Chương 8 Chương 8
Trần Hạo cùng với Như Nguyệt sau một hồi vận động đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ chiến trường, đang ngồi nhâm nhi trà chanh chém gió tâm sự tuổi hồng thì giọng điệu “thảo mai” của lão Thiên Nhược vang lên:
– Công chuyện gia tộc thật bận bịu quá, đã bắt thiếu hiệp phải chờ lâu rồi, thất lễ, thất lễ rồi.
Trần Hạo vốn đã nghe thấy tiếng bước chân của lão Thiên Nhược từ xa nhưng cố tình để lão lên tiếng trước rồi mới quay đầu lại đáp:
– Lão gia người quá lời rồi, không biết có chuyện gì giao phó thuộc hạ xin cứ nói thẳng?
Với đám thương nhân như lão Thiên Nhược, từ kinh nghiệm ở kiếp trước Trần Hạo hiểu lời nói chính là sức mạnh của bọn người này nên quyết định thay vì vòng vo thì đi trực diện vào vấn đề là an toàn nhất, một mặt tránh để bị lão gài bẫy mặt khác hạn chế sơ hở để lộ ra đầu mối gì đó về hệ thống. Với một kẻ đã quen ăn nằm trong thương trường thì lão già Thiên Nhược cũng ngay lập tức hiểu được dụng ý của Trần Hạo nhưng lão cáo già này đâu dễ dàng buông thả con mồi béo bở đã nhắm trúng:
– Công tử nói phải, đã là người một nhà thì không nên câu nệ. Vậy ta “cung kính không bằng tuân mệnh”. Nào ngồi đã rồi nói, mời ngồi. Thiếu hiệp đã ra lệnh vậy ta xin mạn phép hỏi thẳng danh sư của thiếu hiệp có phải là kim thân bất hoại lục vương không?
[Đúng là con cáo già, chưa gì đã dùng chiêu “chiếu tướng” ngay rồi. Nhưng mấy trò tâm lý kiểu này lão vẫn thua xa lũ học marketing ở chỗ tôi nhiều lắm lão già ạ! Xem chiêu của bổn thần ta đây!!!]
Trước bộ dạng ngạc nhiên của Trần Hạo, lão Thiên Nhược lạnh lùng đứng dậy rời đi và thầm ra hiệu cho Như Nguyệt là không cần đối đãi quá tử tế với Trần Hạo nhưng chưa bước quá 3 bước, cảm giác ớn lạnh đã chạy dọc xương sống lão.
[ rắc..rắc..RẮC!]
Luồng bá khí của Trần Hạo tỏa ra khiến toàn bộ bình chén rạn nứt, vỡ tung nếu không nhờ Như Nguyệt đang ra sức chống đỡ phía trước thì với sức của lão Thiên Nhược đã sớm bị luồng bá khí của Trần Hạo đè đến thổ huyết.
– Ngoan ngoãn ngồi xuống nói cho ta biết ngươi lấy được thông tin từ đâu đã rồi hẵng đi. Nếu ngươi không muốn giống như chiếc cột kia.
[rắc..rắc..uỳnh]
Một cây cột lớn trong phòng bị một nguồn lực vô hình vặn xoắn rồi nén lại không ngừng rồi tan biến thành một đám bụi. Trước sát khí tỏa ra từ Trần Hạo, cả lão Thiên Nhược lẫn Như Nguyệt đều đến thở cũng không dám, cả hai đều đang suy tính từng lời để nói với con quái vật đến từ địa ngục đội lốt con người đang đứng trước mắt họ.
[-Hệ thống mau cung cấp cho ta thông tin về nhân vật Kim thân bất hoại lục vương.
– Lệ phí 500 điểm tinh hoa
Giọng Yên Hoa lanh lảnh vang lên cùng với cái giá trên trời khiến cho Trần Hạo xém tí nữa đã chửi thành tiếng
– Đ- má đồ gian thương nhân lúc người gặp khó khăn để nâng giá sao?
– Có các mức giá mềm hơn nhưng nếu chủ nhân muốn lừa được lão cáo già kia thì mức giá khuyên dùng đó là thấp nhất rồi.
– Thôi được rồi, ngươi mau cung cấp thông tin cho ta đi.
– Ting, vui lòng xác nhận giao dịch.
