Làm Nũng – Chương 45 Rơi xuống – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Làm Nũng - Chương 45 Rơi xuống

Từ Hoa Ý lấy túi du lịch của ba người từ tổ tiết mục, đưa cho Tạ Nhan và Nguyễn An Ninh.

Từ Hoa Ý cười với Tạ Nhan, hạ giọng nói: “Cậu đừng sợ, tổ tiết mục sẽ không khó dễ chúng ta.”

Tạ Nhan ngẩng ra, cậu đi bên cạnh Từ Hoa Ý lắc đầu.

Nguyễn An Ninh dường như không nghe thấy đối thoại của họ, một mình ở phía trước.

Ngọn núi này tuy không tính là cao, nhưng lúc leo lên đến đỉnh cũng đã xế chiều.

Trong túi du lịch có lều, chăn, diêm và mấy bộ quần áo, còn lại là hai bàn tay trắng.

Từ Hoa Ý ở đỉnh núi đi dạo qua một vòng, quyết định dựng chỗ tạm thời. Hắn và Nguyễn An Ninh có nhiều năm kinh nghiệm, dựng lều vô cùng nhanh. Tạ Nhan tuy rằng đã học qua, nhưng vẫn có vẻ vụng về, từ từ chậm rãi làm.

Từ Hoa Ý lên tiếng: “Đừng gấp, từ từ sẽ xong. Tôi và An An đi trước tìm đồ ăn, trở về sẽ giúp cậu.”

Tạ Nhan gật đầu với hắn, tiếp tục dựng lều.

Cách đó không xa là hai vợ chồng đạo diễn đang dính nị nị dựng lều của mình, Uông Viễn lại cách bọn họ rất xa.

Tạ Nhan dựng lều xong, lại đem chăn trải ra, thu thập ít củi đốt lửa, đắp ở cạnh lều.

Từ Hoa Ý và Nguyễn An Ninh trở về lúc trời đã khuya, tuy rằng tổ tiết mục đã sớm kiểm tra hoàn cảnh nơi này, nhưng đường núi khó đi, bọn họ tìm được ít trái cây, tối đến bụng đói meo, ba người vây quanh đống lửa, mỗi người ăn ít trái cây. Mà nhóm kế bên thì không tìm được mấy, vì quá đói phải đến xin ăn, Từ Hoa Ý hung hăng lường gạt một trận rồi mới cho ăn, đối phương đều đáp ứng, vô cùng hèn mọn.

Ăn tối xong, hàn huyên một hồi, mọi người tự về lều nghỉ ngơi. Tạ Nhan thay quần áo, nằm trên tấm nệm cứng rắn, lần đầu tiên trong hôm nay mở điện thoại lên, tổ tiết mục để bọn họ mang theo điện thoại, nhưng trên núi không có điện, dùng hết pin rồi thì cũng chỉ là cục gạch vô dụng, Tạ Nhan nghĩ cần tiết kiệm pin để liên lạc với Phó Thanh, nên tắt điện thoại, lúc cần dùng mới mở lên.

Cậu bật điện thoại, cửa sổ Wechat hiện ra tin nhắn của Phó Thanh, mười giờ sáng một tin, ba giờ chiều thêm hai tin nữa, bảy giờ lại nhắn tin đến hỏi cậu thế nào.

Vừa rồi lại nhắn tin cuối cùng.

Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, mỗi tin nhắn đều nghiêm túc trả lời lại, thế nhưng tín hiệu trên núi không tốt, điện thoại Tạ Nhan lại vừa hư vừa cũ, không gửi đi được, cậu nhìn vòng tròn quay hết nửa ngày, cuối cùng biến thành dấu chấm than màu đỏ.

Cậu không còn cách nào, với lấy áo khoát, mở cửa lều đi ra ngoài tìm tín hiệu.

Tổ quay phim ở lều bên kia, đêm nay không có nhiệm vụ gì cần quay, bên ngoài cực kỳ an tĩnh.

Tạ Nhan vòng vo vài lần, thì nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ. Cậu vốn không muốn nghe lén, chuẩn bị rời đi lại nghe thấy Nguyễn An Ninh đang nhắc tới mình.
Cậu buông tay ra, Nguyễn An Ninh đứng lên, nhân viên chung quanh chạy tới, Tạ Nhan thấy có chút choáng váng, khoát khoát tay.

Bác sĩ cũng chạy tới, kiểm tra một chút, cũng may là ở đây mặc dù là sườn núi, nhưng khá bằng phẳng, Tạ Nhan chỉ bị đá cà trầy da, không có trở ngại.

Đạo diễn khẩn trương hỏi Tạ Nhan: “Nếu cậu khó chịu, cũng không cần quay tiếp, đi về trước đi.”

Tạ Nhan bình tĩnh nói: “Không sao, không bị thương nặng, không vấn đề.”

Sắc mặc đạo diễn mới giãn ra, suy nghĩ một hồi, cười cười: “Tin này cậu muốn thả ra ngoài không?”

Nhiệt độ của 《 Đi đâu?》xác thực rất cao, nếu như để lộ ra tin tức bị thương, trong thời gian ngắn sẽ nhận được nhiều sự chú ý, không chỉ dẫn nhiệt độ cho Tạ Nhan, cũng có thể khiến kỳ này phát sóng đạt tỷ suất cao. Bất quá nhân phẩm đạo diễn không tồi, không tự ý đưa tin, mà hỏi ý Tạ Nhan trước.

Tạ Nhan giật mình, gật đầu một cái.

Tổ tiết mục đưa Tạ Nhan trở về lều, thoa thuốc xong cậu vấn thấy chóng mặt, vùi trên nệm ngủ.

Lúc tỉnh lại, trời đã tối đen.

Tạ Nhan thấy đỡ hơn, lấy điện thoại dưới gối, mở ra thấy đầu đề chính là 《 Đi đâu?》Tạ Nhan vì cứu Nguyễn An Ninh bị thương.

Tin nhắn của Phó Thanh cũng bắn(1) ra.

Rất nhiều tin, trong đó xen lẫn mấy tin âm thanh.

Tạ Nhan mở một cái, ngữ điệu Phó Thanh không giống bình thường, anh hỏi: “Thế nào rồi? Tiểu Tạ bị thương có nghiêm trọng không?”

Cậu mở từng cái từng cái, cái cuối cùng mới gửi không lâu: “Lái xe tới tìm em.”

Tạ Nhan giật mình, không biết trả lời Phó Thanh thế nào, cuối cùng nhận được thêm một tin.

“Đùa thôi, không có đi. Tổ tiết mục không đuổi em về, là bị thương không nặng. Chờ em lại mở máy, nói cho anh biết có đau hay không?”

(1) bắn ra: chỗ này ý nói anh Phó gửi rất nhiều tin, em vừa bật máy lên nó nhảy ra như bắn súng vậy

Trời ơi chương này nó dài, gõ xong thấy tay không còn cảm giác nữa ( ̄◇ ̄;)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.