Lâm Vũ Thiên Hạ (Dịch) – Chương 301: Rời Khỏi Ma Vực – Botruyen

Lâm Vũ Thiên Hạ (Dịch) - Chương 301: Rời Khỏi Ma Vực

Khi ma kiếm vừa bay vút xuống hồ máu chưa được bao lâu thì có tiếng động lạ vang lên, gió ở xung quanh như là đang bị người nào đó điều khiển.

Xíu xíu. . .

Tiếng gió rít ngày càng vang lên, bất ngờ trên mặt hồ máu xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen cực lớn, nó cao tới trăm thước, rộng ít nhất cũng hơn hai mươi thước.

Trong lốc xoáy đó có hàng ngàn hàng vạn sọ đầu bằng ma khí đang cười khặc khặc, nó bay quét ngang hút hết máu trong hồ ra, làm lộ ra khung cảnh bên dưới đáy hồ.

Mà cơn lốc xoáy này nó có lực hút mạnh tới nổi làm bật không ít cây cổ thụ lên trên trời, một số yêu ma đang đứng gần cũng bị nó hút vào trong, liền bị phong sát khí xé nát thành từng mảnh nhỏ.

– Cuối cùng cũng xuất hiện!

Trần Vũ thấy cảnh tượng đó thì cười nhẹ, hắn cũng không tin rằng Tiểu Vũ sẽ chết dễ dàng như thế.

Gầm. . .

Nhất thời một tiếng gầm lớn vang lên, đó chính là tiếng của con yêu ma hai đầu kia, nó đang bị cơn lốc xoáy hất tung lên trên không trung, nhiều đầu ma khí không ngừng ăn mòn nó, phong sát khí đang xé nó ra thành từng mảnh nhỏ.

Phụt!

Từ dưới hồ máu xuất hiện một người, đầu tóc màu đỏ trên đó có hỏa diễm bùng cháy, tay chân nổi lên nhiều kinh mạch như là những dòng dung nham đang chảy, móng tay vô cùng sắc bén.

Đây không ai khác chính là Địa Ma Tiểu Vũ!

– Diệt. . .Thế. . .Chi. . .Kiếm!!!

Tiếng nói âm lãnh như là kẻ đến từ địa ngục vang lên, một kiếm chém xuống tạo thành tiếng động kinh thiên động địa, ma hỏa không ngừng thiêu đốt con yêu ma hai đầu kia.

Nhưng mà thân thể bị ma hóa đốt chứ phần đầu của nó vẫn còn nguyên vẹn, yêu ma hai đầu kia liền tập hợp lượng lớn âm sát khí bao phủ lại hai cái đầu của mình, để tránh bị Tiểu Vũ tấn công.

Hiện tại nó chỉ còn lại phần đầu, thân thể còn lại đều đã bị ma hỏa thôn phệ sạch sẽ.

– Kết thúc nó thôi!

Trần Vũ lên tiếng, bay nhanh lại gần Tiểu Vũ, Phi Kiếm bắt đầu tập hợp lại pháp lực, bên kia Tiểu Vũ cũng vậy, hai bên thôi động linh lực đến cực hạn của chính mình.

Cả hai cùng thả ra uy áp của cường giả Trúc Cơ, nhưng do sức ép của Trúc Cơ quá mạnh, một ít đất đá từ dưới đất bay nhè nhẹ lên không trung liền bị một tia sét đánh tan tành.

– Hỏa Minh Thiên Kiếm!

– Diệt Thế Chi Kiếm!

Cả hai cùng thét lớn, cùng một lượt đánh vào mi tâm mà con yêu ma kia đang bảo vệ.

ĐÙNG. . .

Một tiếng nổ vang trời, làm trời đất rung chuyển nhè nhẹ, ánh sáng hỏa diễm phát ra làm sáng cả một vùng trời, hai đầu của con yêu ma kia liền bị chẻ ra làm hai, hai viên ma hạch đỏ sậm to như trúng đà điểu rơi ra ngoài.

Cả hai thu chúng lại sau đó chia đều ma hạch thu được, phía trên mặt đất yêu ma bị Trần Vũ giết không ít, mà Tiểu Vũ bị rút xuống hồ máu lại càng giết được nhiều hơn.

– Xong!

Tiểu Vũ nhàn nhạt lên tiếng, đây là lần đầu tiên bọn hắn vượt cấp khiêu chiến, tuy có hơi khó khăn nhưng mà không phải là đánh không lại, nếu người thường thì sẽ dễ hơn rất nhiều.

– Để ta đi hái Tử Vạn Hoa!

Trần Vũ vừa nói xong đã phi hành tới gần hòn đảo nho nhỏ kia, thu thập Tử Vạn Hoa trồng vào trong Khai Thiên Tháp.

Ầm…ầm…ầm…

Bất ngờ có hai tiếng động lớn vang lên, nghe rõ ràng thì đây là tiếng bước chân, làm rung rinh cả mặt đất, cả hai quay đầu nhìn vào đoàn sương mù dày đặc, bên trong sương mù hiện lên hai con mắt đỏ ngầu đang di chuyển đến gần.

Uy áp từ đó phát ra còn mạnh hơn cả con yêu ma hai đầu mà hắn vừa giết xong.

– Không ổn, chạy mau!

