Làm Thần Linh Ư? Chán Chết. Ta Quyết Định Tu Ma. – Chương 7 Phần Thưởng Sau Cuộc Chiến – Botruyen

Làm Thần Linh Ư? Chán Chết. Ta Quyết Định Tu Ma. - Chương 7 Phần Thưởng Sau Cuộc Chiến

Chương 7
Ở level cấp bán thần như Trần Hạo thì các giác quan vô cùng nhạy bén cuộc nói chuyện của Như Nguyệt cùng lão Thiên Nhược nào có thể qua được tai hắn. Như Nguyệt ngây thơ không biết được rằng mình đang càng ngày càng lún sâu vào trong cạm bẫy của tên dâm tặc Trần Hạo.
– Thiên Nhược là lão dâng vưu vật này đến miệng cho ta đó, đừng trách ta.
Thấy nụ cười dâm đãng của Trần Hạo, Như Nguyệt lờ mờ hiểu ra được ý đồ của tên ma đầu này nên ngay lập cất tiếng, giọng điệu đầy nghiêm túc nhằm chặn lại những suy nghĩ xấu xa trong đầu Trần Hạo:
– Ngươi đừng nghĩ tới mấy chuyện xấu kia, lần này là ta theo lệnh lão già kia đấy, chắc chắn lão sẽ đến rất nhanh thôi.
Lúc này 2 người cũng vừa bước tới tư phòng của Như Nguyệt, Trần Hạo nở nụ cười đầy mê hoặc phớt lờ lời cảnh cáo kia của Như Nguyệt hơi khom mình bế bổng nàng ta lên tiến vào phòng. Sau khi đã đóng chặt các cửa lại, Trần Hạo hai tay vòng ra sau ôm lấy eo của Như Nguyệt kéo sát nàng lại đưa mũi tiến gần cổ nàng say sưa thưởng thức mùi hương trên cơ thể vị mỹ nhân này:
– Ta vì người mà khổ cực cả ngày rồi, hôm nay cũng đến lượt phu nhân đền bù cho ta chứ?
– Để lúc khác đi, lão già đó sẽ sớm chạy đến đây thôi, thật đấy.
Nói là vậy nhưng cơ thể của Như Nguyệt đã dần nóng lên, hai bầu ngực đã trở nên căng cứng khi bị Trần Hạo xoa nắn.
– Ưm… Dừng lại đi, lần sau ta hứa sẽ đền bù cho ngươi mà.
– Phu nhân thật sự muốn ta dừng lại sao?
Trần Hạo cười đầy dâm đãng nhìn xuống hạ vị đang ướt nhẹp của Như Nguyệt nhẹ nhàng đưa một tay xuyên qua y phục vuốt ve “khe suối tình ẩm” ướt kia. Với sự mê hoặc từ các ngón tay của Trần Hạo, Như Nguyệt nhanh chóng mất đi lý trí dần chìm vào trong dục vọng:
– Mau cho tiểu đệ của ngươi vào ta đi.
– Nàng vừa nói không được mà sao giờ lại đổi ý rồi?
Như Nguyệt đẩy Trần Hạo nằm ra giường rồi tuột xuống từng lớp từng lớp y phục của bản thân ánh mắt tinh nghịch liếc nhìn Trần Hạo, nói:
– Nhưng giờ ta thích, nếu ngươi không muốn thì thôi vậy.
Cơ thể bạch ngọc của Như Nguyệt cứ dần dần lộ ra đến khi chỉ còn lại 1 chiếc yếm che lấy bầu ngực. Nhìn nữ nhân thoát y quả thật là liều thuốc kích dục mạnh nhất thế gian, dương vật của Trần Hạo càng ngày càng trở lên to lớn. Như Nguyệt quan sát đầu dương vật khủng bố kia của Trần Hạo vẫn hơi ái ngại nhưng quyết tâm không để tên dâm tặc này như các lần trước chiếm thế thượng phong, nàng trườn lên cơ thể cường tráng của Trần Hạo khiến cho đầu dương vật kia cọ xát với thân mình. Dùng giọng điệu còn ngọt hơn cả mật ong rót vào tai hắn:
– Ngươi có thật sự yêu ta không?
