Chương 14: Ma Thần Hiện Thế
Đám người Mã Gia nhận tiền xong liền lập tức rời đi nhưng chưa đi được bao xa thì nổi lên một cơn bão cát đuổi phía sau khi bão cát trôi qua thì cả đoàn người ngựa đều đã chỉ còn là cái xác khô không đầu.
– Bảo bối ngươi chờ một chút, thuộc hạ ta sắp về rồi.
Tên nam nhân bí ẩn vừa nói dứt lời thì 3 tên thuộc hạ của hắn đã liền quay lại ngay sau đó.
– Báo cáo chủ nhân, đã xử lý xong.
– Ừm, tháo xích cho bảo bối của ta rồi lui xuống đi.
Trần Hạo ngay từ khi bước vào căn phòng này đã luôn tò mò về tên nam nhân này. Mã Viên cũng coi như là chủ một phương mà khi gặp hắn bỗng chốc trở nên khúm núm như chó con ngoan ngoãn. Do mắt bị bịt kín thời gian dài, phải mất một lúc sau Trần Hạo mới có thể nhìn rõ quang cảnh xung quanh nơi mình đang ở.
– Bảo bối ngươi đang định hỏi đây là đâu đúng không? Bảo bối chào mừng ngươi đến với Vạn Thú Trường của ta. Cái bao kia là quà ta cho ngươi đấy, xem trước đi rồi nói.
Tên nam nhân từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trong bóng tối, Trần Hạo thử thăm dò nhưng không hiểu tên này dùng bảo bối gì ngay cả hệ thống cũng có thể qua mặt được
– “level: ??? sao? Tên này rốt cuộc là người hay quỷ đây, trước mắt xem hắn đưa ta cái gì đã rồi tính”
Trần Hạo vừa cởi dây buộc của cái bao ra thì đầu của Mã Viên liền lăn từ trong bao ra khiến Trần Hạo một phen kinh hãi lộ rõ trên mặt.
– Bảo bối hóa ra ngươi chỉ là tiểu bạch kiểm sao? Thật làm ta thất vọng mà. Thuộc hạ đâu mang bảo bối đi dạy dỗ cẩn thận cho ta.
Tên này một câu hai câu đều gọi “bảo bối” khiến Trần Hạo rợn hết gai đít, đúng lúc đám thuộc hạ sắp đưa Trần Hạo ra khỏi phòng thì tên này bất chợt từ trong bóng đêm lao ra chặn trước liếm một phát từ cổ cho tới má Trần Hạo. Mặc dù tốc độ của tên này có nhanh hơn đám trước đây Trần Hạo từng gặp nhưng trong mắt Trần Hạo vẫn chỉ như đứa trẻ chập chững biết đi.
Tuy phản xạ kịp nhưng Trần Hạo vẫn đang bị cả đống phù văn phong ấn quấn trên người, hai tay thì đang bị 2 tên Thiên Vũ Cảnh giữ chặt không thể né tránh đành đứng yên cho tên này sờ soạng chờ đúng lúc tên này lên ngang tầm đầu bèn lấy đầu trọi hắn một phát khiến tên này đầu chảy đầy máu choáng váng suýt ngất.
– Ha…Ha…bảo bối quả nhiên thú vị, mang hắn đi!
———————————————————————————————————————
Trần Hạo bị 2 tên Thiên Vũ Cảnh xích trở lại kéo đi, càng đi càng xuống sâu trong lòng đất, sâu đến mức Trần Hạo thử nhìn lên phía trên không còn thấy chút ánh sáng nào.
Mải nhìn lên phía trên Trần Hạo không biết 2 tên Thiên Vũ đã dừng lại vẫn cứ tiếp tục bước xuống theo quán tính xém chút nữa chỉ cần thêm một bước là đã rớt xuống vực sâu trăm trượng (~333m)
– “Trong lòng đất lại có vực thẳm sao?”
– Ngươi tự xuống xem đi!