Trần Vũ lên tiếng trước, cưỡi Phi Kiếm phi hành lên không trung, theo lối cũ chạy ra bên ngoài, Tiểu Vũ cũng không chút chậm trễ cũng đã đuổi theo kịp.

Khi bay được tầm một khắc đồng hồ thì bọn hắn cũng không còn nghe thấy tiếng động di chuyển đó nữa, mà bọn hắn cũng đã chạy ra khỏi khu vực quỷ dị đó, trở lại khu vực dành cho Tiên Thiên chơi đùa.

– Xem ra nó cũng không có đuổi theo nữa!

Tiểu Vũ cười cợt, chỉ là đầu Hoàng Cấp mà đã đuối như vậy, thì đầu yêu ma lúc nãy thì càng không làm gì được nó, nếu như ở lại có khi còn làm thức ăn trong bụng của nó nữa.

Hiện tại Tiểu Vũ cũng đã trở lại hình dáng của nhân loại, cả hai cùng cưỡi kiếm phi hành chứ không có đi xuống dưới.

– Chúng ta vào đây cũng đã hơn hai tháng rồi, cũng nên trở về, cuối năm đã sắp đến!

Trần Vũ mỉm cười nhẹ, cũng đã lâu lắm rồi hắn chưa có cùng người nhà hưởng thụ cuộc sống bình yên.

Tiểu Vũ nghe vậy thì không có lên tiếng, dù sao thì ở lại cũng không còn gì hứng thú nữa, nên tốt nhất là nên đi ra ngoài.

Cả hai phi hành trên không trung, lâu lâu cũng thấy một ít võ giả Tiên Thiên, tuổi tác giao động tầm bốn mươi trở lên đang lăng không phi hành. Nhưng mà những người lớn tuổi đó đã sống nhiều năm rồi nên biết thứ gì nên chạm thứ gì không nên.

Nên cho dù có ham hai thanh kiếm của bọn hắn nhưng mà cũng không dám xía đầu vào, mà chuyện ai nấy làm, nước sông không phạm nước giếng.

Một đường phi hành, bọn hắn thấy mấy tốp người mới vào trong này tập luyện, lượng yêu ma bị giết rất nhiều mà lượng người chết cũng không ít, nhưng mà do con người có trí tuệ nên cũng ổn hơn.

Đa số đều tập hợp lại thành một nhóm, sau đó mới đi chém giết thu thập ma hạch!

– Wao…nơi này thật tuyệt nha!

– Đây là lần đầu ta đi vào trong Ma Vực, nhất định phải tập luyện thật chăm chỉ mới được!

. . .

Tới địa điểm bắt đầu, có rất nhiều người đã tập hợp tại nơi này, bọn họ liên tục bàn tán với nhau, có người thì còn ngỡ ngàn, hiếu kỳ, cũng có người không để lộ ra biểu hiện nào.

Nhưng nhìn biểu hiện hưng phấn trên mặt họ thì bọn hắn cũng đoán được là mới vừa vào đây chưa bao lâu nên mới thế, chứ võ giả ở trong đây lâu ngày sẽ có biểu hiện khác thường.

Cầm địa đồ khởi động công năng truyền tống, chỉ chóp mắt là cả hai đã rời khỏi Ma Vực, trở lại Hoàng Thành!

– Ta tưởng các ngươi đã chết rồi chứ!

Vừa mới ló đầu ra truyền tống trận, thì đã có tiếng nói của lão giả lần trước, lão rất ngạc nhiên, với thực lực của hai tên nhóc này vào mà không chết đúng là có chuyện lạ à nha.

– Ài…chắc các ngươi được người nào đó bảo hộ cũng không chừng! Chắc các ngươi cũng không có ma hạch mà đổi kim tệ đâu!

Lão giả đó chỉ lắc đầu thở dài, thầm nể phục độ may mắn của bọn hắn, mà cũng nể tính gan dạ của bọn hắn, nhưng lão ta nào biết bọn hắn mạnh đến mức nào.

Đúng vậy, nơi đây cho đổi ma hạch ra kim tệ, số lượng càng lớn thì càng tốt, nhưng mà nhìn bọn hắn xem ra điều này quá khó.

– Ồ, ý lão là nói cái này sao?

Trần Vũ nghe vậy thì mỉm cười, lấy ra một viên ma hạch nhỏ bằng đầu ngón út, đây chính là ma hạch của yêu ma cấp Tụ Khí Cảnh.

– Làm sao mà các ngươi có thể kiếm được nó?

Lão giả cũng khá ngạc nhiên, tuy một viên ma hạch nhỏ nhoi này không đáng là cái gì nhưng mà lấy được thì cũng là cả một vấn đề.

– Do người ta bỏ, nên bọn ta nhặt được!

Tiểu Vũ cười chế nhạo, lời nói nửa thật nửa giả làm lão giả kia cũng tin theo, chỉ có nguyên nhân đó bọn hắn mới có được, nếu không thì đừng mơ.

– Được, ta sẽ thu viên ma hạch này với giá hai kim tệ, ngươi có muốn đổi không?

Lão giả kia lắc đầu nhàn nhạt lên tiếng.

– Được!

Trần Vũ cũng đồng ý, tuy hắn không thiếu tiền nhưng mà tốt nhất vẫn cứ làm như vậy, chí ít cũng ít bị người khác chú ý tới.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.