Chương 11 Mây Đen
[ Xèo…Xèo…]
Tiếng mỡ cháy cùng mùi thơm từ còn gà Trần Hạo nướng tỏa ra khắp hang động khiến bụng Liễu Vân réo lên ùng ục không ngừng.
[Ực…]
– Nuốt nước bọt không làm cô no đâu.
– Không cần ngươi lo, ta không đói.
– Thuốc phải một lúc nữa mới được. Đói thì lại đây ăn đi.
Liễu Vân giả bộ không nghe thấy với lấy thanh kiếm định tự đi kiếm đồ ăn nhưng vừa đứng dậy đã ngồi sụp xuống 2 tay ôm chặt lấy bụng.
– Vết thương chưa hoàn toàn lành lại đâu, ngoan ngoãn nằm im đi ĐẠI TIỂU THƯ!!! Mau ăn đi, để độc phát tác ta chả có sức mà cứu cô nương lần nữa đâu? Mà cũng yên tâm đi, ta không rảnh cứu cô để giờ bỏ độc đâu? Thức ăn để đây ăn hay không tùy cô.
Trần Hạo vừa nhắc Liễu Vân đã ngay lập tức vô thức khép 2 đùi lại với nhau,
Cô nàng liếc thấy Trần Hạo đã hoàn toàn không để ý nữa mới lén lút cầm miếng đùi gà lên ăn ngấu nghiến.
Nhìn trộm thấy vẻ mặt thỏa mãn nhưng vẫn đang cố tỏ ra lạnh lùng của Liễu Vân khiến Trần Hạo không nhịn nổi mà bật cười khiến cô nàng đang say sưa gặm cái đùi gà thì chột dạ xấu hổ làm rơi cái đùi xuống đất. theo phản xạ LIễu Vân định lấy tay áo lau miệng nhưng nàng ta đâu còn y phục, nhìn tiểu cô nương lúng túng khiến Trần Hạo càng buồn cười hơn.
– Ngươi…ngươi cười cái gì chứ?
Trần Hạo biết với người da mặt mỏng như Liễu Vân thì liêm sỉ còn quý hơn mạng sống nên đành nhịn cười đến sắp tắc thở mở cho cô nàng đường lui.
– Ta bị con bọ chui vào người nên bị nhột, cô ăn no rồi thì cũng đừng phí phạm đồ ăn thế chứ cô biết khó khăn lắm ta mới bắt được nó không?
– Ta thích đấy thì sao.
– Cô! Thôi ta chả có hơi đôi co nữa đâu, đây thuốc xong rồi mau uống đi.
Thuốc giải thực chất chỉ là canh gà với nhân sâm, tác dụng chính là từ lọ thuốc chữa thương mua từ cửa hàng hệ thống Trần Hạo luôn cất bên mình để phòng thân. Lúc nãy nhân lúc cô nàng còn tập trung thưởng thức chiếc đùi gà Trần Hạo đã bí mật thêm vào.
Thấy cô nàng cứ định mở miệng nói gì đó rồi lại thôi, Trần Hạo cũng chờ đến mắc mệt đành lên tiếng mở lời giúp:
– Thuốc có vấn đề gì sao?
– Không, không có gì?
– Có gì thứ nói đi ta không ăn thịt cô đâu mà lo?
– Ta với ngươi không hề quen biết, ngươi lại cho ta Long huyết như này có ổn không?
– Yên tâm ta không ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đầu, chuyện hôm nay ta đều đã ghi sổ nợ hết rồi, về Liễu Phủ ta sẽ đòi lại hết từ chỗ cha cô.
Liễu Vân biết là với vật chân quý như Long Huyết thì có bán cả Liễu gia thậm chí là cả Phiêu Hương thành còn chưa chắc đủ mua lấy được một giọt chứ nói gì tới bát canh cô đang cầm.
Máu của long tộc có thể coi là kỳ trân dị bảo là vì đặc tính chỉ cần tiếp xúc với không khí là lập tức bốc cháy, chỉ có tinh chiết từ sừng của các cổ long ngàn tuổi mới có thể lưu trữ, mà sừng với Long nhân còn quý hơn cả mạng sống nên ngay cả long tộc thì Long huyết cũng được xếp vào hàng bảo vật đế vương.
Với cấp bậc của Trần Hạo thì đúng là chỉ có tác dụng chữa thương nhưng với Liễu Vân thì tác dụng lại hoàn toàn khác, có thể nói cô nàng vừa được thay xương hoán cốt, gột rửa nhục thân. Dù chỉ mới uống vào chưa luyện hóa cũng đã đủ giúp Liễu Vân đã ngay lập tức tiến vào Linh Vũ Cảnh.