Trần Hạo chưa kịp hoàn hồn thì bất ngờ bị 2 tên Thiên Vũ Cảnh cùng lúc xuất cước đạp xuống, 2 tên này nghe Trần Hạo đếm bậc thang tức đến phát điên nhưng không dám động vào “bảo bối” của chủ nhân nên đành phải cắn răng nhịn tới tận bây giờ mới có cơ hội xả giận xuất cước đầy dứt khoát chuẩn xác. Trần Hạo chỉ kịp kêu lên 4 tiếng thân thương trước khi chìm bóng tối:
– Đ- má các ngươi!
Cái vực này chính là bảo bối của Đấu Thú Trường này, cấu trúc gồm 2 lớp: lớp trong chính là lớp tường được xây dựng bằng loại đá đặc biệt cứng hơn thép gấp trăm lần, nghe thì lợi hại nhưng lớp ngoài mới chính là phòng giam thật sự, là một mạch dung nham ngầm. Tên nào đủ bản lĩnh phá tường đào hầm bỏ trốn thì dù bản lĩnh cao đến đâu cũng sẽ không thoát được khỏi lớp dung nhan bên ngoài.
———————————————————————————————————————
Phía dưới không một chút ánh sáng, một giờ cảm tưởng như bị kéo dài ra vài năm, Trần Hạo bị chúng bỏ đói 3 ngày nhưng người đau khổ nhất không phải Trần Hạo mà là 2 tên Thiên Vũ Cảnh canh giữ buồng giam của Trần Hạo khi ngày này cũng phải nghe tiếng rên như bị chịch từ phía dưới vọng lên của Trần Hạo.
Ngày thứ tư như thường lệ Trần Hạo đang chuẩn bị tiếp tục diễn xướng thì bất ngờ bị ai đó nắm vào xích cổ kéo lên sau đó bị kéo lê tới một đấu trường. tại đây đã có khoảng 50 tên bộ dạng đều giống như bị bỏ đói nhiều ngày. Dù không lộ diện nhưng Trần Hạo có thể ngay lập tức nhận ra là giọng của tên nam tử bí ẩn:
– Các “bảo bối” của ta hôm nay chúng ta cùng bắt đầu bài học đầu tiên nào.
Tên tử vẫy tay ra hiệu một giỏ đồ ăn thịnh soạn liền được mang ra đặt giữa đấu trường, một số tên có vẻ còn bị bỏ đói nhiều ngày hơn Trần Hạo nên đã mất cả nhân tính lao lên như con mãnh thú kéo dây xích căng như dây đàn rung leng keng không ngừng ngừng.
Một vài tên Thiên Vũ Cảnh cố tình thả dây xích cho một vài tên chạy, nhưng mấy tên bỏ chạy được vừa chạm vào rỏ đồ ăn thì bị một chiếc roi sắt quất sẻ đôi người, giọng tên nam tử kia bình thản vang lên:
– Bài học đầu tiên phải chơi theo luật các bảo bối nhớ chưa. Nào chúng ta tiếp tục nào, bắt đầu đi.
Tên nam tử ra hiệu cho đám Thiên Vũ Cảnh đang giữ dây xích thả ra nhưng không một ai còn dám xông lên
– Tốt! Có vẻ mấy cún con của ta biết nghe lời hơn rồi đấy nhưng các ngươi không nghe ta nói gì sao?
Lưỡi roi sắt của tên này lại lần nữa xẻ thịt 4 5 tên
– Bài học thứ 2 lời của ta chính là mệnh lệnh đừng bao giờ để ta phải nhắc lại nữa “bắt đầu đi”.
Trần Hạo nổi giận xung thiên muốn lập tức bóp chết tên nam tử kia, song quyền đã nắm chặt nhưng rồi lại buông Trần Hạo biết bây giờ nổi giận người thiệt chỉ có thể là mình.
– À, nói cho các bảo bối biết chỉ có bảo bối nào sống sót đến cuối cùng mới được nhận lấy chỗ đồ ăn kia thôi đó, nó cũng là thực phẩm cho 1 tuần kế tiếp đó.
