Làm Thần Linh Ư? Chán Chết. Ta Quyết Định Tu Ma. – Chương 5 Lần Đầu Tỏa Sáng – Botruyen

Làm Thần Linh Ư? Chán Chết. Ta Quyết Định Tu Ma. - Chương 5 Lần Đầu Tỏa Sáng

Chương 5: Lần Đầu Tỏa Sáng
Một tháng này với Trần Hạo quả thật là địa ngục chốn nhân gian. Ban ngày vẫn phải làm việc vặt trong Liễu Phủ, buổi chiều thì “ luyện võ” cùng Như Nguyệt tới ban đêm lại phải luyện Thực Thần Công. Giờ đây từ một thanh niên cường tráng Trần Hạo trở nên trông không khác gì một kẻ nghiện lâu năm.
[Đêm trước Liễu gia thịnh hội]
– A, cuối cùng cũng thành công rồi.
Trần Hạo reo lên đầy vui sướng giữa đêm khuya rồi nằm gục ra giường. 3 ngày hôm nay, Hắn không tiếp tục ngưng đọng chân khí nữa mà chuyển sang tập trung dung hợp hàng ngàn hàng vạn các hạt bụi nhỏ li ti đó lại với nhau, liên tục 3 ngày 3 đêm cuối cùng cũng ngưng tụ ra trong “chiến hải” được một viên ngọc màu đen một cách kỳ dị to bằng nắm tay trẻ em.
– Chúc mừng chủ nhân đại công cáo thành.
– Hừ…Chuyện vặt vãnh này sao làm khó được bổn thiếu gia ta chứ, Yên Hoa bây giờ ta có thể bắt đầu luyện những bộ thần công khác chưa?
– Chuyện này…chuyện này…
– Có gì cứ nói đi ấp úng làm gì.
– Ta không muốn làm chủ nhân tụt hứng đâu nhưng còn rất lâu nữa người mới có thể làm được như những chuyện ta kể, Thực thần công này phân chia làm 108 tầng, bây giờ chủ nhân mới chỉ tính là đạt đến tầng 1 thôi.
Yên Hoa vừa nói xong, Trần Hạo đang vui mừng hớn hở mơ tưởng về tương lai tươi sáng thì lập tức khuôn mặt trở nên dài thườn thượt nhăn nheo như trái mướp đắng. Bộ dạng này của hắn khiến Yên Hoa không nhịn được mà bật lên thành từng tràng cười giòn tan không ngớt.
– Xin lỗi…Hứ hứ…Xin lỗi chủ nhân ta không cố ý cười ngài đâu thật đấy. Hì…hì…
– Ngày mai là tới ngày thi đấu rối, kịch bản làm siêu sao của ta?
Trần Hạo không ngừng đập đầu vào gối muốn tự tử quách đi cho rồi. Bây giờ nếu không tham gia thì hắn đâu còn mặt mũi để gặp lại người đẹp Như Nguyệt nhưng nếu tham gia thì khác gì bao cát cho đám trẻ trâu hành hạ.
– Chủ nhân đừng vội thất vọng, tuy không học được thần công nhưng võ kỹ và một chút công pháp cấp Khí Vũ Cảnh người bây giờ thừa sức có thể dễ dàng trong chốc lát tiếp thu được rồi.
– Thật chứ, ý ngươi là ta có thể không cần phải đọc mớ giấy lộn kia nữa hả? Nào mau chỉ cho ta.
Sau một hồi nhờ Yên Hoa chỉ dẫn Trân Hạo đã xử lí hết đống công pháp, võ kỹ mà Như Nguyệt đưa cho. Tuy chỉ là mới học được võ kỹ cấp bậc thấp nhất nhưng cũng đủ để Trần Hạo vui mừng đến chảy nước mắt.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Sáng ngày hôm sau, từ rất sớm trên dưới Liễu gia đã tập trung ở khán đài trung tâm của Liễu phủ chờ khai mạc thịnh hội. Sự kiện này đối với Liễu gia vô cùng quan trọng không chỉ là dịp để tìm ra thế hệ trẻ có tài năng tập trung bồi dưỡng mà còn là nơi để các lão đầu đứng đầu các chi trong Liễu tộc cạnh tranh với nhau.
Trên khán đài cao nhất, các lão đầu đều tỏ ra mặt không hề thoải mái chút nào nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi cùng một chỗ, không ngừng khích bác nhau:
Một lão trung niên ăn mặc phong cách giống với đạo sĩ cất tiếng:
– Thiên Nhược huynh (tộc trưởng liễu gia- chồng của Như Nguyệt) quả thật rất có tài kinh doanh nha. 5 năm mới lại có dịp về đây, Liễu phủ này đã thay đổi thật nhiều, càng ngày càng giống một cái chợ buôn bán rồi.
