Làm Thần Linh Ư? Chán Chết. Ta Quyết Định Tu Ma. – Chương 4 Thực Thần Công – Botruyen

Làm Thần Linh Ư? Chán Chết. Ta Quyết Định Tu Ma. - Chương 4 Thực Thần Công

Chương 4 Thực Thần Công
– Ting! Chúc mừng chủ nhân đạt thành tựu 30p phần thưởng 50 điểm tinh hoa
– Chúc mừng chủ nhân đạt thành tựu 60p phần thưởng 100 điểm tinh hoa
– Chúc mừng chủ nhân đạt thành tựu chinh phục 1 nữ nhân 500 điểm tinh hoa.
Trần Hạo đang há hốc mồm với số tiền thưởng không ngừng dồn dập đổ đến.
– Ta biết ngay là đầu tư thể nào cũng có lãi mà. À hình như ta còn 1 hộp quà lần trước chưa mở. Hôm nay đúng là bội thu rồi, tí về phòng rồi nhất định phải suy tính kỹ lưỡng tái đầu tư tiếp chỗ này sao cho hợp lý.
Dù không phải làm nhiều việc nhưng cũng phải đến tận khuya Trần Hạo mới về lại phòng ngủ của mình, bắt đầu kiểm kê số tài sản vừa kiếm ra:
– Xem hôm nay thu được gì nào? Tiên ông trồng củ cải, Ngộ Không Trộm Đào, Vác chày qua núi, Thiện địa đảo lộn( 69), La Hán đẩy xe bò….
Nhìn mấy bộ công pháp, võ kỹ có vẻ không mạnh chút nào mà lại dày cộm đến cả gang tay bày trên bàn, Trần Hạo lắc đầu ngán ngẩm, nói:
– Học hết chỗ này thì ta đã méo phải đến đây làm gì. Ở thế giới cũ, chỗ này cũng đủ để ta thành thủ khoa con mẹ nó rồi. Haizz….. Xem hộp quà kia thế nào đã.
Trần Hạo vừa mở hộp quà ra thông báo về vật phẩm mới nhận được ngay lập tức khiến hàm dưới của hắn rớt tới tận mặt đất:
– Thực… Thực….Thực Thần Công? Đồ buff của ta cuối cùng cũng tới. Ông trời không phụ lòng người tốt, có thể thoát kiếp nghèo hèn này rồi. Ơ khoan đã, sao lại chỉ có một viên ngọc. Yên Hoa viên ngọc này dùng thế nào?
– Ở thế giới này để truyền thụ những thông tin quan trọng một cách nhanh chóng và an toàn cho nhau võ tu sử dụng thông qua ngọc kí ức như viên của chủ nhân. Vì đây là món quà của hệ thông nên không có mật khẩu, Ngài chỉ cần đưa thần thức của mình vào trong ngọc giản đó, kích hoạt trận pháp bên trong là có thể nhận được thông tin.
Làm theo cách Yên Hoa nói, Trần Hạo dễ dàng đạt được thông tin bên trong viên ngọc và hàm dướlại một lần nữa trễ xuống mặt đất khi thông tin về bộ thần công được truyền vào trong não bộ của Trần Hạo, không chút ngần ngại Trận Hạo lập tức lựa chọn Thực Thần Công làm môn công pháp đầu tiên luyện tập.
Thực thần công mô phỏng khá giống nguyên lý tạo thành lỗ đen khi các ngôi sao chết đi trong thiên văn học. Đó là không ngừng nén lại luồng linh khí lại cho đến khi nhỏ đi hàng triệu lần. Ban đầu từ những kim tự tháp Ai cập nén lại đến khi chỉ còn cỡ chưa bằng 1 phần triệu của hạt cát mới dừng lại.
Cả đêm trôi qua, Trần Hạo dù đã cố gắng hết sức nhưng cũng chỉ tạo thành được 5 hạt như vậy, Trần Hạo mỗi khi có một hạt mới tạo thành đều thử vận công cắn nuốt linh khí nhưng số lượng chả đáng bao nhiêu.
