu, vì cái chết của Tôn Nguyên Soái làm cho sĩ khí của mọi người dân cao, không một ai sợ hãi mà chiến đấu đến chết.
Trần Vũ và Tiểu Vũ cũng tham gia vào trong đó, Trần Vũ và Tiểu Vũ chia ra mỗi người hai tên Vương Cấp.
Vu Lão và Huyền Lão không còn đứng im nữa mà cũng đã ra chiến trận, nhanh chóng máu chảy thành sông, người của Việt Triều ngã xuống không ít nhưng lại kéo theo rất nhiều người của Thần Quốc.
– Đánh đánh…
– Giết … giết….
Từng cái hô lớn vang lên, tiếng binh khí va chạm vang lên ngày một kịch liệt, Liễu Dương Thiên bất ngờ xuất hiện, tay cầm Phong Thần Kiếm nhìn xuống dưới, trầm tư nói:
– Kiếm cầm tay ngẩn mặt cười thiên hạ, trước kẻ thù ai cang đảm hơn ta!
Tiếng nói vừa dứt thì một luồng cuồng phong thổi qua nghiền nát không ít người vào bên trong.
Trần Vũ và Tiểu Vũ dễ dàng giết được mấy tên Vương Cấp, duy nhất chỉ còn một mình Thoát Hoang là còn sống.
Lý Minh Tông nắm đầu Thoát Hoang lôi lại gần Tôn Nguyên Soái, dõng dạc nói:
– Nguyên Soái, ngươi nhìn co kỹ, nay trẫm sẽ trả thù cho ngươi!
Lý Minh Tông không chút lo ngại trực tiếp chặt đầu Thoát Hoang để tế linh hồn của nguyên soái.
Tàn quân của Thần Quốc kia liền nhanh chóng bị tiêu diệt tất cả, không một tên nào có thể trốn thoát.
. . .
Trung Nguyên Đế Quốc!
– Tình hình sao rồi!
– Bẩm bệ hạ, quân địch chết ba, quân ta chết hết!
Mạ Thái Sư cười thảm lên tiếng.
. . .
Hai ngày sau, Trần Vũ và Tiểu Vũ đi ra giữa Nam Lĩnh Thành ngồi trước một cái bàn đá.
Cơ Nguyệt từ trên trời đi xuống, trên tay cầm theo một khay trà, đi tới đặt lên bàn rồi nhìn bọn hắn rồi rời đi.
Cả hai mỉm cười nhìn nhau rồi rót trà ra thưởng thức.
– Ma tộc sẽ tấn công tới nơi này, hôm nay chính là ngày định mệnh của con!
Câu nói của Tháp Lão không ngừng vang lên trong đầu cả hai, cả hai không sợ chết, bọn hắn đã không biết đi đầu thai bao nhiêu lần rồi nên kinh nghiệm cũng nhiều.
Không lâu sau!
Trên tinh không mênh mông của Võ Mạch Đại Lục vốn dĩ đang vô cùng tĩnh mịch, đột nhiên chấn động kịch liệt lên một trận. Vô số đám ma vân hắc ám giống như sóng lóng thủy triều, phô thiên cái địa thổi quét khắp nơi, lan tràn đến mỗi gốc ngách của đại lục.
Ám ma vân hắc ám này chỉ trong khoảnh khắc liền bao phủ lấy đại lục, đem toàn bộ vương triều bao vây bên trong, giống hệt như một cái miệng quái vật màu đen khổng lồ, đem từng nơi hoàn toàn thôn phệ.
Trần Vũ và Tiểu Vũ đang ngồi uống trà thì chợt cười nhạt:
– Cuối cùng cũng đến rồi!
Bầu trời vừa rồi vốn dĩ còn sáng lạn vô cùng, lúc này cũng đột nhiên trở nên tối tăm mù mịt, toàn bộ đại lục giống như là tiến nhập vào hoàng hôn.
Rất nhanh sau đó, tia sáng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, tất cả đại lục tiến nhập vào màn đêm vô tận, không, thậm chí so với màn đêm còn tối tăm hơn nhiều.
Bởi vì trời đêm còn có ánh sao, ánh trăng, nhưng mà hiện tại toàn bộ đại lục không hề có lấy một tia ánh sáng, tựa hồ như hoàn toàn lâm vào vực sâu hắc ám vô tận.
Nhân loại sống trong đại lục hoảng sợ phát hiện hai mắt của bọn họ không ngờ ngay cả khoảng cách nửa thước bên ngoài cũng không thể nào nhìn thấy được, giơ tay lên không nhìn rõ được năm ngón.
Trần Vũ nhìn thấy thế, hừ lạnh một tiếng, khẽ thôi động linh lực, hai mắt đột nhiên phát sáng hào quang, quét ngang khắp nơi, màn đêm dần tan biến thâu vào mắt hắn chính là vố số đại quân ma tộc.
Những đại quân Ma Tộc này giống hệt như một đàn châu chấu, dày dày đặc đặc, không thấy điểm cuối. Bề mặt đại lục hiện tại đã hoàn toàn bị đàn châu chấu này bao phủ đầy nghẹt.
Ngoại trừ đại quân Ma Tộc, cũng vẫn là đại quân Ma Tộc.
Hơn ức triệu đại quân Ma Tộc này giống hệt như một dòng sông cát, từng đội lại từng đội đại quân Ma Tộc, tùy tiện lấy ra một đội, chỉ sợ cũng có hơn vài triệu.
