Giờ đã là lúc mặt trời nhô lên, một nam tử đi trên đường nhỏ từ U Minh Sơn Cốc thông đến U Minh Trấn. Thiếu niên ăn mặc một thân áo bào xanh, lưng mang một thành trường đao màu đen, thần sắc thong dong, tuổi chừng mười sáu mười bảy, nhưng thoạt nhìn giữa hai đầu lông mày lại rất thành thục.
Người này dĩ nhiên là Trần Vũ, hôm nay hắn đã dám quang minh chính đại đi trên đường phố U Minh Trấn rồi, ở chỗ này không người nào dám đơn giản chọc giận hắn cả.
– Đeo thanh trường đao này lên mới giống một mạo hiểm giả, nếu không thoạt nhìn giống như là một đệ tử thế gia chơi bời lêu lổng vậy.
Trần Vũ tự giễu cười cười, nhìn bốn phía xung quanh thập phần náo nhiệt, tâm tình cũng trở nên hưng phấn.
Hắn đi vài vòng trong U Minh Trấn, sau đó đi đến trước một gian cửa hàng luyện khí, Trần Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy trên đó viết ba chữ “Binh Khí Đường”.
Trần Vũ đi vào Binh Khí Đường, phát hiện sinh ý bên trong coi như không tệ, dù sao cửa hàng này mở ở nơi cách U Minh Sơn Cốc gần như vậy, rất nhiều mạo hiểm giả xuất sinh nhập tử, đều cần dùng đến binh khí cả, đương nhiên cũng có một ít mạo hiểm giả mang tinh kim bên trong U Minh Sơn Cốc đến đây bán.
Trần Vũ nhìn các giá đỡ trên cửa hàng một chút, phát hiện ở đây phần lớn là bán binh khí bình thường, cấp Huyền Binh thập phần thưa thớt, đều đặt ở vị trí phía sau, giá cả rất đắt, cơ hồ không có ai mua.
– Xin hỏi vị khách nhân này cần gì ạ?
Một gã sai vặt trông thấy Trần Vũ đang nhìn quanh khắp nơi liền chạy tới hỏi.
– Ta muốn mua một chiếc dược đỉnh, không biết nơi này có bán không?
Trần Vũ nhàn nhạt nói, mặt không một chút lộ ra biểu tình.
– Dạ có, ngài đợi ta đi kêu trưởng quầy ra!
Gã sai vặt liền nhanh chóng chạy vào trong thông báo, ngay sau đó một trung niên mập mạp liền đi ra, khuôn mặt mỉm cười niềm nở chào hắn.
– Vị khách nhân này, ngài muốn mua dược đỉnh?
Trung niên mập mạp hỏi lại một lần nữa để chắc mình không nghe nhầm.
– Đúng vậy, ta cần một chiếc dược đỉnh!
– Được, xin khách nhân ngài theo ta, dược đỉnh ta không để bên ngoài!
Trần Vũ gật đầu đi theo tên trung niên mập mạp tiến vào gian phòng bên trong, khi bước vào cửa đập vào mắt hắn có hơn mười chiếc dược đỉnh trong này, hơn nữa kích thước đủ loại.
– Khách nhân, ngài có thể tùy ý lựa chọn, ở đây chúng ta có đều là dược đỉnh tốt cả!
Trần Vũ gật đầu nhìn vào xung quanh dò xét.
– Ta cũng chỉ là muốn học luyện đan một chút, cũng không cần dược đỉnh quá tốt, vừa vừa là được rồi!
Thầm suy tính trong lòng, hắn thật sự muốn học luyện đan, nhưng chưa luyện đan thành công nên gã không muốn mua chiếc dược đỉnh quá đắc.
Đi một vòng hắn dừng lại tại một chiếc dược đỉnh màu đen nhỏ nhất trong đám dược đỉnh, cầm lên dò xét một chút hắn liền có chủ ý muốn mua chiếc dược đỉnh này.
Trung niên mập mạp thấy hắn lấy chiếc dược đỉnh đó lên xem, ánh mắt thâm thúy, liền vui cười nói:
– Ngài thật có mắt, đây chính là Bảo Khí huyền cấp được một một luyện khí sư cao tay tạo ra, nhưng trong quá trình làm có phần sơ xuất nên đã làm hỏng một phần, nhưng vẫn còn rất tốt!
Nghe trung niên mập mạp giới thiệu như vậy hắn cũng không cho là quan trọng, liền xoay qua nhàn nhạt nói nới tên chủ quá.
– Ta muốn lấy chiếc dược đỉnh này, giá cả như thế nào?
Trung niên mập mạp liền xòe ra ba ngón tay, cười khả ái nói:
– Ba ngàn kim tệ, đã là giá tốt nhất rồi!
Trần Vũ không nói gì, lấy trong túi trữ vật ra ngân phiếu ba ngàn kim tệ đưa cho trung niên mập mạp. Hắn thấy thiếu niên trước mặt đưa tiền, ánh mắt liền sáng ngời.
– Cảm tạ khách nhân ngài đã ghé chỗ của ta mua đồ, về sau ngài có cần gì có thể đến Binh Khí Đường của chúng ta!
Trần Vũ chỉ gật đầu sau đó đi ra khỏi cửa hàng Binh Khí Đường, bây giờ hắn đã mua được dược đỉnh rồi, tiếp theo là linh dược. Tuy linh dược trong tháp hắn có rất nhiều, nhưng đó toàn là những thượng phẩm linh dược.
Mà hắn chuẩn bị nhập học luyện đan, mà lấy những linh dược trồng trong tháp, vậy thì thật quá phá của, nên hắn quyết định đi mua một số linh dược ngoài cửa hàng về.
Kim hệ hắn bây giờ hẳn không thiếu, hắn giết nguyên đám Thanh Long dong binh đoàn nên cũng kiếm được kha khá kim tệ. Trong túi trữ vật hắn có hơn tám mươi ngàn kim tệ, nên thoải mái không lo sợ thiếu.
Hắn đi trên đường lớn của U Minh Trấn, đi được một lát hắn liền dừng chân tại một cửa hàng “Hòa Xuân Dược”, bước chân vào trong, hắn liền ngắm nhìn những linh dược được đặt phía bên ngoài.
– Xem ra phải mua nhiều một chút!
Tên chưởng quầy thấy một thiếu niên đang xem hàng liền vui vẻ đi ra, chào đón hắn, nói:
– Không biết ngài muốn mua thứ gì trong cửa hàng chúng ta, nơi đây chúng ta có bán các loại đan dược như Tụ Khí Đan, Hồi Huyết Dịch, Tụ Lam Hoa,…
Tên chưởng quầy thao thao bất tuyệt giới thiệu những sản phẩm có trong cửa hàng của mình cho thiếu niên trước mặt này nghe.
– Lấy ta ba mươi phần Tụ Lam Hoa.
Trần Vũ không quan tâm tên chưởng quầy kia giới thiệu như thế nào, liền lên tiếng cắt ngang nói.