Đáp nô lệ lập tức như phát điên xông vào xâu xé nhau tàn ác còn hơn với súc vật, tất cả đểu bị phong ấn linh lực nên chỉ có liều mình dùng nhục thể tranh đấu tiếng xương gãy, tiếng la hét, mùi máu, mùi mồ hôi hòa với bùn đất tạo nên cảnh tượng không khác gì tại 18 tầng địa ngục.
Trần Hạo quả thật không ngờ nhân loại có thể đối xử với đồng loại của mình tàn ác tới như này, Trần Hạo quả thật bị shock tâm lý lao vào như một ma thần hạ thế và phải tên nào lập tức nắm lấy thủ cốc bóp nát như đậu hũ khiến cho đám người còn lại kinh sợ không còn dám mạnh động tranh đấu đồ ăn với Trần Hạo quay ra các xác chết cắn xé.
– Các ngươi lại quên lời ta nói rồi, ta bảo chỉ kẻ sống sót cuối cùng mới có đồ ăn cơ mà.
Tên này vừa dứt lời ngoài đám Thiên Vũ Cảnh liền một chưởng đánh nát đám nô lệ còn sống chừ Trần Hạo.
– Bảo bối ngươi làm ta mất hứng quá đấy nhưng ta thích, tha cho ngươi lần này. Hẹn ngươi tuần sau lại gặp nha.
Các ngày sau hàng tuần Trần Hạo lại được đem đến đấu trường ghê tởm kia. Vào lần thứ 100 thượng đại sát khí của Trần Hạo đã lớn tới mức dù đám nô lệ kia đã sắp chết vì đói cũng không dám hướng Trần Hạo tranh giành mà quay ra ăn thịt lẫn nhau đầy kinh tởm.
– Bảo bối ngươi làm ta chờ lâu quá đó
———————————————————————————————————————
Tuần tiếp theo như mọi khi Trần Hạo đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi đến ngã rẽ như mọi lần thì 2 tên Thiên Vũ Cảnh lại quặt hướng khác đưa Trần Hạo vào một lối hoàn toàn khác:
– Các ngươi đinh đưa ta đi đâu.
– Đưa ngươi đi đổi đời.
– Đổi đời?
Nhìn nụ cười nham hiểm của 2 tên cảnh vệ Trần Hạo đã đoán trước được chắc chắn là chẳng phải chuyện tốt lành gì. Đi thêm một lúc Trần Hạo liền bắt đầu nghe được tiếng hò reo cũng như lần đầu nhìn lại được ánh mặt trời ở cuối con đường.
———————————————————————————————————————
– Các vị hôm nay Đấu Trường Vạn Thú ta đặc biệt dành cho quý vị trận đấu ngàn năm khó gặp để kỉ niệm trăm năm thành lập, tỷ lệ hôm nay cũng đặc biệt ưu đãi 1 ăn 1000 chỉ cần các vị có linh thạch đặt bao nhiêu Đấu Trường Vạn Thú ta hôm nay cũng dám nhận hoàn toàn không giới hạn. Không dài dòng nữa mời quý vị xem đấu sĩ hôm nay.
Tên dẫn chương trình vừa nói xong Trần Hạo liền được 2 tên cảnh vệ dẫn từ trong đường hầm ra tiến về phía đài nhỏ đặt ở trung tâm, nhìn sợi xích to đến lỗi mỗi mắt xích bằng cả một con lợn con cùng các chiếc còng được thiết kế kỳ dị có định quay ngược vào trong, cộng thêm bộ dạng hoang dã của Trần Hạo khiến đám khán giả ngay lập tức cảm giác phấn khích bắt đầu hò reo. Trong khi đám bình dân hò hét điên cuồng thì dân đỏ đen bắt đầu dùng linh lực thăm dò đánh giá Trần Hạo tính kèo đặt cược.
– Vạn Thú Trường này hôm nay lại định làm trò gì đây?
– Chắc chỉ lấy tên tiểu tử này để tế trận thôi.
– Ừm ta cũng nghĩ thế, tên tiểu tử này chắc chỉ là hiến tế thôi.
