Cuối cùng vẫn nhịn được.
Phó Thanh rất am hiểu việc nhẫn nại.
Bốn giờ chiều, Tạ Nhan lên xe buýt trở về, Phó Thanh có việc, không thể đưa cậu đi, hai người tạm biệt ở trạm xe.
Trên xe buýt rất ít người, không bật điều hòa, nhưng mở cửa sổ nên có gió thổi vào, cũng không tính là quá nóng.
Tạ Nhan vẫn như trước mang khẩu trang, ngồi ở gần cuối, nghiên người nhìn cửa sổ.
Đi qua mấy trạm, người trên xe cũng nhiều hơn. Có hai cô gái lên xe, ngồi ở hàng cuối, luôn luôn liếc về phía trước, còn thì thầm nói chuyện.
Các cô tự cho mình rất bí mật, thế nhưng Tạ Nhan đối với ánh mắt của người khác vô cùng mẫn cảm, biết hai người bọn họ mờ ám.
Cho đến lúc Tạ Nhan xuống xe, hai cô cũng vội vàng xuống theo, không xa không gần đi theo cậu.
Tạ Nhan dừng bước, quay đầu lại nhìn, chân mày cũng nhăn lại.
Các cô biết hành vi của mình đã bị phát hiện, lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Xin hỏi là Tạ Nhan lão sư sao? Chúng em thấy anh rất giống…”
Tạ Nhan dùng tay trái tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt, gật đầu: “Không cần gọi tôi là lão sư.”
Ngữ điệu của cậu lãnh đạm mà bình tĩnh, lại không nghe ra bực bội, hai cô gái kia vui mừng, đánh bạo hỏi: “Chúng em là fan của anh, có thể chụp hình với anh không? Không được cũng không sao, chỉ muốn hỏi thử…”
Nói cho cùng là một tấm hình mà thôi.
Cậu gật đầu, đứng giữa hai người, ngước nhìn màn hình, vẫn không có cười.
Chụp ảnh xong, hai người họ đại khái biết tính cách Tạ Nhan thật sự là như vậy, trước khi đi nhịn không được nói: “Công ty sao không sắp xếp xe cho Tạ ca, trợ lý cũng không đi theo, anh đã nổi tiếng rồi, nếu bị đeo bám thì sao?”
Tạ Nhan không cảm thấy mình thực sự nổi tiếng, cuộc sống cũng không có gì thay đổi.
Chụp hình mất hết mười phút, sắp đến giờ hẹn với Dương Tầm.
Đến đây dừng một chút, Tạ Nhan cúi đầu nhìn Dương Tầm: “Sao không nói tiếp?”
Dương Tầm nói: “Không có gì. Tôi đang nghĩ sao lại là mặt Phật Di Lặc.”
Thấy Tạ Nhan vẫn không hiểu, hắn giải thích thêm: “Bình thường đều là nam mang Quan Thế Âm, nữ mang Di Lặc.”
Tạ Nhan siết chặc miếng ngọc trong tay, bỗng dưng nhíu mày.
Dương Tầm cho rằng cậu không vui, lại muốn cứu vãng: “Đây là mấy lão cổ hữu truyền xuống từ bao nhiêu đời, người bây giờ không biết cũng bình thường, hiện tại đều là thấy thích thì mua, như nhau cả thôi.”
Nhưng Tạ Nhan vẫn không nói chuyện.
Dương Tầm cảm thấy mình lại gây họa, đừng có gây họa cho một đoạn tình cảm chân thành hữu nghị nào nha, thầm nghĩ muốn để Tạ Nhan quên chuyện này, lại lật tư liệu này ra, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Tiết mục này có bốn thành viên cố định, bốn khách mời, Lâm tỷ thu thập tin tức rất tỉ mỉ, dù sao cũng ở chung bảy ngày, phải hiểu tính tình đối phương mới được. Như Lâm tỷ mới là người đại diện. Không phải nói chứ, Tạ ca à người đại diện của cậu không đáng tin cậy, chuyện lần trước hắn không giải quyết gì, còn là fan ra mặt.”
Sự chú ý của Tạ Nhan cũng không đặt trên Dương Tầm.
Dương Tầm còn đang thao thao: “Vị fan kia đúng là chân ái, tôi thực sự cảm động đến rơi lệ, so với anh tôi còn hoàn hảo hơn, đầu tư 《 Bạch Kình》 cho tôi, ảnh còn không vui…”
Nhưng sự chú ý của Tạ Nhan vẫn không đặt trên người Dương Tầm.
Cậu đang nghĩ, Phó gia gia và Phó Thanh, có biết câu nói kia hay không?
(1) hấp thụ ánh sáng: lộ ra, lộ mặt
(2) lang thôn hổ yết: ăn ngấu nghiến
(3) thả con ngựa: bỏ qua, chừa cho con đường sống
(4) sa điêu: từ này nghĩa gốc là điêu khắc cát, nhưng trong trường hợp này tui không biết nghĩa là gì, cầu cao nhân chỉ giáo
(5) Tên rút gọn của chương trình mà Tạ Nhan tham gia á, tui để ý thấy TQ thích đặt tên dài hoa mỹ xong rút gọn lại còn hai từ.