– Có phải ngươi rất mạnh đúng không?
– Tại sao cô hỏi thế.
– Vì ta thấy Như Nguyệt tỷ hoàn toàn bị ngươi khuất phục.
– Ý cô là gì? Ta không hiểu mà ta tưởng cô ghét tất cả mấy bà thiếp của cha cô cơ mà, sao nhắc tới Như Nguyệt lại có vẻ thân quen vậy?
– Như Nguyệt tỷ không giống mấy người kia, tỷ ý lấy cha ta chỉ là vì báo ân với mẹ ta thôi.
– Ở đây lại có người sống tình nghĩa vậy sao?
– Tỷ ý không phải con người, tỷ ý là nhân thú.
– Nhân thú?
– Ngươi vẫn chưa biết sao?
– Hả! Biết, tất nhiên ta biết. Nhưng thế thì liên quan gì tới việc ta mạnh như nào?
– Nhân thú có một nửa dòng máu trong huyết mạch là của Thú tộc, vì vậy Nhân Thú dù mang nhiều đặc tính của con người nhưng vẫn lại mang bản năng của Thú tộc, các nữ Nhân Thú khác với con người họ chỉ bị thu hút bởi những kẻ mạnh thôi. Trước đấy ngay cả thành chủ đã đạt Huyền Vũ Cảnh tỷ ý cũng chả thèm liếc mắt một cái. Vậy mà với ngươi lại khác, rốt cuộc cảnh giới của ngươi là gì?
– Ừm…Hay cô kể chuyện của Như Nguyệt cho ta nghe trước đi đã, rồi ta sẽ nói cho cô nương biết cảnh giới của ta.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì nữa, không thì thôi để ta tự hỏi Như Nguyệt cũng được.
– Ta biết cảnh giới không nên tiết lộ cho ngươi khác nếu ta kể ngươi phải hứa sẽ nói đấy.
– Được rồi, ta hứa.
– Tỷ ý trước đây bị con người bắt được đem bán làm nô lệ ở chợ. Lúc đấy có một lão già đang định mua tỷ ý thì mẹ với ta đi qua, thấy tỷ ý dễ thương trông lại có vẻ thông minh mẹ ta thấy thương không nỡ để tỷ ấy làm đồ chơi cho lão ý nên mua tỷ ấy về bầu bạn với ta, đối xử như con người không hề ngược đãi. Sau này mẹ ta mất khế ước nô lệ mất tác dụng cảm kích ơn cứu mạng nên tỷ ý quyết định vẫn ở lại Liễu gia để bảo vệ ta khỏi đám hồ ly tinh kia.
– Nhưng ta tưởng Như Nguyệt là do bán thân trả nợ cho cha cô cơ mà
– Đấy là do tỷ ý dùng một huyễn thuật để lừa ông ta thôi.
– À thì ra là vậy.
Trần Hạo quả thật không ngờ Như Nguyệt lại có bí mật thú vị như vậy.
– Mà thôi muộn rồi, cô nghỉ chút đi, chờ sáng mai rồi chúng ta quay lại Liễu phủ.
– Nhưng ngươi chưa nói cho ta biết cảnh giới của ngươi.
– Nói gì cơ!
– Ngươi…ngươi lừa ta, ta…
– Này! Nếu cô lại định đánh giết gì ta thì để sáng mai đi, giờ ta buồn ngủ rồi, thế nhé ta ngủ đây.
Trần Hạo nói xong liền chùm chăn ngáy khò khò khiến Liễu Vân chả biết phải làm sao, đành nuốt cục tức xuống bụng mà chửi “sau này ta nhất định tính sổ với ngươi”
———————————————————————————————————————————————————-
Mặt Trời vừa mới lên Liễu Vân và Trần Hạo đã lên đường về Phiêu Hương thành.
Hai người vừa bước vào thành ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả người gần đó. Dù họ cố gắng tỏ ra tự nhiên nhưng từ ánh mắt ai ai cũng đều đằng đằng sát khí.
– Có điều gì đó không ổn, chúng ta nhanh về Liễu phủ.
Linh tính mách bảo, Trần Hạo liền nắm tay Liễu Vân lẻn vào một con hẻm gần đấy, đi tắt nhanh qua hàng loạt các con phố mà Liễu Vân từ trước tới nay không bao giờ hình dung nổi là có nơi như này tồn tại trong Phiêu Hương thành: Gái điếm giữa thanh thiên bạch nhật không thèm mặc y phục đứng mời gọi khách, những gã nghiện nằm vất vưởng đầy đường…Mùi của bùn đất, mùi khói thuốc cùng mùi nước hoa quyện vào nhau tạo thành một mùi hương đầy dị hợm.