-…
[ GRÀO…………]
Khắp đấu trường đang huyên náo tiếng thảo luận bỗng nhiên im bặt trước tiếng gầm kinh thiên động địa của con mãnh thú, từ trong một cửa hầm một con Sư Tử 3 đầu toàn thân như được đúc từ vàng ròng lừng lững bước ra khiến cả đấu trường không ngừng rung chuyển.
Mọi người chưa hết ngạc nhiên thì một luồng lửa từ trong cửa hầm đối diện bất ngờ phun ra khiến nhiệt độ của đấu trường bỗng chốc tăng mạnh, ngay sau đó một con mãnh long 2 đầu bay vụt từ phía trong ra 1 đầu còn đang nhai dở tên Thiên Vũ Cảnh quản thú.
Tiếp theo đó lần lượt 1 con Bạch Hầu cao 10 trượng, 1 con Hắc Lang 3 đầu cùng 1 con Cự Xà cũng lần lượt bước ra từ các cửa hầm còn lại.
– Tiểu tử kia cũng coi như may mắn, được làm vật hiến tế cho mấy thần thú này.
– Phế vật này coi như sống không uổng.
– Hay… Hay lắm…
Không một tên nào có thể nhìn được cấp độ của Trần Hạo do chênh lệch quá lớn, đám đỏ đen dùng linh lực kiểm tra đi kiểm tra lại đều không nhìn ra cấp bậc gì nên đều cho rằng Trần Hạo chỉ là phế vật không phải linh tu.
Tiếng cổ vũ reo hò khiến Trần Hạo chưa bao giờ cảm giác khinh thường nhân loại như bây giờ, với bản tính lương thiện Trần Hạo quả thật không ngờ có nơi như thế này tồn tại.
Tiếng reo hò đang ầm ĩ lại lần nữa bỗng chốc im bặt khi tên dẫn chương trình gõ chiếc kẻng đồng báo hiệu mở kèo đặt cược.
– Lỗi sao?
– Trận kinh điển là đây á
– Là tiểu tử kia chiến 5 con thần thú đó ư?
Thấy tất cả hoang mang không một ai đặt cược tên dẫn chương trình đành phải lên tiếng đính chính:
– Các vị hôm nay không có nhã hứng thử vận may sao? Thật là đáng tiếc, trận đấu này vốn là để Vạn Thú Trường ta tri ân nên thời gian đặt cược chỉ mở trong một nén nhang thôi nếu các vị không có nhã hứng thì coi như trận này để trình diễn vậy. Đáng tiếc…đáng tiếc….
Tên dẫn chương trình vừa nói hết câu cả đấu trường thoáng tiếp tục một giây im lặng rồi như cả đấu trường như một cơn đại hồng thủy kéo ùn ùn đến phòng đặt cược, các khách vip thì bắt đầu giơ bảng đặt cược 1 vạn, 10 vạn rồi dần dần các bảng trăm vạn không ngừng được nhấc lên. Phải biết đơn vị giao dịch ở đây mặc định là Linh Thạch Thượng Phẩm. Chỉ một nén nhang số linh thạch đổ đến Vạn Thú Trường đã đủ để chất thành núi.
[ Keng…]
– Các vị hôm nay đã cao hứng đến vậy, đấu trường ta hôm nay cùng chơi hết mình với các vị đặc cách phá luật kéo dài thời gian đặt cược thêm một nén nhang, nhưng cũng không bắt các vị phải chờ nữa, mời thưởng lãm.
2 Tên Thiên Vũ Cảnh đã chuẩn bị sẵn chỉ chờ tên dẫn chương trình ra hiệu liền dùng đại rìu chặt bỏ các dây xích cho Trần Hạo, 5 tên Thiên Vũ Cảnh hậu kỳ khác đang chờ sẵn ở cửa hầm của 5 con ma thú cũng đồng loạt dùng một chưởng toàn lực chặt đứt xích cho đám ma thú này.
Kim Hổ, Cự Xà, Bạch Hầu cùng Hắc Lang đồng loạt lao về phía Trần Hạo, trong khi đó Hỏa Long đã lên trước ngưng tụ một cầu lửa khổng nhằm thẳng Trần Hạo đánh phủ đầu.