– Sao bình thường mấy thằng main trong truyện chỉ mất một lúc là có thể học xong cả đống thần công, vũ kỹ thần thánh mà sao ta mất cả một đêm thức trắng rồi mà vẫn chả có tiến triển chút nào thế này?
Lúc này, nếu có ai nhìn qua bộ dạng chán đời của Trần Hạo cũng nhanh chóng nhận ra chứ chả nói gì tới Yên Hoa. Nàng ra vẻ đạo mạo cất tiếng, giống như đọc được ý nghĩ của Trần Hạo:
– Chủ Nhân đừng vội nản chí, bộ thần công này là do một đại năng giả từ thủa hỗn độn sáng tạo ra. Ngay cả tại địa cầu cũng như nhiều thế giới khác bộ thần công này nổi tiếng đến mức có cả truyền thuyết lưu truyền nên tất nhiên không dễ dàng đạt được như mấy môn thần công chủ nhân đọc trong truyện rồi.
– Ngươi nói thật chứ! Sao ta chưa bao giờ nghe đến bộ công pháp này tại trái đất bao giờ.
– Chủ nhân chắc chắn đã có nghe qua, chẳng qua bị ẩn dấu đi nên mới không nhận ra ví dụ như: truyện con sói Fenrir nuốt mặt trăng trong thần thoại Bắc âu, hay việc Hậu nghệ thực chất là nuốt 9 mặt trời chứ không phải bắn trong thần thoại Trung Quốc.
Trần Hạo mắt chữ A mồm chữ O lắng nghe Yên Hoa kể về bộ công pháp mà mình vừa đạt được. Yên Hoa kể xong đã lâu mà hắn vẫn thất thần mơ tưởng mãi đến khi nàng ta phải véo một phát vào má mới tỉnh lại, nói:
– Nếu ta tu luyện bộ này thì cũng có thể làm được những chuyện giống như trong các thần thoại kia sao?
– Tất nhiên! Chủ nhân chỉ cần cố gắng luyện thành tầng 1 của bộ công pháp này thôi là đủ để hấp thu những bộ công pháp trên bàn kia trong 1 cái nháy mắt rồi.
– Không thể chậm trễ nữa, Ta phải nhanh chóng luyện thành mới được, sống kiếp hạ nhân này 1 tháng nay quả thật quá thảm rồi.
Sau 4 canh giờ không ngừng tu luyện Trần Hạo quyết định nghỉ ngơi một lát, đang định tiếp tục luyện tập thì tiếng the thé của lão quản gia Liễu gia vọng vào, giọng đầy khó chịu :
– Trần Hạo phu nhân cho gọi ngươi? Giờ này vẫn còn chưa chịu dậy sao.
Lão này do cũng có sắc dâm với Như Nguyệt nhưng không có sắc đảm lại thấy Trần Hạo càng ngày càng gần gũi với bà chủ nên rất khó chịu. hắn thường xuyên tìm cách gây khó dễ cho Trần Hạo. Trần Hạo biết nếu lão già này đến gọi mình thì chắc chắn đã cố tình để Như Nguyệt đợi một hồi rồi nên vội vàng chỉnh lại y phục lập tức lên đường.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Không ngoài dự tính, quả thật Như Nguyệt đã ở trên xe ngựa chờ ngoài cổng phủ. Trần Hạo vội vàng tiến tới:
– Phu Nhân, người có việc gì sai bảo?
Như Nguyệt tỏ vẻ hờn dỗi nhưng vẫn lén lút liếc mắt đưa tình với Trần Hạo:
– Ngươi làm gì mà chậm trễ vậy. Ta muốn đến ngôi đền ngoài thành để cầu thiếu gia cho lão gia. Mau lên không muộn giờ lành của ta rồi.
Trần Hạo nhìn dáng vẻ của Như Nguyệt lập tức đoán ra ý đồ của nàng ta, thầm nghĩ: ”Hừ! Lại nứng l*n rồi chứ gì? Dám làm mất thời gian tu luyện của ta, xem tí nữa ta trừng trị dâm nữ nhà ngươi như thế nào. ”
– Phu ca để ta đánh xe đưa Phu Nhân đi là được rồi. Huynh đi lo chuyện khác đi.