Một người trung niên khác ăn mặc giống với người ở miền duyên hải cũng lên tiếng tán thành:
– Đúng là thay đổi rất nhiều. Hậu bối càng ngày càng nhiều phế vật, một đám 16 tuổi rồi mà chỉ đạt Khí vũ cảnh tầng 2 thật khiến ta thất vọng.
Lão đầu Thiên Nhược dù tức đến tím tái mặt mũi nhưng vẫn phải giữ thái độ bề trên, khinh khỉnh đáp lại:
– Thủy Chấn cùng Hiền Thiên lão đệ hình như có điều không vừa mắt người tộc trưởng như ta thì phải? Nếu vậy ta đây cũng không miễn cưỡng giữ lại muốn đi thì xin mời cứ tự nhiên.
Không khí trên này trở nên vô cùng căng thẳng, lúc này vị nữ nhân duy nhất diện một bộ y phục đỏ rực lên tiếng ra vẻ hòa giải:
– Thiên Nhược huynh cần gì phải nóng giận chứ, 2 vị ca ca cũng vì lo lắng cho Liễu gia nên mới nói vậy chứ hoàn toàn không có ý gì khác đâu. Cũng đã đến giờ rồi nên khai mạc thịnh hội thôi.
Nghe vị mỹ nhân này nói vậy, Lão đầu Thiên Nhược tuy còn hậm hực nhưng vẫn phất tay ra hiệu cho Như Nguyệt bắt đầu. Nàng hôm nay mặc một bộ y phục vô cùng kiều diễm uyển chuyển tiến lên khán đài tuyên bố khai mạc thịnh hội. Cả ngàn ánh mắt nam nhân chẳng hẹn mà gặp cùng đổ dồn về khán đài với ánh mắt thèm khát, soi mói từng centimet trên người vị đại mỹ nhân này khiến cho lão đầu Thiên Nhược chẳng kiêng nể gì nữa tức tối ra mặt nhưng cũng hãnh diện không ít.
Như Nguyệt sau khi giới thiệu các trưởng lão cùng vài lời khai mạc mang tính hình thức dài dòng chả khác gì các lần trước xong thì cuối cùng cũng tới phần luật thi năm nay:
Luật thi đơn giản là chia các người đăng ký thành 8 bảng rồi cứ 4 người một trận chọn lấy 1 vào vòng trong.
Trần Hạo vì đến đăng kí muộn nên trận đấu của hắn gần cuối buổi mới bắt đầu. Vì vậy tên tiểu dâm tặc này đang rảnh rỗi ngồi trên một mái nhà gần đó dùng ống nhòm tự chế soi mói các vị nữ võ tu tham gia cuộc thi.
– Thật là xinh đẹp nha…
– 70 60 90 hơi nép
– 65 50 70 sao có thể trơn như đường băng thế này
– Đù! Sao ở đây nữ nhân ở đấy lại ưa thích dùng băng nịt ngực vậy chứ, thật là xúc phạm vị thần sắc đẹp mà.
-…
Nữ nhân ở thế giới này do hấp thu linh khí- tinh hoa của trời đất nên vô cùng xinh đẹp, hơn thế các nàng lại rèn luyện võ công khiến cơ thế vô cùng cân đối. Các bầu ngực dù bị bó chặt nhưng vẫn bất khuất vểnh cao lên cùng bờ mông căng tròn tôn lên vòng eo nhỏ gọn của các nàng khiến cho tên dâm tặc Trần Hạo cuối cùng cũng tức nước vỡ bờ.
– Đ- má thằng nào nhỏ nước miếng vào đầu gia gia ta vậy.
Tiếng chửi khiến cho Trần Hạo vội vàng tỉnh lại vội vàng nhẹ nhàng lẩn ra chỗ khác tránh rắc rối.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Trên khán đài của trưởng lão các cuộc cá độ của mấy lão già không ngừng nảy ra mà tất nhiên kẻ thua nặng nhất là của lão đầu Thiên Nhược rồi. hơn 300 hiệp đấu đã trôi qua số võ tu của lão vào được vòng trong chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lão Đạo sĩ thấy vậy không ngừng lên tiếng khiêu khích:
– Thiên Nhược huynh quá cẩn thận rồi, chỉ còn 10 trận đấu nữa thôi đấy nếu huynh tiếp tục giấu bài ta e đội trưởng tộc sẽ không vào nổi vòng trong nữa đâu.
– Ha…ha… chỉ có 8 tên may mắn lọt vào vòng trong, huynh thật nhường chúng ta quá sâu rồi đó.
