Lâm Vũ Thiên Hạ (Dịch) – Chương 308: Tu Luyện Tháp – Botruyen

Lâm Vũ Thiên Hạ (Dịch) - Chương 308: Tu Luyện Tháp

Thấy cha của mình vui như vậy, làm hắn cũng vui theo, nhưng mà nghĩ đến chuyện cha mình bị phá nát đan điền làm hắn trở nên khó chịu, nên quyết tâm nói:

– Cha, người yên tâm, con nhất định sẽ làm cho đan điền của cha mọc lại lần nữa!

– Ha ha, con có lòng như vậy là tốt! Đôi khi không phải có sức mạnh là sẽ có tất cả, điều này là do ta đã nghiệm ra được trong khoảng thời gian này, chỉ cần sống bình thản hết khoảng đời còn lại cũng tốt lắm rồi!

Trần Chính Thiên cười lớn một tiếng, nhìn ra xa xăm vẻ mặt vô cùng thản nhiên, không có một chút gì là nói dối cả.

Thấy cha của mình tràn đầy sức sống như vậy thì hắn cũng an tâm hơn phần nào, hai cha con bắt đầu ngồi ngắm sao trên trời.

Cha một câu, con một câu, không ngừng kể về chuyện xưa khi gia tộc mới vừa được thành lập, trong lời nói của cha hắn mang đầy vẻ tự hào, cứ thế đến tầm giờ sửu (từ 1h – 3h sáng) thì hai cha con mới gác lại mọi chuyện đi ngủ.

. . .

Sáng hôm sau!

– Oaaaaaaa!

Trần Vũ mở hai mắt ra, ngáp dài một cái thật lớn sau đó mới ngồi bật dậy, tranh thủ mặc lại quần áo.

– Học Viện cũng đã được xây dựng xong, kế hoạch của ta cũng sắp thành công rồi! Còn lại thì phải dựa vào chính mình thôi!

Sau khi rửa mặt xong, Cơ Nguyệt có đem cho hắn một ít điểm tâm, ăn xong hắn liền tiến vào Khai Thiên Tháp, nhảy vào trong Tàng Kinh Các mò mẩn một vài thứ cần thiết.

Mất nửa canh giờ thì hắn mới tìm xong một vài ngọc giản như: Gia Cố Trận, Tụ Linh Trận, Đại Linh Trận,. . .

– Tạm thời bây nhiêu là đủ rồi!

Cầm tên tay hơn mười tấm ngọc giản đủ màu sắc, hắn không có đi ra ngoài liền mà nhảy xuống tầng một ngồi xem xét học vẽ mấy cái Tụ Linh Trận, Gia Cố Trận. . .

Ngồi trong tháp phải đến tầm một tháng thì hắn mới thành thạo được mấy cái trận pháp, trong khoảng thời gian này hắn không ngừng vẽ đi vẽ lại cái Gia Cố Trận và Tụ Linh Trận cùng một số trận pháp khác.

Nhất là Đại Linh Trận, vì nó có nhiều chi tiết vô cùng phức tạp, chỉ cần vẽ sai một nét thì trận pháp đó lập tức bị hư hại ngay, cũng có thể nói là phế trận.

– Xem như cũng ổn rồi, bây giờ đến lúc làm thật thôi!

Trần Vũ thở mạnh một cái, lên tầng hai cất lại mấy tấm ngọc giản, sau đó nhanh chóng tiến ra bên ngoài.

Lúc này bên ngoài cũng chỉ mới gần trưa, thời gian vẫn còn dài nên hắn đi đến Học Viện, bắt đầu khắc trận pháp.

– Thiếu gia!

Vừa mới đi tới cổng của Học Viện thì một tên thị vệ nhanh chóng đi lại cung kính chào hỏi.

– Ừm, làm tốt lắm!

Thấy mấy tên thị vệ làm việc nghiêm túc thì hắn lên tiếng khen một câu, làm cho mấy tên thị vệ khác không khỏi vui mừng.

Vào trong hắn đi lại một cái tháp cao hai trăm tầng, nhìn lên thì tháp này cao chạm tới mây trắng, lâu lâu có gió thổi qua làm mấy chiếc chuông treo trên đó kêu lên đinh đinh đương đương.

– Vậy bắt đầu từ ngươi đi!

Trần Vũ xòe tay, một lực hút vô hình hút lấy tấm bảng trên tháp xuống, lấy trong túi trữ vật ra một cây bút, nét chữ rồng bay phượng múa liền nhanh chóng đề lên ba chữ “Tu Luyện Tháp”.

– Cũng không tệ lắm!

Hắn không khỏi cười cợt khi thấy mình đề tên cũng không thua gì người khác, trong ba chữ này hắn còn ẩn chứa lực lượng tinh thần của mình vào bên trong.

Khi đề xong tên cho chiếc tháp này, hắn treo nó lên lại, sau đó cũng tiến vào bên trong quan sát.

Chân vừa bước vào bên trong, không khí thoáng mát liền ập vào người hắn.

