Chương 10: Tính Năng Nô Lệ
Liễu Vân chưa kịp bạo phát thì đã ngã quỵ vì kiệt sức. Bị hiểu lầm vô cớ, Trần Hạo tuy đang bực tức nhưng cũng chẳng nỡ lòng nào để hoa tàn ngọc vỡ nên nhanh tay đỡ lấy cô nàng. Trần Hạo định đặt Liễu Vân nằm lên phiến đá trong động nhưng vừa cúi người còn chưa kịp đặt xuống thì:
– Ta giết ngươi!
[ Rắc…rắc…BÙM]
Trần Hạo bất ngờ bị tấn công không kịp phản ứng nhận nguyên một đòn của Liễu Vân. Trần Hạo quả thật không ngờ tới lúc này rồi tiểu cô nương cứng đầu này vẫn còn ý định tấn công mình, vừa cúi người xuống đã bị cô nàng một tay vòng ra sau ghì chặt xuống, tay còn lại nàng ta dồn linh lực cường hóa 1 viên đá sắc nhọn nhắm thẳng tim mà đâm tới.
Với sức của Linh Vũ cảnh, viên đá được linh lực cường hóa thậm chí có thể xuyên qua tường sắt nhưng vừa xuyên qua y phục đã lập tức rặn nứt rồi nổ vỡ thành trăm mảnh, Liễu Vân thì bị văng ra đập vào thành hàng động thổ huyết. Yên Hoa thấy vậy cười nhạt lầm bẩm” Tự chuốc lấy khổ.”:
– Chủ Nhân ta đi với người đến đây thôi. Ta đã hoàn thành khế ước của gia tộc rồi, mọi việc sau này người phải tự xử lí đi. À trừng trị cô ta nhẹ nhàng thôi nhé, dù gì nàng ta cũng chỉ mới lành vết thương thôi đấy. Bye Bye Chủ nhân, ta phải đi đây.
Yên Hoa vừa nói xong thì cơ thể hóa thành ngàn vạn linh lung tỏa vào màn đêm từ từ tan biến, chỉ để lại cho Trần Hạo một cái nháy mắt với nụ cười tinh nghịc.
– Ơ, ý ngươi là gì? Yên Hoa! Nói đi là đi luôn sao, đồ bội bạc kia.
[Ting! Xác Nhận hoàn thành nhiệm vụ tân thủ]
[ Ting! +500 điểm tinh hoa]
[ Gói quà tân thủ đã được chuyển vào túi đồ]
– Đồ bội bạc ngươi tưởng chút đồ này là ta bỏ qua sao? Yên Hoa! Chờ đấy ta chắc chắn sẽ tìm được ngươi.
Vốn đã dự liệu rằng Yên Hoa sẽ giống NPC hướng dẫn sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ tân thủ sẽ biến mất nhưng đột ngột bỏ đi thế này vẫn khiến cho Trần Hạo man mác nỗi buồn khó tả.
Trần Hạo vẫn còn đang thất thần thì bất ngờ 2 cánh tay mềm mại trắng muốt từ phía sau luồn qua nách ôm chặt lấy. Nếu không phải Liễu Vân kịp lên tiếng thì xém chút nữa đã bị Trần Hạo theo phản xạ tung một trưởng toàn lực mà hồn bay phách tán.
– Chủ nhân! Người muốn bắt ai vậy?
Trần Hạo ban đầu còn tưởng Liễu Vân đa nhân cách, nhưng vừa quay lại nhìn vòng tròn khế ước nô lệ lúc trước đã ẩn đi giờ lại đang càng lúc càng tỏa sáng hơn, mà Liễu Vân dường như cũng theo đó càng lúc càng mất kiểm soát hành vi. Chả cần suy nghĩ Trần Hạo cũng biết ngay đây là thành quả của ai để lại.
– Đồ bội bạc hôm nay ngươi định bức chết lão tử sao? Ngươi quá coi thường ta rồi đó, Yên Hoa chờ đấy chắc chắn ta cũng sẽ bắt được ngươi vào hậu cung của ta. Còn em nữa, tử tế quá em lại tưởng lão tử ta ăn chay hả?
Lúc này, Liễu Vân đã hoàn toàn bị ma pháp nô lệ kiểm soát, đúng lúc nàng ta định đưa tay xuống thủ dâm thì bị Trần Hạo nắm lại.