– Hỏi thừa!!!
– Vậy sao còn giấu thân phận với ta chứ.
Tất nhiên Trần Hạo hiểu ý của Như Nguyệt nhưng đối với nữ nhân đâu cần lời thành thật, Trần Hạo dùng giọng điệu mập mờ đáp:
– Ta giấu diếm phu nhân điều gì cơ chứ? Với mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như người thì làm gì có nam nhân nào có thể che dấu điều gì cơ chứ?
– Tên dâm tặc ngươi còn nói dối, lão già kia đã nói cho ta biết hết rồi, có phải người là để tử của một lão bất tử nào đó đang lịch luyện để có thể vượt qua bình cảnh không?
– Ra là chuyện này, đâu phải ta giấu mà là phu nhân có hỏi ta bao giờ đâu?
– Còn dám ngụy biện, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.
Như Nguyệt giận dỗi quay lưng bỏ đi nhưng chưa đi được 2 bước đã bị Trần Hạo kéo vào trong lòng:
– Ta biết lỗi rồi, để bây giờ ta đền tội với người.
Tiểu đệ 20cm của Trần Hạo chỉ chờ thời cơ để thoát ra ngóc đầu đầy kiêu ngạo.
– Ta thật sự không muốn nữa. Mau thả ta ra đi.
Nói là vậy nhưng Như Nguyệt vẫn ngoan ngoãn nằm phía dưới Trần Hạo, nhìn bộ dạng giận dỗi của vưu vật này càng khiến dục vọng trong người Trần Hạo mãnh liệt hơn:
– Phu Nhân phải cho ta cơ hội chuộc lỗi chứ.
– Ta không thích, buông ra…
Chưa kịp nói hết câu chiếc miệng nhỏ nhắn của Như Nguyệt đã bị Trần Hạo khóa lại, chiếc lưỡi mềm mại của nàng thì bị hắn cuốn chặt lấy không chịu buông. Trong lúc này, Trần Hạo một tay vân vê núm vú hồng hào của Như Nguyệt còn một tay thì đã nhanh chóng tìm tới tiểu huyệt kia.
Ban đầu Như Nguyệt còn hơi chống cự nhưng về sau với những tuyệt chiêu học trên truyenyy của Trần Hạo thì nàng đã bị dục vọng nuốt chửng. Mỗi lần Trần Hạo đưa ngón tay vào trong âm hộ, nàng đều cố tình ưỡn hạ vị lên cao để mấy ngón tay kỳ diệu của thiếu niên này tiến vào sâu hơn.
Thấy Như Nguyệt đã hòa nhịp Trần Hạo mới chịu buông thả chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng ra bắt đưa lưỡi trượt dọc từ trên xuống cơ thể vị mỹ nhân như một con dã thú đang thưởng thức chiến lợi phẩm của cuộc săn. Tới bầu ngực trắng trẻo căng phồng kia Trần Hạo còn cố tình cắn lấy nhũ hoa khiến cho Như Nguyệt rên lên:
– Ưm… đừng làm gì nữa, mau cho tiểu đệ của ngươi vào trong ta đi.
Mặc kệ Như Nguyệt không ngừng van xin Trần Hạo vẫn chưa vội vàng để tiểu đệ của mình vào trong tiểu huyệt đã ướt nhẹp kia của nàng. 2 ngón tay vẫn cần mẫn tiếp tục nhiệm vụ thâm nhập vào trong tiểu huyệt hồng hào kia trong khi Trần Hạo thẫn thờ ngắm nhìn bộ dạng dâm đãng của Như Nguyệt.
– Ưm…dùng tiểu đệ của ngươi đi mà… ta không chịu được nữa đâu.
– Nhưng tiểu muội của người đâu lần nào chịu làm thỏa mãn tiệu đệ của ta.