Trần Hạo quần áo bị ngọn lửa thiêu đốt để lộ ra một thân hình cường tráng như của tạo tác, từ trong biển lửa bước ra như ma thần hiện thế không những không sợ hãi còn lao lên trực tiếp đón đầu 4 con ma thú.
Hắc Lang lên trước bị Trần Hạo mỗi tay nắm lấy một đầu lập tức bóp nát, đầu còn lại nhân lúc này nuốt trọn Trần Hạo. Trần Hạo đứng như tượng đá giữa đấu trường nằm gọn trong miệng Hắc Lang.
– Vậy là kết thúc rồi sao?
– Kết thúc nhạt nhẽo như thế thôi á
– …..
Miệng chúng thì reo hò kêu chán nhưng trong lòng thì đã như mở cờ trong bụng trước cái chết của Trần Hạo. Đúng lúc cả trường đều đã tưởng Trần Hạo đã chết thì Trần Hạo bỗng chốc cử động trở lại buông 2 cái đầu đã nát bét ra, tay không xé toạc chiếc đầu còn lại của Hắc Lang đang cắn mình.
Bạch Hầu thấy Hắc Lang bị hạ liền xông tới 2 tay định siết chặt lấy con mồi nhưng chưa kịp siết vòng thì đã bị Trần Hạo tung song quyền vào vai gãy nát 2 vai 2 tay buông xõa. Trần Hạo thuận thế lên một gối khiến đầu của con Bạch Hầu lật ngược ra sau.
Kim Hổ nhảy lên vồ chưa kịp chạm đất Trần Hạo đã nhảy thẳng lên không trung né tránh rồi thuận đà lao từ trên trời xuống một quyền nhằm thẳng đầu con súc sinh này mà đấm, Cự Xà bản tính âm hiểm theo ngay sau Kim Hổ nhân lúc Trần Hạo còn chưa chạm đất liền lao lên, không ngờ lại bị Trần Hạo thòng thẳng tay vào họng kéo hết ruột gan ra ngoài.
Xử xong 4 con ma thú Trần Hạo ngạo nghễ đứng giữa biển máu trông không khác gì như ma thần chui từ địa phủ chui lên.
Hỏa Long dù là chí tôn ma thú nhưng lúc này lại như đang run sợ, quay đầu bỏ chạy nhưng chưa kịp chui lại vào chuồng thì bị Trần Hạo dùng nhục thể của cự xà quần lấy chân kéo rơi xuống đất chống trả trong vô vọng, đúng lúc nó đang định phun lửa thì bị Trần Hạo bịt miệng cuối cùng bị chính lửa của nó thiêu chết.
Trần Hạo dù đang khỏa thân nhưng không hề tỏ chút run sợ giơ ngón tay giữa chỉ về khán đài. Cả đấu trường tiếng chửi rủa trù ẻo Trần Hạo bắt đầu không ngừng vang lên. Cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có lần đầu tiên xảy ra tại Đấu Thú Trường phải đến khi gần 20 tên Thiên Vũ Cảnh đồng loạt tảo ra uy áp mới lập lại được trật tự. Lúc này tên dẫn chương trình mới có thể nói:
– Các vị đừng tiếc 5 xác thần thú này dù đã chết nhưng bất kỳ bộ phận nào cũng là bảo vật, Vạn Thú Trường ta đã quyết định sẽ phân chia làm quà tặng cho các vị theo số tiền các vị vừa đặt.
Trần Hạo nghe tên lão đầu kia nói xong rồi quay ra nhìn đám khán giả đang có chút vui vẻ trở lại khi vớt vát được chút đỉnh bèn nảy ra ý tưởng:
– Hừ, Các ngươi hỏi ý lão tử chưa.
Trần Hạo đâu thể bỏ qua cơ hội trả thù Vạn Thú Trường rác rưởi này được, liền dùng Thực Thần Công cắn nuốt 5 cái xác vào bụng khiến cả khán đài kinh sợ còn khiến tên nam tử bí ẩn đang ở phía sau rèm âm thầm quan sát tức đến hộc máu.