Bên trong tầng một này thì bán kính lên tới bốn trăm năm mươi thước (mét), chỉ là tầng một thôi mà đã có tới hai trăm phòng tu luyện, khi cảm thấy mọi thứ đều ổn Trần Vũ bắt đầu khắc lên một cái Đại Linh Trận.

Đại Linh Trận này cũng như Tụ Linh Trận nhưng mà nó mạnh hơn Tụ Linh Trận rất nhiều, có thể truyền tải linh khí đi vô cùng xa, rất thích hợp cho việc lấy dòng sửa Linh Tuyền dưới lòng đất!

Linh lực ngưng tụ trên đầu ngón tay, nó nhanh chóng biến thành một sợi dung nham màu đỏ cực nóng, hắn chỉ tới đâu thì đất đá bị biến thành tro bụi tới đó.

Từng đường phù văn được hắn khắc lên trên bề mặt đá, một nét rồi lại hai nét, cứ thế cho đến hai canh giờ sau thì hắn mới khắc hoành thành chín ngàn đạo phù văn trong Đại Linh Trận.

– Cuối cùng cũng khắc xong Đại Linh Trận này!

Vuốt mồ hôi trên trán, tuy đã rất mệt nhưng hắn vẫn chưa nghỉ ngơi mà hai tay bắt quyết, nhiều đạo phù văn trôi nổi trên không trung.

Bành!

Một ấn đánh xuống giữa trung tâm của Đại Linh Trận, mấy đạo phù văn khắc trên đá dần dần sáng lên, mà thay vào đó là khuôn mặt của Trần Vũ trở nên trắng bệch.

– Không ổn, cái Đại Linh Trận này cần một lượng lớn linh lực mới có thể kích phát, hiện tại linh lực của ta đã tiêu hao tới tám phần mười rồi, nếu không thì sẽ thất bại mất!

Nghĩ vậy, hắn liền nhanh chóng lấy ra mười hai viên ma hạch cấp Tiên Thiên nuốt vào trong bụng.

Hỗn Độn Dung Lô liền nhanh chóng luyện hóa ma hạch truyền lại linh lực cho hắn.

Lúc này, tay hắn không ngừng rung rẩy, luồng năng lượng màu xanh từ người hắn không ngừng tuôn trào ra làm cho Đại Linh Trận ngày càng sáng.

Đinh đinh đinh!

Ba tiếng động vang lên, Đại Linh Trận bắt đầu nhấp nháy liên tục, dưới chân hắn cũng bắt đầu rung chuyển nhè nhẹ như là đang có mũi khoan đang đâm xuống đất, ngay cả những người ở trong Nam Lĩnh Thành cũng cảm nhận được sự rung chuyển này.

Phừng!

Bất chợt, Đại Linh Trận liền sáng mạnh lên một cái sau đó mấy đường khắc phù văn biến mất khỏi mặt đá, một đợt cuồng phong thổi từ dưới mặt đá truyền lên, kèm theo đó chính là một nguồn linh khí tươi mát vô cùng nồng đậm.

. . .

Một tên thị vệ đứng canh phía bên ngoài cổng lớn, cảm nhận được sự khác thường này thì ngạc nhiên, quay qua hỏi đồng bạn của mình:

– Này, ngươi có cảm nhận được gì không?

– Có chứ, cơn rung chuyển kia vừa dứt thì ta cảm nhận được linh khí hình như nồng đậm hơn một chút đấy!

– Ài, nói không chừng là do thiếu gia làm ra?

– Ừ, chuyện này cũng có khả năng, thôi chúng ta cố gắn hoàn thành nhiệm vụ của mình đi!

Nhóm thị vệ đứng canh cổng khi phát hiện linh khí có biến động thì bàn tán với nhau, nhưng mà cũng không dám chạy vào trong xem tình hình, vì bọn hắn không có thân phận đó.

. . .

– Ha ha, cuối cùng cũng thành công rồi!

Trần Vũ không khỏi cười thật lớn, nhưng sau đó chui vào trong tháp để ngủ vì hắn đã tiêu hao quá nhiều linh lực cùng tinh thần lực rồi.

Hắn cần phải nghỉ ngơi để bù lại tinh thần lực mà mình đã mất, cho nên hắn làm một phát đến sáng ngày hôm sau với mở mắt ra.

– Oaaaa…thật sảng khoái!

Nghỉ ngơi trong trong tháp suốt một ngày nên lượng tinh thần lực của hắn cũng đã khôi phục tới đỉnh phong, hơn nữa linh lực cũng đã được bù đắp trở lại như cũ.

Trần Vũ liền nhanh chóng biến ra bên ngoài, hiện tại hắn vẫn chưa có thể bỏ dỡ được.

– Đại Linh Trận này chỉ mới vận hành có 1% mà đã cho ra một lượng linh khí nồng đậm như thế này, nơi này xem ra còn nồng đậm gấp ba lần ngoài kia rồi!

Hắn không khỏi cảm thán khi mà phát hiện ra sự thật này, thậm chí linh khí còn có thể so với trong Ma Vực, vì dưới nền đất này chính là một mạch Linh Tuyền vô cùng lớn mà.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.