– Hôm nay ta nhất định cho ngươi thỏa mãn mà… Ưm… cho vào trong ta đi.
Vẫn chỉ để tiểu đệ mơn trớn nơi cửa mình kia của Như Nguyệt một hồi, cho đến khi đã được bao phủ bởi dâm thủy Trần Hạo chả nói trước đã lập tức đưa tiểu đệ của mình vào trong khiến cho Như Nguyệt khẽ rên lên thỏa mãn:
– A…Ư…
– Ưm… Ưm ….nhanh nữa đi…Ư…
Với chiếc dương vật khủng bố của Trần Hạo, Như Nguyệt nhanh chóng lên đỉnh hai tay bấu chặt lấy sau lưng Trần Hạo.
-Ưm… chậm lại chút….Cho ta…ta..nghỉ chút..
Sau số khổ cực hắn phải chịu hôm nay, Trần Hạo quyết tâm hôm nay sẽ phải bạo dâm nữ nhân này một phen. Không ngừng lại như các lần trước, Trần Hạo bế thốc Như Nguyệt lên khiến nàng chới với hai tay nhanh chóng ôm lấy cổ còn chân quấn chặt lấy hông Trần Hạo. Trong tư thế này đầu dương vật khổng lồ của Trần Hạo đã đâm sâu tới tận thành sau tử cung của Như Nguyệt:
– Sâu quá rồi… Ta… Ta…Ưm…
– Nàng hứa sẽ chiều ta rồi mà lại muốn lật lọng sao
– Ta….Ư…Ư…
Như Nguyệt lần đầu trải nghiệm cảm giác quan hệ mạnh bạo vì vậy còn chưa kịp thích ứng nhịp thở càng ngày càng trở lên gấp hơn khiến tiếng nói trở thành những tiếng rên không ngừng.
Vẫn không ngừng để tiểu đệ mình ra vào bên trong tiểu huyệt kia, Trần Hạo chuyển Như Nguyệt nằm lên trên giường banh hai chân nàng ra rồi tiếp tục nhấp, tiếng bành bạch không ngừng phát ra khi 2 cơ thể va chạm với nhau.
– Ưm…Nhanh….Nhanh nữa lên đi… Ưm….
Nhấc Như Nguyệt tiến lại gần bàn trà để nàng bấu lên đây, Trần Hạo hai tay nắm lấy hông của nàng lấy đà nhấp càng ngày càng nhanh. Tiếng rung dữ dội của bàn ghế lớn đến mức che cả đi tiếng rên đầy dâm đãng của Như Nguyệt.
Từ xế chiều đến khi chập tối ít nhất 2 canh giờ đã trôi qua Trần Hạo vẫn chưa dừng cuộc hoan lạc lại, Như Nguyệt đã hơn mấy chục lần tiết thân cơ thể giờ không khác gì cọng bún cả lỗ nhĩ cùng tiểu huyệt của nàng đều đã bị thông tới to như ông cống hà nội (chắc hơi quá rồi)
Lúc này Trần Hạo hai tay nắm lấy sau gáy Như Nguyệt không ngừng đưa tiểu đệ của mình đâm vào sâu trong cổ họng nàng. Sau một hồi đúng lúc tiểu đệ tiến sâu tới tận cuống họng của Như Nguyệt, Trần Hạo thả lỏng xả ra toàn bộ khó chịu mấy ngày hôm nay. Tinh dịch tràn ngập trong miệng khiến yết hầu của Như Nguyệt lên xuống mấy nhịp mới nuốt hết được. Bế Như Nguyệt vào lòng Trần Hạo lại bắt đầu thả ra lời đường mật:
– Hôm nay Phu Nhân người thật tuyệt.
– Hừ! Tên dâm tặc ngươi không nghe thấy tiếng người ta van xin sao? Sau này đừng bao giờ mong đợi gì nữa.
– Ta muốn dừng lại lắm chứ nhưng do lão già ngọc hoàng hiển linh bảo nếu ta dừng lại thì sẽ lấy thiên lôi đánh chết ta, nên ta đành…
– Xảo biện.