Phu xe quay lại muốn hỏi ý Như Nguyệt thì thấy nàng gật đầu đồng ý nên đưa lại cây roi cho Trần Hạo rồi lui đi làm việc khác.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Vừa ra tới ngoại ô, Như Nguyệt đã từ trong xe nhoài người ra ôm lấy Trần Hạo từ phía sau, một tay tinh nghịch đã cho vào trong quần nắm lấy tiểu đệ của hắn. Thấy vậy Trần Hạo lên tiếng giả đò từ chối:
– Phu Nhân xin tự trọng. Có người nhìn được mà báo lại cho lão gia thì ta thật không gánh vác nổi.
– Hừ, Nếu ngươi còn làm trò mèo vịt nữa thì không cần chờ người khác để ta tự mình đi tìm lão già kia tố cáo ngươi cưỡng hiếp ta là được rồi.
– Ầy! Phu Nhân đó là vu cáo đó nha.
– Ta thích vậy đó thì sao? Mi làm được gì ta nào?
– Vậy thì ta đành phải bịt miệng phu nhân lại rồi?
Trần Hạo thoáng chốc đã giải phóng cho chiếc dương vật cứng ngắc của mình khỏi chiếc quần chật trội rồi đưa thẳng vào miệng của Như Nguyệt không ngừng đưa đẩy sâu tới tận cuống họng. Được một hồi, Trần Hạo đẩy nàng ta vào lại trong xe rồi mới bắt đầu đưa tiểu đệ tìm tới tiểu huyệt ẩm ướt kia.
– Phu Nhân, Người thích đi cửa trước hay sau nào?
– Vô sỉ, chuyện này còn phải hỏi sao.
Thực ra Trần Hạo đâu quan tâm Như Nguyệt muốn gì, hắn hỏi là vậy nhưng tiểu đệ đã chui ngập vào đến tử cung của nàng ta.
– Ưm… từ từ thôi, ta vẫn chưa quen.
Tiểu huyệt hôm trước bị hắn nong rông như cái cống giờ đây bằng một cách thần kì nào đó lại vẫn bó chặt lấy dương vật của hắn. Vẫn còn bực tức vì bị phá quấy dùng sức đẩy mạnh tiểu đệ dài như cu ngựa của mình vào trong mạnh bạo đưa đẩy:
– A…ta vẫn chưa quen……chậm lại thôi…Ư….
– Ư….Ư….Ư..
Thân thể Như Nguyệt hơi giật lên mỗi khi tiểu để của Trần Hạo tiến công vào, dâm thủy không ngừng trào ra bôi trơn dương vật của Trần Hạo. Đâu chịu buông tha nàng ta càng rên tên dâm tặc Trần Hạo càng dập mạnh hơn làm tiếng va chạm càng ngày càng lớn, dâm thủy bay tung tóe khắp xe. Chục hiệp mau chóng qua đi nhưng tiểu đệ của Trần Hạo vẫn không ngừng di chuyển trong âm đạo của Như Nguyệt khiến nàng một tay phải đưa xuống giữ lấy hạ vị van xin:
– Tiểu huyệt của ta…thật sự không chịu được…….nữa rồi. Tha cho ta thôi.
Trần Hạo lúc này đang đến hồi cao trào nhưng nhìn Như Nguyệt đã mềm như cọng bún rồi nên cũng đành buông ra. Như Nguyệt vừa thả lỏng thì ngay lập tức bị đôi tay rắn như thép của Trần Hạo mạnh bạo lật lên, Trần Hạo 1 tay nắm lấy phía sau gáy nàng lấy làm điểm tựa rồi nhét đầu dương vật to lớn của mình vào sâu trong cổ họng nàng ta tiếp tục cuộc chơi. Như Nguyệt bị dương vật của Trần Hạo khóa miệng chỉ có thể ú ớ trong cổ họng vô cùng khó chịu nhưng lại không dám đẩy tên dâm tặc này ra bởi vì nàng sợ tên dâm tặc này sẽ tiếp tục bạo dâm tiểu muội của mình. Khá lâu sau đó Khi Như Nguyệt đã toàn thân vô lực Trần Hạo mới chịu thả lỏng phóng tinh dịch tràn ngập trong họng nàng rồi rút tiểu đệ của mình ra. Say sưa ngắm nhìn vẻ mặt dâm đãng của Như Nguyệt thưởng thức tinh dịch của mình.