Ầm ầm!
Chỉ thấy nhiều thành trong nháy mắt liền bị hơn ức triệu đại quân Ma Tộc hoàn toàn công phá. Vô số đại quân Ma Tộc giống hệt như từng cơn sóng lớn không ngừng nhảy thẳng vào trong các vương triều.
Vô số đại kiếm quang, đạo quang, tiếng rống giận, quyền kình nhất thời từ trên mặt đất ập trời mà lên.
Hiển nhiên là một vài cường giả trong đại lục cũng đã ra tay, huyết nhục của vô số binh lính Ma Tộc không ngừng tung bay.
Nhưng mà cũng chỉ vô dụng, binh lính Ma Tộc thật sự nhiều vô cùng, phía trước chết đi, phía sau đã rất nhanh bổ khuyết trở lại, cuồn cuộn tiến lên.
Đám cường giả Thánh Cấp căn bản là không thể nào ngăn cản nổi bước tiến của đám binh lính Ma Tộc này.
Thanh âm kêu la thảm thiết không ngừng vang vọng khắp nơi.
Khí tức tử vong tràn ngập khắp nơi không gian của đại lục.
Những cường giả Tôn Cấp, Thánh Cấp không ngừng từ trên cao rơi xuống. Những binh lính Ma Tộc này tuy rằng phần lớn đều là Quỷ Dạ Xoa, nếu như lúc bình thường, căn bản không phải là đối thủ của cường giả Tôn Cấp và Thánh Cấp.
Bọn họ chỉ cần tùy tiện quét tay liền có thể giết chết mấy vạn rồi. Nhưng mà hiện tại, đám cường giả Thánh Cấp lại trở thành đối tượng liệp sát của đám binh lính Ma Tộc kia.
Khi mà đám cường giả Thánh Cấp, Tôn Cấp bị thương nặng từ trên trời rơi xuống đất, rất nhanh thi thể của bọn họ đã liền bị binh lính Ma Tộc kia phân chia ra làm vô số mảnh, bị đám binh lính Ma Tộc bình thường cướp đoạt mà thôn phệ, trở thành thức ăn trong miệng đám binh lính Ma Tộc kia.
Tháp Lão không có đi ra nhưng mà cũng có ra tay giúp, vì những người đã chết đều là do quả báo mà họn phải nhận, đa số những người đó điều không phải tốt lành gì.
Tuy nhiên có một điểm lạ, một ít người dân bình thường sức lực không có, chỉ trốn trong đống củi hai rơm lại không bị đám Ma Tộc phát hiện, mặc dù thần thức dễ dàng quét qua.
Vì số họ chưa tận, tất cả các vị thần ngồi trên Thần Giới không ngừng dùng thần lực gia hộ cho những người tốt.
Trần Vũ và Tiểu Vũ thì chiến đấu không ngừng, Ma Tộc tới bao nhiêu thì bị hắn chét hết, dùng lại Ma Hạch làm suối nguồn năng lượng cho mình chiến đấu.
Càng chiến đấu cả hai không ngừng mạnh lên, Tiểu Vũ đã biến thân thành Địa Ma không ngừng vun Quỷ Kiếm chém giết Ma Tộc.
Quỷ Kiếm vô cùng vui mừng mà hấp thu máu của đám ma tộc.
Đại quân Ma Tộc mạnh mẽ tiến thẳng vào trong Hoàng Thành một Vương triều. Chỉ nửa tiếng đồng hồ sau đó, tất cả người dân của Hoàng Thành, thậm chí kể cả Lão tổ, Hoàng đế, Hoàng tử, Công chúa của Vương triều, toàn bộ đều trở thành thức ăn của đám binh lính Ma Tộc.
Gần mấy tiếng đồng hồ sau đó, Nhân Tộc hoàn toàn tử vong, thậm chí đám Yêu Thú này nọ, cũng không có may mắn thoát khỏi.
Từng nơi bị Ma tộc đại quân Ma Tộc chiếm lĩnh.
Khí tức huyết tinh không ngừng phiêu dật bay ra, không ngờ lại nhiều đến mức ngưng tụ lại thành từng đoàn, từng đoàn khí lưu huyết tinh, ở trên tinh không phiêu tán khắp nơi.
Trong một mảnh tinh không cách xa Vô Tận Đại Lục khoảng chừng mấy trăm ức dặm, đang có một tòa Ma cung khổng lồ phiêu phù ở nơi đó.
Toàn bộ tòa Ma cung khổng lồ này, chẳng biết cao bao nhiêu trượng, phạm vi khổng lồ đến mấy vạn dặm. Xung quanh Ma cung tràn ngập ma vân cuồn cuộn, từng đạo ma khí mạnh mẽ từ bên trong Ma cung không ngừng phát tán ra.
Bên trên ngai vàng chủ điện của Ma cung đang có một gã trung niên, toàn thân bao phủ bởi ma khí ngồi trên đó.
Gã trung niên nhân này, rõ ràng chính là gã Thiên Ma mà lúc trước Tháp Lão đã từng nói.
– Bẩm báo Thiên Ma đại nhân, đại quân Ma Tộc chúng ta hiện tại tổng cộng đã công phá được một trăm ba mươi cái vị diện!
Bên dưới đại điện, một gã cường giả Ma Thần của Ma Tộc đang cung kính bẩm báo.