– Thật mà nếu ta mà buông một nữ nhân còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời như nàng ra thì quả thật sẽ khiến thiên địa bất dung mất.
Như Nguyệt biết Trần Hạo cố ý nịnh mình bèn đưa một tay véo yêu Trần Hạo một cái:
– Ngươi tưởng mấy lời mật ngọt của tên dâm tặc ngươi sẽ khiến ta nguôi giận sao?
– Lời ta vừa nói đều là thật không tin ta thề cho nàng xem
– Ai cần chứ?
– Sau này khi ta có thực lực nhất định sẽ phải cướp người về để người thường xuyên làm ấm giường của ta.
– Bây giờ ngươi có thể mà, lão đầu kia có không ít nữ nhân hắn cũng chỉ coi ta là món hàng thôi được giá chắc chắn sẽ bán đi.
Trần Hạo nghe xong chợt thất thần suy nghĩ, thấy vậy Như Nguyệt giận dỗi cất tiếng:
– Biết ngay là nam nhân các người lời nói đều là dối trá mà, ngươi cũng định khi nào chán là sẽ bỏ ta đi mà đúng không?
Quả thật số bà vợ của lão đầu Thiên Nhược đếm hết ngón tay đến ngón chân còn chưa hết và cũng không ít vì không chịu được cô quạnh mà tìm đến Trần Hạo. Nhưng mấy nữ nhân đó so với vưu vật Như Nguyệt này thì thật kém xa vì vậy Trần Hạo mới thất thần suy xét.
– Ta không hề có suy nghĩ đấy bao giờ cả, chẳng qua là ta đang suy tính cách nào để có thể trao đổi lấy một tiên nữ như phu nhân từ tay lão già kia thôi. Ta đã hứa nhất định sẽ cướp người về tay thì chắc chắn sẽ làm được.
Thấy bộ dạng gấp gáp thanh minh của Trần Hạo cùng điệu bộ nghiêm túc trong giọng nói khiến cho Như Nguyệt nở nụ cười đầy hạnh phúc, rúc đầu làm nũng trong lòng Trần Hạo:
– Chàng nhớ lời mình hứa đó.
Trong lúc đôi tiểu tình nhân kia hoan lạc thì bên này tiếng tiệc rượu vẫn chưa hề kết thúc, lão cáo già Thiên Nhược sau khi làm vài chén với quan khách đã giả bộ ngà ngà say:
– Mấy vị huynh muội xin cứ tự nhiên, ta xin phép lui về nghỉ trước.
Lão đạo sĩ vẫn còn hậm hực về kết quả thi đấu nên ngay lập tức cất giọng châm chọc:
– Thiên Nhược huynh không ngờ tửu lượng lại yếu vậy sao? Tuổi cao nếu không đảm đang được thì nên nhường cho lớp trẻ bọn ta thôi?
– Thật thất lễ rồi.
Các tiếng đá đểu không ngại ngùng vang lên ngay khi lão đầu Thiên Nhược quay lưng đi:
– Sau bao nhiêu năm vẫn ăn hại như xưa.
– Đúng là đồ phế vật
-….
Chả quan tâm lời bóng gió sau lưng vừa ra đến hậu viện lão lập tức đi về hướng tiểu viện của Như Nguyệt. Đúng lúc sắp tới thì trùng hợp lão gặp Liễu Vân mặt đỏ bừng từ hướng tiểu viện của Như Nguyệt tiến qua.
– Liễu Vân đứng lại ta hỏi đã
Lão Thiên Nhược thấy bộ dạng bất thường của Liễu Vân định hỏi han chút ít nhưng như thường lệ Liễu Vân mặc kệ lời lão ngoài tai mà bỏ đi khá xa. Từ nhỏ tới giờ, nàng luôn cho rằng cái chết của mẹ mình là do lão vì vậy lão Thiên Nhược cũng đã sớm quen với những chuyện như thế này nên cũng không thèm để ý tiếp tục tiến về tiểu viện của Như Nguyệt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.