Sau khi chọn đồng ý, một bảng thông báo về nhân vật Kim thân bất hoại lục vương được gửi tới Trần Hạo
Nhân vật: Kim thân bất hoại lục vương
Tuổi: ???
Giới: Nam
Chiều cao: 205cm
Cân nặng: 90 kg
Số điện thoại: ???
Level: 487 (Võ Hoàng Cảnh tầng 4)
Hp: 2000Mp: 5000 (2500 + 500)
Str: 1900 Agi: 800
Def: 3000 Int: 50
Nghề nghiệp: Lục Vương (Một trong cửu vương trấn thủ lãnh địa phía tây của của loài người)
Thông tin chi tiết:
Được coi là chiến thần của loài người trong trận chiến của các vị thần, cai quản Hỏa Quốc gồm 54 thành. Ông là tác giả của đa số các võ kỹ phổ thông cho người thường trong đó có số võ kỹ mà Như Nguyệt cung cấp, ông đóng góp rất nhiều cho sự nghiệp nâng cao sức mạnh của nhân tộc…].
Sau một hồi định thần luồng bá khí từ hắc cầu cũng đã cạn kiệt biến mất (may lão già này gan chuột chứ gặp phải cao thủ thì Trần Hạo cũng khó mà lòe được) lão Thiên Nhược mới dám ấp a ấp úng cáo lỗi:
– Vừa rồi thiếu hiệp chắc có hiểu lầm gì rồi, ta chỉ định đi sai tiểu nhân chuẩn bị ít trà bánh để hầu chuyện thiếu hiệp, không ngờ lại khiến thiếu hiệp hiểu lầm thật là thất lễ rồi, mong thiếu hiệp rộng lượng bỏ qua.
– Khỏi dài dòng, mau nói thông tin ngươi lấy từ đâu hay ngươi là nội gián của ma tộc.
Vừa nghe 2 chữ ma tộc lão Thiên Nhược đã 2 chân bủn rủn quỳ sụp xuống vội vã kêu oan
– Xin thiếu hiệp minh dám, các trưởng lão Liễu Gia khác ta không biết nhưng Thiên Nhược ta nguyện trung thành với Thủy quốc?
– Ta không quan tâm ngươi trung thành với Tứ vương hay Lục vương sư phụ ta nhưng nếu dám thông đồng với ma tộc ta sẽ thay mặt sư tôn và sư bá dẹp cáu Liễu Gia này của ngươi.
Sau 2 màn thử lão thiên nhược nào còn dám múa rìu qua mắt thợ, gật như phê thuốc, thái độ đầy cung kính với Trần Hạo:
– Tại hạ biết rõ! Thề nếu dám 2 lòng trời tru đất diệt.
– Được rồi, thân phận ta đã lộ không tốt cho khổ tu, chờ báo lại sư tôn vài ngày nữa ta sẽ rời đi, có chuyện gì cần giúp cứ nói thẳng coi như cảm tạ Liễu Gia ngươi chiếu cố ta thời gian gần đây.
Lão Thiên Nhược đang không biết nên mở miệng thế nào không ngờ Trần Hạo lại mở lời trước, như cá gặp nước ngay lập tức kể trên dưới đất, kể đông kể tây, kể nghèo kể khổ khiến Trần Hạo xém tí không phải vì cạn kiệt công lực đã đá lão một cước.
– Tóm lại là ngươi muốn ta thay mặt lấy vị trí quán quân để giữ vững vị trí trưởng tộc đúng không?
– Đấy chỉ là việc vặt vãnh, đâu dám nhờ tới thiếu hiệp, việc khiến ta khổ tâm là trong Phiêu Hương thành Liễu Gia ta luôn ngưỡng mộ một đời ngay thẳng của Hỏa Vương lấy đó làm tôn chỉ nên làm ăn không dám đi vào hắc đạo, không áp bức kẻ yếu thế vì đó mấy năm nay so với các gia tộc khác mà dần thấp hơn 1 bậc.
– Nên!
Thực ra với mấy chiêu nhất tiễn hạ song điêu trong quảng cáo kiểu này Trần Hạo đã gặp qua suốt ngày chẳng khác gì cách IOS với Android hay coca với Pepsi quảng cáo, vừa nghe qua là biết lão ta định ám chỉ mấy gia tộc kia đi đêm với các tộc khác và quảng cáo gia tộc của mình nhưng nếu để lão dễ ăn thì Trần Hạo đâu bán thân với giá cao được nên cố tình giả ngốc.
