Làm Nũng – Chương 40 Ngày hè – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Làm Nũng - Chương 40 Ngày hè

Bây giờ đã ba giờ sáng, ánh trăng rất tròn, treo thật cao trên trời, xung quanh không có một bóng người, quá mức vắng vẻ, không có tiếng động.

Phó Thanh giật mình chốc lát, lại hỏi: “Tiểu Tạ hỏi quà gì có thể khiến anh vui sao?”

Đối với Phó Thanh, trên thế giới này, thứ mà anh không thể lấy được quá ít, mà nói đúng ra, anh cũng không có ham muốn vật chất.

Ngay cả như vậy, anh cũng có một nguyện vọng chỉ có thể nhìn chứ không thể thành.

Ví dụ như lúc này, Phó Thanh dừng một chút, mới nói thêm: “Anh chỉ muốn Tiểu Tạ, Tiểu Tạ có thể tặng chính mình cho anh không?”

Lúc anh nói những lời này, âm thanh còn nhẹ hơn gió lướt qua ngọn cây.

Đến Tạ Nhan đi trước mặt Phó Thanh cũng chỉ mơ hồ nghe được vài tiếng.

Tạ Nhan thoáng ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi lại, đã nghe Phó Thanh cười nói: “Tiểu Tạ không phải luôn muốn trả tiền giúp anh sao? Món quà đó cũng tốt, anh rất thích.”

Tạ Nhan có chút hoài nghi, cậu không phải là người dễ lừa gạt, hỏi: “Lần trước không phải anh không chịu sao?”

Phó Thanh giải thích: “Lần trước em mới nhận việc, chỉ có một trăm nghìn rất không ổn định, làm sao anh nhận được? Bây giờ thì khác, tiểu Tạ có công ty, có việc mới, quay phim mới, sau đó nhất định sẽ rất thuận lợi.”

Mặt anh giãn ra, con người màu hổ phách hàm chứa ôn nhu: “Giúp anh trả tiền, sau này tiểu Tạ kiếm tiền nuôi anh.”

Tạ Nhan gật đầu: “Được, sau này em nuôi Phó ca.”

Cậu không nói sẽ nuôi bao lâu, chỉ thấy chuyện này đáng để làm cả đời.

Bãi đỗ xe cách đó không xa, chờ lên xe rồi, Tạ Nhan thắt dây an toàn, đột nhiên hỏi: “Câu đầu tiên Phó ca nói là gì, em nghe không rõ.”

Phó Thanh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngữ điệu bình tĩnh: “Là hỏi, tiểu Tạ tặng mình cho anh được không? Anh chỉ muốn cái này.”

Tạ Nhan vừa rồi bị gió đêm thổi lạnh, giờ lại bị những lời này đốt nóng lên, gáy cũng toát ra chút mồ hôi.
Cũng không phải khuất phục, chỉ là nghĩ thông.

Khi đó lợi nhuận nhà máy đã không tốt, lòng người hoang mang, mọi người đều lo nhà máy không chống đỡ được, phố cũ sụp đổ, ai cũng ăn cơm không nổi.

Phó Thanh họ Phó, ở phố cũ ai cũng có thể đi, anh lại không thể, cho dù chỉ đi xem một chút cũng không được phép.

Bất quá anh nói với Phó Luân, con là người cuối cùng.

Phó gia gia khi đó nghĩ rằng Phó Thanh giận dỗi Phó Luân, nhưng sau này Phó Thanh gánh vác phố cũ ông mới hiểu không phải như vậy.

Ý Phó Thanh là, trách nhiệm nên gánh ánh sẽ gánh, vì anh sống ở nơi này, cũng sẽ không có người tiếp theo.

Sau này Phó Thanh come out, nói không thích con gái, Phó gia gia cũng không rõ thật giả, nhưng cũng không dám khuyên.

Thẳng đến đêm mưa kia, Phó Thanh dẫn Tạ Nhan vào cửa, Phó gia gia không nhìn thấy, nhưng có thể nghe trong âm thanh của Phó Thanh có ôn nhu và thích.

Ông biết, nhân duyên của Phó Thanh đến rồi.

Phó gia gia rất ít nói chuyện trước đây, ông biết thật ra phố cũ mắc nợ Phó Thanh, nếu như không có gánh nặng này, Phó Thanh cũng không phải khổ sở từ nhỏ.

Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đau khổ nhất bất quá là cô gái mình thích không thích mình, mà Phó Thanh thì đang quên mình vì đường sống của cả con phố.

Cho nên anh càng thêm trầm mặc, ít lời, nội liễm, cũng không sở cầu.

Phó gia gia không khỏi nói: “Nhiều năm như vậy, con khổ cực rồi.”

Phó Thanh vo gạo xong bỏ vào nồi, cười cười, giọng nói rất bình thường: “Không có gì, con nên làm.”

Nhưng bây giờ không giống, Phó gia gia nghĩ, hiện tại Tạ Nhan là mong muốn của anh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.