Làm Nũng – Chương 36 Hoa hồng – Botruyen
  •  Avatar
  • 32 lượt xem
  • 3 năm trước

Làm Nũng - Chương 36 Hoa hồng

Chuyện đầu tư Sở Phục cũng không ra mặt mà ủy thác người khác đi làm, cho nên lễ vật cũng trằn trọc nhiều lần mới đến được tay Sở Phục.

Hắn bớt thời gian ghé chỗ Phó Thanh, trừng mắt nhìn anh: “Bên kia tặng quà cho cậu, nói là tặng cho người đầu tư, rất quan trọng, không phải vì cảm tạ nhà đầu tư đặc biệt chụp chân dung áo tắm chứ?”

Phó Thanh cau mày mở hộp quà ra, bên trong là một xấp poster dày, có hơn mười tờ, tám tờ là đặc tả những thi thể khác nhau, tử trạng muôn hình muôn vạn, thậm chí có tấm rất máu me. Còn có tấm khác là poster《 Bạch kình》..những tấm này đều rất đẹp, Lục Phùng Xuân mới từ biển lên bờ, cởi áo lưng trần ngồi ở cảng hút thuốc.

Ống kính nhắm ngay bóng lưng y.

Đầu ngón tay Phó Thanh rơi trên ảnh, da lưng cậu rất trắng, lại gầy, khung xương tinh tế, phía trên phủ một tầng da thịt, ánh trăng chảy xuôi trên người cậu. Phía sau xương bả vai rõ ràng có thể thấy được, tựa như bướm giương cánh muốn bay.

Tuổi trẻ có ngây thơ hòa lẫn dục vọng, đẹp kinh người cũng quyến rũ kinh người.

Phó Thanh chỉ nhìn một chút đã đem giấu đi.

Sở Phục còn đang nhìn hình thi thể, không để ý động tác của Phó Thanh, hắn xem đến vui vẻ: “Đồ chơi gì đây? Tặng quà sẽ như vầy sao, kim chủ nào nhìn cái đống này còn tiếp tục đầu tư chứ.”

Phó Thanh lấy poster từ tay hắn, nói rất chắc chắn: “Rất dễ thương, rất giá trị.”

Sở Phục khoát tay, không thể không nói: “Tiền của cậu, cậu nói đáng giá thì đáng giá, tôi không ý kiến.”

Phó Thanh lại tỉ mỉ nhìn thêm vào lần.

Sau một lúc lâu, anh nói với Sở Phục: “Còn chuyện gì sao?”

Hôm sau, quay xong các cảnh buổi sáng, đến lúc ăn trưa. Cơm trưa trong đoàn đều thống nhất, mọi người bình đẳng, tất cả mọi người như nhau. Ăn cơm trưa là lúc nghỉ ngơi, mọi người tụm năm tụm ba, người quen tụ một chỗ nói chuyện phiếm. Trước đây Tạ Nhan đều ăn một mình, hiện tại bên cạnh có thêm Chu Ngọc, cho dù không nói chuyện cũng có thể trêu chọc một chút.

Chu Ngọc tự giác làm trợ lý của Tạ Nhan, làm thực tốt chức trách, gần đây cực kỳ thích lướt mạng, đem chuyện bát quái của các sao nói cho Tạ Nhan.

Tạ Nhan không cắt ngang, nhưng lúc nghe thập phần lạnh lùng.

Bỗng nhiên, từ ngoài phim trường có một tiểu ca giao hoa đi tới, cầm một bó hồng đỏ rất to, che hết cả mặt.

Mọi người dừng đũa, nghị luận ầm ĩ, chắc là có người mua hoa hồng giao tới đây, bất quá đang suy đoán là đối tượng của ai lại ra tay hào phóng như vậy.

Kịch vụ tiến tới hỏi, tiểu ca giao hoa tháo nón xuống, khó khăn cầm bó hoa: “Xin hỏi ai là Tạ Nhan?”

Nghe được tên này, phim trường nháy mắt trở nên yên lặng.
Tạ Nhan nghe tiếng Tôn Hoài Quân bên ngoài nói chuẩn bị quay, đi tới, trang điểm lại.

Tôn Hoài Quân gọi cậu lại, đưa cậu một tờ giấy: “Tạ Nhan, vừa rồi tôi và biên kịch thảo luận, muốn thêm một cảnh.”

Cậu tuy rằng không vì thổ hào khom lưng, nhưng lần này thổ hào không chỉ đầu tư, lại rất dễ chịu không có yêu cầu gì, thực sự là vạn năm khó gặp, Tôn Hoài Quân thu nhiều tiền như vậy, còn là lòng mang cảm kích. Mà lần này thêm tiền đầu tư là vì lần trước tặng lễ vật, để có thể tiếp tục duy trì, có lẽ là muốn lấy được càng nhiều tiền, Tôn Hoài Quân chuẩn bị phá vỡ mấu chốt, lần đầu tiên khuất phục nhà đầu tư.

Cảnh thêm vào cũng rất đơn giản, chính là sau khi Lục Phùng Xuân mất đi âm thanh, thôn dân cũng bắt đầu xa lánh y, đến hàng xóm kết hôn cũng không mời y. Sau khi cô dâu xuất giá, đoàn người tản đi, Lục Phùng Xuân đi tới, nhặt được bó hoa cưới.

Náo nhiệt là của người khác, y thì có hoa hồng.

Tôn Hoài Quân đơn giản thuật lại nội dung cho Tạ Nhan, lại nhớ ra cái gì đó, biểu tình một lời khó nói hết: “Nhà đầu tư này rất có tiền, tuy rằng mê hoặc rất lớn, thế nhưng tôi tin tưởng ý chí của cậu kiên định, sẽ không thu những thứ ngoài thân này!”

Tạ Nhan không hiểu rõ cái gì mê hoặc, là bó hoa hồng kia sao?

Màn này coi như là đặc biệt quay cho nhà đầu tư, cho nên đạo diễn bảo thợ trang điểm thay đổi hóa trang cho Tạ Nhan.

Các cảnh trước mắt đều có thể bổ sung, Tạ Nhan chỉ cần diễn cảnh có cậu là được.

Tạ Nhan khó có được không thể nhập vai.

Đây là đoạn phim thêm vào, đối với nội dung bộ phim cũng không quá ăn khớp.

Quan trọng nhất là Tạ Nhan không thích bó hoa này, không thể diễn ra loại tình cảm bị hoa hồng tác động.

Quay lại vài lần, Tạ Nhan kêu ngừng, ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi. Suy tư một lát, cậu quyết định tưởng tượng là Phó Thanh tặng mình. Cứ như vậy, cũng không khó tiếp nhận nữa.

Ống kính nhắm ngay Tạ Nhan.

Cậu ôm hoa hồng, hơi suy tư, da tuyết trắng, khóe mắt phủ một tầng hồng, màu môi còn câu nhân hơn màu hoa.

Hoa hồng rực rỡ cũng không sánh bằng nụ cười của cậu.

Chuyện này phát sinh trước mặt nhiều người, dù trong đoàn phim không có ác ý, nhưng quá nhiều người biết, không thể giấu được. Chuyện này dần dần bị truyền ra ngoài, hơn nữa truyền đi càng ngày càng thái quá.

Trời ơi tui edit chương này mà tui cười chớt. Tui nghi có ngày bé ngoan đánh anh Phó thiệt luôn. Cái tật thích làm kim chủ giấu mặt

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.