– Đây không phải đường về Liễu Phủ, ngươi định đưa ta đi đâu?
– Còn đi đâu nữa, hắn dẫn tiểu cô nương đến mã gia lĩnh thưởng chứ còn gì nữa
Trần Hạo chưa kịp đáp thì một tên cao to, cơ thể chằng chịt các vết sẹo cũ, khuôn mặt thì lộ rõ sự nham hiểm từ trong một con hẻm tối cất tiếng.
– Liễu tiểu thư nếu cô ngoan ngoãn làm bồn chứa tinh cho lão tử thì biết đâu lão tử vui vẻ sẽ cho cô tự do thoải mái thêm vài ngày hơn là đi với tiểu tử này đấy.
Trần Hạo tuy không sợ hãi tên này nhưng không dám chắc hắn có đồng bọn hay không nên vô thức kéo Liễu Vân ra sau lưng.
Hàng này Liễu Vân vẫn đều được gia nhân bảo vệ giống như thế này nhưng không hiểu sao lúc này Trần Hạo lại đem cho cô cảm giác hoàn toàn khác khiến cho tiểu cô nương này thoáng thẫn thờ một lúc. “Ngươi nắm tay ta làm gì, về đến đây rồi khỏi cần ngươi lo nữa”
– Hôm nay ngươi hôm nay chán sống rồi sao, Liễu Gia ta mà ngươi cũng định đắc tội sao?
– Ha…Ha…, mèo con hóa ra cô vẫn chưa biết chuyện gì à, cô nghĩ Liễu Gia cô vẫn còn tồn tại sao?
– Ý ngươi là gì?
– Cô thật sự chưa biết gì sao? Tiểu nha đầu vậy chờ chút để ta xử xong tiểu tử, đem cô tới nơi yên tĩnh rồi sẽ “TỪ TỪ KỂ KỸ LƯỠNG” cho cô nương, chứ ở đây nhiều ruồi muỗi quá. Tiểu tử hôm nay là do ngươi đen đủi đừng trách ta, chết đi.
Trần Hạo cũng đã nhân ra xung quay có người mai phục, bèn tương kế tựu kế.
Tốc độ của tên sát thủ này quả thực rất nhanh nhưng trong mắt Trần Hạo lại chỉ như trẻ con 2 tuổi tập đi, quyền gần chạm tới Trần Hạo đã tránh trước 1 bước, giả bộ như bị đánh trúng bật đúng vào chỗ đám sát thủ khác đang mai phục.
– Không đúng! Ta còn chưa dùng sức, tiểu tử định bỏ chạy sao, đừng hòng!
Vẫn như lần trước tên sát thủ vừa xuất chiêu Trần Hạo đã lại nhanh chân né trước một bước, nhưng lần này không ngờ một quyền của hắn lại đánh trúng tên sát thủ ẩn nấp phía sau, khiến lồng ngực tên này nát như tương.
Đám sát thủ thăm dò thấy Trần Hạo còn chả có tu vi nên dù chả ai nói với ai tất cả đều nghĩ là tên sát thủ kia đang cố tình đóng kịch giương oai diễu võ với chúng.
– Hắc Báo, ngươi quá đáng rồi đấy!
– Tiểu tử là ngươi cố tình.
Vơi kinh nghiệm trong xem phim JAV nhiều năm khả năng diễn xuất của Trần Hạo cũng không đến nỗi xuồng, nằm bất động ở góc tường phía xa trông thoi thoi như sắp chết.
– À! Ha…Ha… ta hiểu rồi, hiểu rồi. Khỏi đóng kịch đi tiểu tử, ngươi đang nghĩ mượn tay đám ruồi muỗi này để cản lão tử cho ngươi sao?
– Hắc Báo, không biết ngươi với tiểu tử kia có thù oán gì, là người trong nghề với nhau ta với ngươi không thù không oán, Liễu Vân hôm nay nhường cho ngươi, cáo…
Tên sát thủ kia còn chưa kịp nói hết lời thì ngón tay của tên sát thủ cao lớn đã xuyên thủng qua yết hầu hắn.
– Ta đổi ý rồi, các ngươi chi bằng hôm nay tất cả đều ở lại đây đi.
– Hắc Báo! Ngươi quá khinh người rồi đấy. Các huynh đệ đơn đả độc đấu với hắn chắc chắn chỉ có đường chết thôi, chi bằng chúng ta liên thủ giết tên này trước. Ai giết được hắn thì Liễu Vẫn thuộc về người đó, các huynh thấy thế nào?
Đám sát thủ thừa biết Trần Hạo đang mượn tay chúng nhưng cũng chả còn cách nào, Hắc Báo trong giới săn tiền thưởng đã là một cái tên lão làng nổi danh với việc chỉ cần có tiền ngay cả Huyền Vũ Cảnh như thành chủ hắn cũng từng dám ám sát.
