Tôn Hoài Quân tính khí không tốt, người hợp tác lâu với hắn đều biết. Hắn làm phim rất táo bạo, nhưng phẩm hạnh đoan chính, còn nói nhiều một câu, “Quay bộ phim này, nhất định không kiếm được tiền gì, chịu khổ đóng phim cũng không nhất định có thể chiếu, đến tiếng tăm cũng kiếm không được. Cậu phải nghĩ kỹ, thật sự ký kết, cũng đừng đổi ý.”
Giám chế bên cạnh bị mấy câu nói của hắn làm cho lớn đầu rồi, thật vất vả tìm được người thích hợp, cũng đừng có giữ không được người ta.
Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, cân nhắc đến kế sinh nhai ở đoàn phim gian nan, rất nghiêm túc mà nói: “Tôi đóng quần chúng một ngày có thể kiếm hai trăm, các người cho tôi cái giá này là đủ rồi. Nếu như không đủ tiền, chỉ cần bao ăn bao ở, chờ lúc nào đó có tiền lại đưa là được.”
Cậu rất khó mới được quay một bộ phim, hơn nữa kịch bản rất tốt, cậu rất thích, cho dù chỉ quay thử cũng có thể cảm giác được vô cùng hạnh phúc.
Tôn Hoài Quân nghe vậy trên mặt không khỏi có chút ngượng ngùng: “Cậu là nghe ai nói, đoàn phim chúng tôi cũng không nghèo tới vậy.”
Cuối cùng ký kết giá tiền mười vạn. Để tỏ lòng đoàn phim không có nghèo đến mức giam lương vai nam chính, giám chế trước tiên đưa Tạ Nhan năm mươi ngàn.
Đoàn phim đang trong giai đoạn chuẩn bị, chưa chính thức quay, mà Tạ Nhan muốn học bơi lội, xem kịch bản, sau đó tiến vào đoàn phim, có thể rất lâu cũng không ra được.
Tạ Nhan đi trên đường suy nghĩ một hồi, mở wechat nhắn cho Phó Thanh: “Phó ca, tôi tìm được công việc, qua một thời gian có thể phải vào đoàn phim, muốn mời anh ăn cơm trước.”
Có lẽ là cách nhau cái màn hình* hai chữ “Phó ca” này cũng dễ nói hơn.
Anh chưa nói đây là anh đặt cho Tạ Nhan, vố định ghi là “mèo con”, sau đó ngẫm lại liền thôi. Tính cách Tạ Nhan như vậy, có thể không thích xưng hô như thế.
Mạc Phục hừ một tiếng, dường như trêu chọc nói: “Cậu cuồng công tác như vậy, còn có thời gian quen bạn nhỏ nào chứ?”
Tạ Nhan nói với Phó Thanh tìm được công việc mới, Phó Thanh hỏi nhiều một câu mới biêt cậu là diễn viên, mới nhận một bộ phim. Tạ Nhan nhân sinh lần đầu được đóng chính, lại không có ai để kể, liền nói cho Phó Thanh nghe.
Chuyện này trùng hợp toàn là do vận may, bất quá Tạ Nhan không để ý. Nghĩ giống như lúc đó cùng Phó Thanh về nhà, cậu đã hai mươi tuổi cũng không thể bị bắt cóc.
Nhưng Phó Thanh không tin tưởng, anh bỗng ngẩng đầu nói: “Giúp tôi điều tra một người.”
Mạc Phục ngẩng đầu: “Cái gì, cậu còn cần tôi điều tra người?”
Phó Thanh ngữ điệu không nhanh không chậm: “Cần, là một đạo diễn tên Tôn Hoài Quân, còn có hắn mới khởi động bộ 《Bạch kình》. Cậu tra một chút có vấn đề gì hay không, người xung quanh như thế nào.”
Đây là chuyện trong giới, Phó Thanh muốn điều tra tỉ mỉ phải phí chút công phu, không bằng Mạc Phục, trong nhà mở rạp chiếu phim, đầu tư điện ảnh, thường thường tham dự sự kiện này nọ, tin tức linh thông.
Mạc Phục để ly rượu xuống, có chút hứng thú, “Này cùng cậu có quan hệ gì? Nha, tiểu lão hổ kia, muốn đi đâu đóng phim? Cậu vì người này điều tra. Không đúng, cậu từ đâu quen biết tiểu minh tinh?”
Phó Thanh nghĩ tới Tạ Nhan, như chuyện đương nhiên trả lời, “Em ấy chỉ là một đứa nhỏ, có chút ngây thơ, sợ em ấy bị lừa gạt.”
Mạc Phục hoài nghi Phó Thanh bị váng đầu, trong vòng giải trí cũng có thể có tiểu bằng hữu ngây thơ, nằm mơ đi?