– Muốn để nam nhân trong thiên hạ cười ta bất lực sao? Thiên thần để ta đưa em về thiên đường!
Hơi thở cùng giọng nói ấm áp của Trần Hạo khiến Liễu Vân hoàn toàn bị huyễn thuật của ma pháp khuất phục, để mặc cho cơ thể hành động theo bản năng mách bảo:
– Chủ nhân mau đ*t ta đi!
Nhìn cặp ngực nhấp nhô theo nhịp thở gấp gáp, cùng đôi mắt long lanh như mặt nước ẩn sau cặp lông mi cong mềm mại, Liễu Vân ngay lập tức đã khiến gã thanh niên mới lớn Trần Hạo mất bình tĩnh.
Nếu ở trái đất thì sau khi tiếp Như Nguyệt tới bến thì Trần Hạo đã chả còn sức đâu mà nứng nhưng tại đây nhờ có nội tại cấp bán thần mà tốc độ hồi phục sức khỏe của Trần Hạo còn nhanh hơn cả gió, súng ống đã lại sẵn sàng nhả đạn.
– A…
Phụ nữ ở Thần Lục dù tài năng đến đâu thì vẫn chỉ là một món hàng của gia tộc: nữ nhân trong tộc, con gái hay thậm trí là cả thê thiếp cũng có thể một ngày nào đó bị bán, bị đem cho đi để đổi lại các hợp đồng làm ăn thậm chí chỉ là để tạo dựng một mối quan hệ.
Trần Hạo qua gần 5 tháng ở đây cũng đã quen với việc này, không ngờ xinh đẹp như Liễu Vân lại vẫn là một trinh nữ, ngay phát đầu tiên Trần Hạo đã lút cán khiến nàng ta mềm oặt như cọng bún, ôm chặt lấy Trần Hạo đến mức hằn rõ 10 vết móng tay sau lưng Trần Hạo.
Tiểu cô nương cứng đầu lúc nãy giờ bỗng chốc đã như con mèo con đang làm nũng Trần Hạo.
– Ta tiếp tục nhé.
Liễu Vân không đáp chỉ khẽ gật đầu. Cô nàng có vẻ vẫn còn sợ, Trần Hạo chỉ vừa mới đưa hông đã lại bị nàng ta ôm chặt đến nghẹt thở.
– Yên tâm, anh sẽ không làm đau một thiên thần như em đâu.
Phải mất một lúc Liễu Vân mới có thể dần quen, bắt đầu thực sự bị cuốn vào cuộc chơi. Tới hiệp thứ 2 cô nàng còn đã chủ động lắc hông theo nhịp nhấp của Trần Hạo.
– LIễu Vân ta quyết định rồi, em thuộc về ta.
Tiếng rên khe khẽ hòa với nhịp thở dồn dập khiến tiểu đệ Trần Hạo như muốn phát nổ, càng chiến lại càng sung sức.
– Ư…
Cảm nhận tử cung Liễu Vân bắt đầu co bóp, siết chặt lại, biết cô nàng lại sắp không chịu được nữa, Trần Hạo liền cúi xuống khóa đôi môi mọng nước, rồi đưa tiểu để vào tận tử cung mới khai pháo làm cho tiểu cô nương này lên đỉnh của dục vọng.
– Haizz, cuối cùng thì nàng ta chỉ làm tình vì bị ma pháp khống chế, chả khác gì mấy con búp bê tình dục, nhàm chán! Lần sau ta chắc chắn sẽ khiến nàng tự nguyện khuất phục.
Trần Hạo vốn định rời đi nhưng vừa ngồi dậy Liễu Vân đã lại trườn lên ôm chặt lấy:
– Ở lại với ta đi mà chủ nhân!
——————————————————————————————————————————————————-
Phải tới tận lần thứ 5, vòng ma pháp trên ngực Liễu Vân mới chịu ẩn đi, khiến cho Liễu Vân ngay lập tức thiếp đi vì kiệt sức, còn Trần Hạo hiệp cuối cũng vắt ra chỉ còn toàn nước.