– Thiếu hiệp anh minh, là đệ tử của Lục Vương tại hạ biết sẽ luôn lấy việc diệt trừ những con sâu mọt trong nhân tộc là thiên chức vì vậy nên mạnh dạn khẩn cầu Trong event Phiêu Hương đệ nhất anh hào sẽ thay Liễu Gia ta xuất trận dẹp yên lũ sâu mọt trong các Gia tộc kia.
“Chiêu này của lão già này thật sự là chí mạng, vừa lấy lòng lại vừa tạo thế ép ta quá hay rồi, nhưng ta đâu phải để tử Lục vương mà phải giữ niêm sỉ cho hắn, Hừ”
– Liễu Gia chủ đây thật sự quá coi trọng ta rồi, việc này, việc này ta lực bất tòng tâm quả thật không dám hứa.
Lão Thiên Nhược dù khuân mặt đầy khẩn đầu nhưng đầy tự tin vào chiêu vừa rồi của mình nên nụ cười đã in rõ trên môi hắn, ai ngờ Trần Hạo lại không cần mặt mũi từ chối khiến hắn bất ngờ không biết đi thêm nước cờ nào nên đành phải dùng hạ sách khác tiếp chiêu:
– Thiếu hiệp kỳ tài thiên hạ lại không hề kiêu ngạo, khiêm tốn cẩn trọng quả thật khiến tại hạ ngưỡng mộ, việc vừa rồi là do tại hạ quá vội vã rồi thiếu hiệp cứ từ từ suy nghĩ. Ngoài việc vừa rồi tại hạ còn một nguyện vọng nhỏ khác không biết có nên nói không?
– Việc vừa rồi ta sẽ xem xét rồi báo lại, Liễu gia chủ còn nguyện vọng gì nếu làm được ta tuyệt đối không từ chối.
– Chuyện là tại hạ có tiểu nữ cũng trạc tuổi thiếu hiệp nhưng vì mẫu thân mất sớm nên…haizz
– Liễu Gia chủ cứ nói.
– Kể ra thì thật xấu hổ, tiểu nữ không chịu an phận thủ thường do từ nhỏ đã tập võ cùng các sư huynh đệ nên tính khí như nam nhân lúc nào cũng mơ mộng ngao du. Làm phụ thân như tại hạ vì hạnh phúc của nữ nhi cũng đành phải đồng ý nhưng ngoài kia hiểm ác trùng trùng, không biết thiếu hiệp có thể nhận tiểu nữ làm đệ tử bảo ban chút ít trong thời gian này không.
“Á đù con gái mà lão cũng định đem bán, chiêu này thật sự là quá khó đỡ rồi đó. Nhưng gái gú là phù du, con cu mới là chân ái làm sao làm khó được lão tử vì 1 nữ nhân mà đi làm bao cát á, Đéo!”
– Được rồi chuyện này thì ta đồng ý, ngày mai ta sẽ chỉ dạy công phu cho ngoại môn cho tiểu nữ của ngài không còn chuyện gì nữa ta xin cáo lui.
Trần Hạo biết ở lại nữa thì chắc sẽ không rút (chân) ra được nên không để lão Thiên Nhược nói gì nữa nói xong lập tức quay lưng lui về phòng.
Vừa bước tới hậu viện tiếng Yên Hoa đã vang lên:
– Trên còn mạnh miệng dưới đã. Đúng là con chim làm mù con mắt, vì gái mà đái vào bản môn! Vô liêm sỉ.
– Này kẻ lập ra hệ thống này có phải gu BDSM không mà lại lập ra ngươi vậy Yên Hoa.
– Ta không phải được lập ra mà là bị ràng buộc vào, ta có lý trí riêng thưa CHỦ NHÂN.
Đang mải đấu khẩu với Yên Hoa khiến Trần Hạo không phòng bị “Chủ Nhân cẩn thận”- Yên Hoa vội vã cảnh báo nhưng không kịp, Trần Hạo bất ngờ bị một bóng đen va vào đẩy ngã ngửa trên mặt đất cùng một vết đâm thấu bụng.