Lâm Vũ Thiên Hạ (Dịch) – Chương 109: Thật Nhiều Linh Thạch – Botruyen

Lâm Vũ Thiên Hạ (Dịch) - Chương 109: Thật Nhiều Linh Thạch

Trong lòng Trần Vũ thầm mừng, xem ra lại dụ được một con gà nữa rồi!

Hắc Long bay đi trước dẫn đường, không nhanh nhưng cũng không chậm, nó đang đi trên một hang động khác, trên đường đi hắn hỏi:

– Ngươi có tên không?

Hắc Long nghe thế liền xoay đầu lại lập tức đáp.

– Ta tại thời điểm hai ngàn năm trước tên là Long Kình Thiên, bây giờ cũng vậy, đi không đổi họ về không đổi tên.

– Được vậy ta sẽ gọi ngươi là Kình Thiên.

– Ồ!

Vừa nói xong Trần Vũ nhìn thấy Long Kình Thiên biến thành một thiếu niên trên trán có sừng rồng mọc ra, thân mặt hắc bào, phía trên áo hắn có hình hai con rồng đang uống lượng, nhìn như thực thể.

– Không phải chứ…Ngươi có thể biến thành nhân hình?

Trần Vũ mừng rỡ nói.

– Đương nhiên, ta có thể biến thành nhân hình, hơn nữa còn biến thành từ ngàn năm trước rồi, có gì mà ngạc nhiên!

– Đối với ngươi thì không, nhưng đối với ta thì khác, ta chỉ nghe nói thần thú có thể biến thành nhân hình, nhưng chưa bao giờ thấy được, lần này xem ra như được rửa mắt một lần.

Trần Vũ hai mắt sáng ngời, đi xung quanh xem xét Long Kình Thiên mấy vòng sau đó mới dùng lại. Long Kình Thiên cười hãnh diện, một lát sau liền nói:

– Bây giờ chúng đi đến mỏ linh thạch, tại đó linh khí dồi dào, ngươi có thể nhanh chóng tăng lên thực lực.

Kình Thiên đánh giá thực lực của Trần Vũ, tuy hắn không biết tu vi chính xác của thiếu niên trước mặt mình như thế nào, nhưng hắn chắc chắn một điều, hắn không mạnh lắm.

– Tốt! vậy ngươi đi dẫn đường đi.

Long Kình Thiên đi phía trước dẫn đường, phía trước có hai hang động, Kình Thiên dẫn Trần Vũ vào hang động thứ hai, hai người vừa bước vào hắn đứng xửng tại chỗ.

Sau đó hắn vỗ tay bốp bốp vài cái, giọng điệu trào phúng, nói:

– Ồ! Thật nhiều linh thạch! Thật nhiều linh thạch ah, lần này ta được mở mang thêm kiến thức, thì ra mỏ linh thạch là như vậy!

Trần Vũ giọng trào phúng nhìn sang Long Kình Thiên, hắn cũng như Trần Vũ cũng không nói được lời nào!

Bên trong hang động tâm tối là…một hang động đã đóng mạng nhện chằn chịt, xung quanh cũng chẳng có cái gì gọi là linh thạch, thậm chí cả linh khí giao động cũng không có.

Ngược lại không quá đáng cũng có thể nói hang động này là phế hang cũng không sai, một chút linh khí cũng không có lấy gì ra linh thạch.

– Chuyện này!…ta thật sự nhớ hai ngàn năm trước nơi đây có mỏ linh thạch nhỏ mà, tại sao bây giờ…

Trần Vũ liền cắt ngang lời hắn, nói:

– Cũng không có chuyện gì là lạ, lúc bọn họ giam được ngươi hẳn cũng đi khám phá xung quanh, nên phát hiện mỏ linh thạch này rồi, có lẽ bây giờ ngươi đi tìm người đó xin một ít tro tàn linh thạch còn được đấy! Nhưng làm ta cảm thấy quái lạ, nếu đã lấy đi linh thạch sao không lấy đi Huyền Binh, nên có lẽ họ là người thuộc nhóm khác, nên không phát hiện ra nơi kia!

Hắn phất tay một cái, một luồng cuồng phong quét ngang vào trong hang động, cuồng phong cuốn đi hết những tơ nhện, hắn đi vào trong xem xét, xem còn có viên linh thạch nào còn sót lại không.

Long Kình Thiên thấy thế cũng theo hắn vào đào từng tất đất kiếm, nhưng được một lúc hai người chán nản đi ra ngoài.

– Xem ra bọn hắn ăn đến xương cũng không chừa! Ai…

Trần Vũ thở dài một cái, liền đi ra khỏi hang động linh thạch, đi vòng vòng xem một chút, quay qua nói với Long Kình Thiên.

– Chúng ta đi thôi, dù gì nơi này cũng chẳng còn thứ gì có thể lấy nữa.

Hắn thở dài chán nản đi ra ngoài, Long Kình Thiên cũng đi theo sau lưng, cũng không nói lời nào, nói gì bây giờ? Mới vừa lớn miệng hô mỏ linh thạch, rốt cuộc đến nơi, thì nơi này đóng luôn cả mạng nhện rồi!

Đi được một canh giờ hai người đến chiến trường lúc trước, Trần Vũ cũng không nói gì, phất tay một cái, Hỏa Diễm bắn tung tóe khắp nơi, thiêu rụi cả hang động này.

Hắn đã lấy đồ của người ta thì cũng nên an tán cho bọn họ xem như là báo đáp đi!

Long Kình Thiên thấy hắn làm như vậy cũng không nói gì, hắn biết thiếu niên trước mặt mình làm gì cũng có chủ ý cả!

Lại mất thêm một canh giờ thời gian hắn cùng Long Kình Thiên đi tới nơi lúc trước hắn đáp xuống đầu tiên, nơi đây chính là đường đi lên duy nhất mà hắn biết.

Trần Vũ quay sang nói với Long Kình Thiên.

– Ngươi tìm nơi ẩn nấp một chút đi, phía trên còn có người, ta cũng không biết nói sao với người kia, nên ngươi ẩn nấp một chút đỡ mất công phiền toái không cần thiết!

Hắn không phải không muốn cho Long Kình Thiên biết về Khai Thiên Tháp mà hắn chưa tinh tưởng hắn nhiều, mới gặp chưa được bao lâu mà cho hắn biết, vậy là không ổn.

Long Kình Thiên nghe vậy gật đầu, hóa thành một luồng hắc khí bay vào người hắn, khí tức trên người Long Kình Thiên cũng biến mất vô tung, như chưa từng xuất hiện nơi đây.

Trần Vũ thấy vậy có phần hiếu kỳ, liền cỡi áo ra xem, liền thấy trên người mình có một hình hắc long đang bay lượn từ ngực đến hết cánh tay trái, nhưng nhìn nó rất giống thực thể.

– Xem ra cũng ngầu thật, thôi vậy cũng tốt!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.