Làm Nũng – Chương 5 Tiểu lão hổ – Botruyen
  •  Avatar
  • 44 lượt xem
  • 3 năm trước

Làm Nũng - Chương 5 Tiểu lão hổ

Bộ phim kia tên là 《Bạch kình》, vai nam chính là Lục Phùng Xuân, sinh ra ở một làng chài nhỏ trên đảo, lúc mười hai tuổi cha mẹ đều mất vì tai nạn trên biển, từ đó về sau luôn sống một mình, năm mười sáu tuổi vì sốt cao dẫn đến vừa câm vừa điếc, bởi vì sinh ra ở làng chài, cơ hồ tách biệt hoàn toàn với thế gian, lại không có người thân cho nên không được học qua khẩu ngữ.

*Bạch kình: cá voi trắng

Đây chỉ là bối cảnh nhân vật được đặt ra, kịch bản cụ thể ba ngày sau quay thử mới có.

Tạ Nhan tạm biệt Vương Ninh, từ chối toàn bộ vai diễn bên Trần Thụ. Hình tượng Lục Phùng Xuân trong lòng Tạ Nhan vẫn chỉ là cái bóng mơ hồ, cậu lấy ra sổ ghi chép, đem câu chuyện đại khái viết ra, bởi vì không có tình tiết, không cách nào triển khai tính cách cùng tâm lý, chỉ có thể từ điều kiện khách quan của nhân vật mà bắt đầu.

Hắn là người câm điếc, lại không biết thủ ngữ, nên giao lưu thế nào?

Tất cả cách thức văn minh đối với Lục Phùng Xuân đều không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào bản năng.

Tạ Nhan nhìn gương suy nghĩ một hồi, làm sao có thể thuần túy dùng tứ chi biểu đạt ý nghĩ. Việc này rất khó cũng rất thú vị, bất quá trong thời gian ngắn cũng không luyện ra được.

Ba ngày tiếp theo, Tạ Nhan lấp kín lỗ tai, không nói thêm câu nào.

Quay thử sắp xếp vào buổi sáng, cậu biết đây là cơ hội hiếm có, cũng đã sớm chuẩn bị những gì mình có thể chuẩn bị, dùng hết khí lực của toàn thân, nếu như vậy vẫn không được nhận thì chứng minh là bản thân vốn không được, cũng không lo lắng hay tiếc nuối.

Huống hồ cậu không cảm thấy bản thân sẽ không diễn được.

Đạo diễn của《Bạch kình》 là Tôn Hoài Quân, năm nay hơn bốn mươi tuổi, người không cao, da dẻ ngăm đen, rất tháo vát cường tráng. Hắn từ nhỏ quay mấy phim tài liệu được giải thưởng lớn, lại quay điện ảnh, cũng được giải thưởng, bất quá đều rất cao siêu ít người hiểu được. Giá trị thương mại không cao, đầu tư cơ bản không thấy có lời. Sau đó rất khó kéo tài trợ. Thêm vào Tôn Hoài Quân vốn là cái tính bướng bỉnh, không thích bị người khác nắm mũi dẫn đi, đơn giản liền tài trợ cũng không thèm kéo, dựa vào tiền tiết kiệm của chính mình cùng công ty của vợ, cũng chậm rãi bắt đầu《Bạch kình》, chính là thời gian tiêu hao dài một chút.

Tôn Hoài Quân cùng Vương Ninh là bạn tốt nhiều năm, đối với người đối phương đề cử vẫn là hoàn toàn tín nhiệm. Cho dù biết Tạ Nhan xưa nay không chưa diễn qua vai nào nghiêm túc cũng không để ở trong lòng, ngược lại còn rất mong đợi.

Thứ nhất chưa quen với ống kính, rất nhiều linh khí ngây ngô bình thường, tương xứng với nhân vật, thứ hai, chính là tiện nghi.

Về phần kỹ năng diễn xuất thế nào, Tôn Hoài Quân cũng không có để trong lòng, chỉ cần chăm chỉ, có thể chịu được khổ, hắn sẽ dạy dỗ kỹ năng diễn xuất.

Kết quả khi người đến còn chưa thấy mặt đã thấy xa xa một đầu tóc xanh, như bụi cỏ tán loạn. Tôn Hoài Quân cáu kỉnh, sắc mặt lập tức thay đổi, oán giận với giám chế bên cạnh: “Đây không phải là đùa giỡn hay sao? Một đầu tóc lục đến diễn Lục Phùng Xuân, ngày hôm nay còn rất nhiều chuyện phải làm, không được để cho hắn trì hoãn.”

Lục Phùng Xuân ngừng thở, đi về phía trước đủ rồi, rốt cuộc, đầu ngón tay chạm tới da dẻ mềm mại.

Tạ Nhan mặc cho chính mình từ trên ghế ngồi trượt xuống, phảng phất thật sự đã rơi vào giữa biển.

Ánh nắng xuyên qua nước biển ấm áp trong suốt, loạng choà loạng choạng mà rơi vào trên mặt Lục Phùng Xuân.

Cậu ngây thơ, vui mừng, hiếu kỳ, lại ẩn dấu đi một tia không cam lòng không dễ bị phát hiện.

Rõ ràng trưởng bối đều nói, cá voi sát thủ rất thân thiết với ngừoi, tại sao không thân cận chính mình?

Lẽ nào đến cá voi sát thủ cũng cảm thấy được chính mình không khiến người yêu thích sao?

Cho nên Lục Phùng Xuân không gấp gáp bơi lại trên thuyền, mà hướng cá voi sát thủ bơi qua, nhưng Tạ Nhan không bơi được, cậu tóm lược phần này, cánh tay hơi dùng sức, ở trong hư không ôm lấy cá voi sát thủ kia.

Chỗ quay thử yên lặng như tờ.

Sau một chốc, Tạ Nhan đứng dậy, hướng Tôn Hoài Quân nghiêng mình, xung quanh mới như vừa tình giấc chiêm bao.

Tôn Hoài Quân cũng mới phản ứng được, âm thanh áp cực thấp, “Không phải chứ, Tiểu Tạ trưởng thành như vậy, diễn được như vậy, thậm chí ngay cả một bộ phim cũng chưa diễn qua sao?”

Bất quá vừa ngẩng đầu, ông lại thay đổi khuôn mặt, bắt đầu trêu chọc, “Tuy rằng diễn không sai, bất quá cậu có phải là không biết bơi?” 

“Đúng rồi, ” Tôn Hoài Quân đánh gãy lời của mình, liền suy nghĩ một hồi, “Cậu, bao lâu chưa hề nói chuyện.”

Tạ Nhan phải cúi đầu, mới có thể nhìn thẳng Tôn Hoài Quân, “Ba ngày không lên tiếng. Hiện tại không biết bơi, bất quá có thể học.”

Giám chế suy nghĩ Tôn Hoài Quân là cái vận khí gì, tùy tiện đi thử vai liền gặp Tạ Nhan, tựa như muốn cùng Tạ Nhan lập tức ký kết, sợ cậu chạy mất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.