– Lần nào mà cũng thế này thì nếu mỗi tộc thu 1 em chắc ta sẽ chết vì lao lực mất, mà chưa kể nếu chẳng may thu phải 1 tên nam nhân nô lệ thì… không được, không được, đằng nào cũng phải chờ nàng ta tỉnh dậy, phải tìm hiểu thật cẩn thận chức năng nô lệ này mới được.
Trần Hạo nhẹ nhàng cuộn áo thành cái gối nhỏ kê đầu Liễu Vân rồi lấy từ trong kho đồ ra một chiếc chăn mỏng đắp cẩn thẩn cho nàng ta rồi lặng lẽ đi ra ngoài động.
– Nào xem mình có gì nào. Ô này có hình Liễu Vân vậy chắc 12 ô là số lượng nô lệ mình có thể thu được cùng một lúc, 12 cũng không tệ. Biểu tượng cái roi này chắc là hình phạt hừm hóa ra là do ngươi bón hành cho ta:
[ Hình phạt nô lệ {note! được áp dụng khi nô lệ có ý nghĩ làm hại chủ nhân}]
Loai hình phạt:
(-) Nam nô lệ/ Nữ nô lệ (*)
(-) hình phạt tra tấn
(*) hình phạt tình dục
(-) Đến khi chủ nhân thỏa mãn
(-) Đến khi nô lệ kiệt sức
(*) Đạt số lượng yêu cầu: 5
(-) Tự tạo hình phạt:………………………………………………………….. ]
– May là tiểu dâm tặc kia còn có tình người nếu là nam nô lệ thì lão tử ta hôm nay vạn kiếp bất phục mất. Xem đây là gì nào.
[ Quan hệ chủ tớ:
(-) Thú cưng (nô lệ được hưởng chúc phúc từ chủ nhân)
(*) Thuộc hạ (nô lệ bắt buộc tuân thủ mệnh lệnh chủ nhân)
(-) Khổ sai (cưỡng chế tuân thủ mệnh lệnh ( tự sát, giết người thân, cưỡng bức con cái…)]
– Đù hệ thống thần linh mà lại biến thái thế này sao? Xem tiếp cái này còn cái gì nào.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Trong lúc Trần Hạo đang tìm hiểu bên ngoài thì trong hang động Liễu Vân đã tỉnh lại:
– Tại sao lúc nãy ta lại bị vậy chứ? Chắc chắc là do ma pháp của tên dâm tặc kia, ta ma thoát ra được nhất định sẽ giết ngươi. Ư…sao lại tới nữa chứ.
Để đề phòng Liễu Vân làm gì ngốc nghếch Trần Hạo đã cẩn thận trói hai tay, hai chân nàng ta lại.
Liễu Vân càng lúc lửa tình càng bốc lên mãnh liệt tiểu huyệt đã ướt nhẹp mà lại không thể tự giải quyết làm cho tưởng như giờ chỉ cần động nhẹ là đã đủ khiến nàng ta chảy nước. Nhưng do chỉ vừa phải trải qua một hồi mây mưa tới kiệt sức thiếp đi nên giờ Liễu Vân chỉ còn cảm giác như bị ngàn vạn kim châm tra tấn không biết là họa hay là phúc cảm giác đau này lại giúp Liễu Vân giữ được lí trí.
– Hự!
Am thanh từ trong động vang ra khiến Trần Hạo đang tập trung phải vội vã đi xem xét, chạy vào thì thấy Liễu Vân đang đau đớn quằn quại trên mặt đất.
– Lại làm điều ngốc nghếch gì nữa đây?
Trần Hạo chỉ định tiến lại bế nàng ta lên nhưng vừa bước tới Liễu Vân đã khóc toáng lên sợ hãi:
– Đừng lại gần ta, xin ngươi…(hức)… giết…(hức), giết ta đi… xin ngươi.
– Tiểu mỹ nhân, cô nghĩ ta để nô lệ của mình chết dễ dàng vậy sao? Đã hứng như vậy thì chúng ta làm thêm chục hiệp đi.
Trần Hạo còn chưa nói hết câu Liễu Vân đã run như cầy sấy, đôi mắt rơm rớm nước mắt, khóc không thành tiếng.
– Nếu không muốn thì ngoan ngoãn nằm im cho bổn đại gia.