Làm buôn bán khiến mặt của lão đầu Thiên Nhược đủ dày để không bị lời ra tiếng vào kích động nhưng bây giờ lão đã thua đến mấy chục vạn linh thạch vào túi 2 tên khọm già này, lại thêm tiếng khúc khích cười của vị nữ nhân kia nữa khiến cho mặt lão giận tới cắt không còn giọt máu.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Cuối cùng cũng tới lượt Trần Hạo cũng tiến lên đài thi đấu, với bộ mặt đầy tự tin hắn thong thả bước tới:
– Mẹ kiếp! Lại một thằng trẩu nào đây, năm nay thi đấu thật chán quá đi.
– Chắc là võ tu nhà tộc trưởng, Ta còn không cảm nhận được khí tức của hắn, lại không chịu được 2 chiêu đâu.
– Lại có trò hay để xem rồi.
Tiếng xì xào bàn tán về tên tiểu tử lạ hoắc Trần Hạo không ngừng vang lên.
[Keeng…..]
Tiếng chiêng ra hiệu bắt đầu vang lên, Trần Hạo lập tức lựa chọn tên nhỏ thó nhất mà lao tới nhưng chưa kịp tiến tới gần thì Lôi Điện đã điên cuồng đánh xuống:
– Yên Hoa đây là công pháp gì vậy, sao không giống của ta?
– Tên này là một pháp sư, cái hắn vừa sử dụng hiểu nôm na chính là một phép thuật.
– Phép…phép thuật….Đ- má thế giới này còn cả có phép thuật sao?
– Tất nhiên là có rồi, cũng giống công pháp chỉ khác ở điểm là thay vì dung hợp với bản thân thì hắn đang câu thông với thiên địa thôi để lợi dụng sức mạnh của tự nhiên. Cẩn thận phía sau chủ nhân!
Trần Hạo mải tránh lôi điện của tên nhỏ thó nên quên mất bản thân đang ở trong một loạn đấu, vô thức đã đi vào phạm vi của tên to con khác. Một chiếc chùy sắt từ một con gấu to lớn lạnh lùng bổ xuống:
– Lại gì nữa đây Yên Hoa?
– Tên này là Yêu Linh Sư, sau khi hấp thu linh thạch của yêu thú có thể hóa hình sử dụng sức mạnh của yêu thú.
– Sao ngươi không nói cho ta biết trước ha?
– Ta có nói nhưng chủ nhân lúc nãy mải nhìn ngắm nữ nhân đâu chịu nghe giờ lại còn trách ta, đã vậy người tự xử lý nốt đi.
– Khoan đã Yên Hoa, ta không có ý đó đâu Yên Hoa.
Chưa kể nữ nhân kia 2 tên điên cuồng này cũng đủ khiến Trần Hạo ăn đủ hành, nhục nhã chạy vòng vòng khắp sàn đấu. Thấy bộ dạng của Trần Hạo khắp sàn đấu rộ lên từng tràng cười không ngừng. Trần Hạo bực tức chửi rủa:
– Chờ đó để lão tử xem các người còn cười được bao lâu nữa.
Thực ra là Trần Hạo nhìn thấy lôi điện cùng tên Yêu Nhân kia nên theo bản năng mà né tránh đi chứ với khả năng của 2 tên Linh Vũ tầng 4 này thì đâu có thể làm gì được hắn.
Sau khi nhận một con ưng điện đâm trực diện vào giữa ngực cùng một chùy thì Trần Hạo nhận ra 2 tên này còn không thể khiến hắn trầy da.
– Thằng này hack rồi ae
– Hack thật rồi.
– Kíck nó ra ban giám khảo ơi.
– Phản đối gian lận.
– Phản đối…….
Tiếng hò reo phía dưới khán đài không ngừng vang lên nhưng mặc kệ những tiếng chửi rủa ở phía dưới Trần Hạo cứ ung dung tiến về phía tên nhỏ thó kia với nụ cười thâm độc trên môi, một trảo vồ lấy hạ vị của tên này:
– Xem ngươi sau này có thể dùng họa mi để đánh người khác nữa không?
Chiêu này quả thật quá độc rồi khiến nam nhân ở dưới hội trường vô thức che lấy hạ vị lắc đầu ngán ngẩm. Lại tiếp tục nở nụ cười thâm độc Trần Hạo hướng về tên Yêu Linh Sư kia khiến cho hắn rùng mình sợ hãi.
Tuy công kích không lớn nhưng tốc độ cùng phòng ngự của Trần Hạo quả thật khiến ai cũng phải nể sợ. Không chỉ mọi người dưới khán đài mà ngay cả 4 lão đầu cũng đang đăm chiêu suy nghĩ xem tên quái vật này từ đâu chui ra. Chỉ có mình Như Nguyệt là đang nở nụ cười khuynh nước khuynh thành nhìn ngắm tên quái vật kiêu ngạo trên sàn kia.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.