Cục diện bỗng chốc đã trở thành loạn đấu, Trần Hạo vốn tưởng sẽ nhanh chóng kết thúc nhưng đám sát thủ kẻ nào kẻ lấy đều định làm ngư ông đắc lợi nên cuối cùng vẫn chỉ như đám gà để tên Hắc Báo giết từng tên một.
Tên Hắc Báo mỗi chiêu xuất ra chiêu nào chiêu lấy đều là chí mạng, đám sát thủ chốc lát đã nằm đất hơn nửa. Lúc này đã chả tên nào còn tâm trí để tâm đến Liễu Vân, tất cả chúng đều tập trung tìm cách hạ tên Hắc Báo tìm đường thoát thân.
– Chạy thôi!
Nhân lúc hỗn loạn Trần Hạo không biết từ bao giờ đã tiến lại được chỗ Liễu Vân, bất chợt nắm tay kéo cô nàng lẩn trốn vào con hẻm khác bỏ chạy.
———————————————————————————————————————————————————
Phải đến gần tối Trần Hạo và Liễu Vân mới cắt đuôi được đám thích khách, về tới được Liễu Phủ.
– Chuyện vừa rồi cảm ơn ngươi!
– Cảm ơn gì để sau đi, vào trong an toàn đã rồi nói.
Trần Hạo đang định tiến về phía trước thì bất ngờ bị Liễu Vân kéo tay lại.
– Khoan đã.
– Lại có chuyện gì vậy đại tiểu thư?
– Kia không phải võ phục của Liễu gia ta, là người Mã gia!
– Mã gia? À, là gia tộc đang đối đầu với gia tộc của cô đúng không?
– Ừm!
– Cô biết sao hôm nay họ ở đây không?
– Ta cũng không rõ nữa. Ta nghĩ có chuyện lớn rồi.
Trần Hạo đang quan sát xung quanh thì phát hiện ở phía xa cờ hiệu của Liễu gia đang bị gia nhân gom vào một đống để đốt, Liễu Gia có vẻ đã lành ít dữ nhiều. Sợ với tính cách ương bướng. Liễu Vân mà phát hiện chắc chắn sẽ làm liều, Trần Hạo vội vàng kéo cô nàng rời đi.
– Ngươi làm cái gì vậy chứ? Này từ từ đã nào! Này ngươi nghe ta nói không đấy? Này!
– Tình hình trong phủ không biết thế nào, trước mắt chúng ta tìm phòng trọ nào đó ở tạm đêm nay đã, ngày mai nghe ngóng thông tin xem sao rồi hẵng về phủ. Từ đêm qua tới giờ cô không buồn nhưng ta sắp xón ra quần rồi đấy nên nhanh chân nên đi.
– Nhưng ta không mang theo tiền.
– Yên tâm, ta cho cô vay, về phủ ta sẽ lấy lại từ lão già cô.
Trần Hạo đêm trước vội vã mang Liễu Vân trốn ra ngoài nên cũng chỉ có ít tiền lẻ trong người, nên đành phải dẫn Liễu Vân đi tới phố đèn đỏ tìm thuê phòng trọ giá rẻ, nơi chỉ để cho gái mại dâm hành nghề hoặc ngủ qua ngày.
– Lão chủ quán lúc nãy bảo ” ngươi thuê được hàng tốt” là ý gì vậy?
– Nói linh tinh ý mà, cô không cần để ý đâu.
– Cuối cùng cũng được nằm nghỉ hẳn hoi.
– Không phải ngươi vừa muốn đi ngoài sao?
– Không hiểu vì sao vào đây lại hết rồi, chúng ta đi ngủ thôi!
– Ngươi khoan đã.
– Lại cái gì nữa đại tiểu thư?
– Ngươi ngủ đấy thì ta ngủ đâu?
– Giường rộng mà cứ tự nhiên ta không ngại đâu! Còn gì của ta cô chưa thấy đâu mà ngại.
– Ngươi…Ngươi…Đồ vô liêm sỉ!
Nam nhi đại trượng phu đầu đội mũ cối chân đi dép tổ ong, Trần Hạo quyết không để gái trèo lên cổ, không để vợ leo lên đầu sau một hồi giằng co cuối cùng cũng giữ được nền đất mát lạnh.
Mỗi người một lý do Liễu Vân thì sợ mình bị biến thành bữa tối của người khác, còn Trần Hạo thì khốn khổ với con mãnh long 20 cm đang ngóc đầu đòi chiến cuối cùng cả hai phải đến tận đêm mới thiếp đi.