“Trời ạ định trêu đùa thôi, ai ngờ cô ta lại sợ mình thế này cơ chứ”
Nhìn Liễu Vân mắt rớm lệ Trần Hạo đã chẳng còn hứng thú đâu mà đè nàng ta ra nữa, chỉ cố tình mạnh miệng dọa tiểu cô nương này nằm ngoan ngoãn một chút để bế nàng ta lên lại phiến đá, ai ngờ lại khiến nàng ta khóc tới sắp ngập hàng động.
Sau khi đặt cô nàng nằm ngay ngắn trên phiến đá, Trần Hạo liền truy cập vào cài đặt lại hệ thống.
Vì không nhìn thấy bảng hệ thông Liễu Vân chỉ nhìn thấy Trần Hạo không ngừng chỉ trỏ, hết đưa tay qua lại rồi lại lên xuống khiến cho nàng ta tưởng Trần Hạo đang vẽ phù văn, ngay khi dục vọng vừa lắng xuống cô nàng đã liền chăm chú quan sát không dám bỏ sót một thao tác nào. Trông đôi mắt lấp lánh hy vong như đứa trẻ của tiểu cô nương ngốc nghếch này khiến Trần Hạo xém chút nữa thì bật cười thành tiếng.
– Nhìn gì đấy? Hay say ta rồi, đổi ý rồi đúng không, giờ lại muốn làm tiểu thiếp của ta chứ gì.
Nhớ lại cảm giác vừa nãy, Liễu Vân giờ đến nghĩ về việc giết Trần Hạo cũng chả dám, không dám nói gì giận dỗi quay mặt vào góc tường không đáp.
“Haizz… Đúng làm nàng ta sợ quá rồi, dùng cách này để thu nạp nữ nhân thật không thoải mái chút nào”
– Được rồi ta không đùa nữa, lúc nãy không phải do ta cố ý mạo phạm cô mà là do tình thế cấp bách nên mới phải dùng hạ sách, cô xem qua thanh kiếm này đi.
Trần Hạo lấy từ trong túi không gian ra thanh kiếm lấy được từ tên sát thủ, vứt về phía Liễu Vân không chút do dự.
– Nhận ra nó chứ.
Trải qua một trận khổ chiến bị chém gần trăm nhát thì quên làm sao được, Liễu Vân kín đáo kiểm tra một lượt nhân ra linh khí của Trần Hạo và trên binh khí quả thật khác nhau nên có phần thả lỏng hơn.
– Vậy tại sao ta…ta…ta lại bị như vừa nãy.
Trần Hạo ban đầu còn tưởng sẽ phải khó khăn mới có thể thuyết phục được tiểu cô nương cứng đầu này tin là thanh kiếm là do mình nhặt được không ngờ lại dễ dàng hơn tưởng tưởng như vậy.
– Tình huống lúc nãy là do cô bị trúng độc tính trên thanh kiếm đó, chứ không phải do vòng tròn ma pháp kia. Ma pháp trên ngực cô quả thật là do ta thi triển nhưng là để kéo dài thời gian độc tính phát tác, hoàn toàn vô hại. Chờ ta sắc thuốc giải sau đó sẽ giải trừ nó cho cô. Nếu không tin cô có thể rời đi ngay bây giờ ta không cản, đêm còn dài giờ ta đi kiếm ít củi về đã.
Trần Hạo nói rồi lập tức quay lưng rời đi.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Sau một lúc, Liễu Vân quả thật không còn cảm nhận được khí tức của Trần Hạo nữa mới dám thả lỏng hoàn toàn:
“Hắn thật sự bỏ đi? Hừ đằng nào mình cũng chả còn gì để mất, để xem thuốc giải thế nào đã, nếu hắn lừa dối thì tìm lúc không để ý giết hắn trả thù cũng chưa muộn”
Mặc dù được rèn luyện làm chiến binh theo sở thích nhưng Liễu Vân từ nhỏ đã bị ép phải học tập trị liệu nên dù không tinh thông cũng có chút am hiểm độc dược. Vừa nghe Trần Hạo nói mình đang bị nhiễm độc Liễu Vân đã định rút kiếm tấn công, cùng lắm thì tự sát nhưng trước thái độ tự tin quả quyết, lại không hề đề phòng của Trần Hạo đã khiến vị tiểu thư này phải do dự.
PS:
Do lỗi font nên chỗ bảng tính năng nô lệ
(-) không chọn
(*) tick chọn
nhé các bro.