– Phu Nhân thấy thế nào?
Như Nguyệt đang trong cơn phê bị tiếng của Trần Hạo đánh thức lại , đỏ mặt giận dỗi véo mạnh sườn hắn một phát, nói:
– Đồ dâm tặc nhà ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc sao?
Trần Hạo nhìn vẻ mặt giận dỗi của Như Nguyệt khiến hắn lại nổi lên dục vọng. Cầm lấy cái cằm nhỏ nhắn nâng mặt nàng lên Trần Hạo hôn thật sâu đến khi cảm giác oxy trong máu cạn kiệt mới chịu thả ra:
– Không phải phu nhân cũng rất thích sao?
– Hứ, Ai thèm chứ.
Hai người lại triền miên một hồi nữa cho tới khi mặt trời sắp lặn mới nhanh chóng mặc lại y phục tiếp tục lên đường. Khi này đã khá xa Phiêu Hương thành lại hoang vắng nên Như Nguyệt ngang nhiên làm nũng trong lòng Trần Hạo.
– Tháng sau Liễu gia sẽ mở gia tộc thịnh hội bất kể ai trong Liễu gia đều có thể tham gia, sau chuyến này ngươi nhất định phải chăm chỉ luyện tập đấy?
– Phu nhân nói với ta làm gì? Vừa chả có lợi ích gì, vừa chả có gì thú vị. Ta không hứng thú với việc này đâu.
Quả thật với một kẻ từng sống một cuộc đời bình thường như Trần Hạo thì thi thố chả có hứng thú với hắn, thấy vậy Như Nguyệt lại tiếp tục lên tiếng thuyết phục:
– Nếu ngươi đạt giải sẽ không phải làm hạ nhân nữa mà có thể tham gia luyện võ, vừa không phải làm vừa được chu cấp tiền hơn thế chúng ta có thể tranh thủ gần nhau nhiều hơn.
Trần Hạo nghe Như Nguyệt nói xong đôi mắt sáng lên như đèn pha ô tô khiến nàng lầm tưởng tên dâm tặc này thấy có thể ở cạnh mình mà trở nên hứng khởi. Thực chất lúc này Trần Hạo đang nghĩ:
– Nếu ta thắng không phải sẽ thường xuyên được gặp Liễu Vân sao? lại không cần làm hạ nhân nữa mà vẫn có tiền đúng là nhất tiễn hạ song điêu.
Làm bộ mặt khó xử, Trần Hạo quay sang Như Như Nguyệt nói:
– Ta yêu thích luyện võ nhưng không hề muốn thi thố với ai vả lại chỉ có một tháng ta e…
Trần Hạo chưa kịp nói xong đã bị đôi mồi mềm của Như Nguyệt khóa lại. Sau Khi thỏa mãn Như Nguyệt mới chịu buông cất tiếng:
– Chỉ cần ngươi cố gắng, cộng thêm được ta bồi dưỡng, ngươi yên tâm đi.
– Haizz….vậy ta đành vì vị tiên nữ đây mà liều mạng một phen thôi nếu ta thành công nhất định phải đền bù cho ta đó.
– Hứ, lại vẫn còn muốn ta đền bù sao?
Như Nguyệt thấy ánh mắt dâm đãng của Trần Hạo véo hắn một cái rồi làm nũng rúc vào trong lòng.
Ps: phân loại võ học tại Thần Lục
– Võ kỹ: chỉ võ công như trong các bộ phi kiếm hiệp.
– Công Pháp: thủ pháp vận dụng linh khí (chân khí) trong cơ thể.
Cấp bậc thì tương tự phân theo cấp của võ tu: Võ kỹ cấp Linh vũ, Công Pháp cấp Huyền Vũ….
Các đạo hữu nào yêu thích thì cmt cho tác ý kiến hay cảm xúc với. Khó khăn lắm mới thỏa thuận với thằng cu main để nó đóng tiếp mà chả biết có ai đọc không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.