Cuối cùng cảnh kia cũng thuận lợi quay xong.
Thật ra quay xong cảnh kia, Tôn Hoài Quân rất hài lòng nên cho tổ kịch kết thúc công việc. Còn Tạ Nhan từ dưới hồ lên liền đi tìm ông, chỉ ra một chỗ sai lầm rất nhỏ, Tôn Hoài Quân xem kỹ mấy lần, mới thấy đúng là như vậy, nên quay lại một lần.
Tạ Nhan vọt vào tắm, thay quần áo rất nhanh, một chiếc áo len dài màu xám tinh khiết, quần jean đen, lấy khăn vội vội vàng vàng lau khô tóc, xõa tung trên đầu, may là mặt của cậu đẹp, tóc tai mới nhìn không giống một đống cỏ dại, ngược lại giống như cố ý tạo kiểu.
Trợ lý trang điểm ở một bên nhìn Tạ Nhan qua loa như vậy, rất hâm mộ nói: “Aii, mặt đẹp chính là như vậy, đến trang phục cũng chỉ tùy tiện, trùm bao bố cũng có thể lên sàn catwalk.”
Tạ Nhan khó có được nhìn qua chính mình trong gương.
Chu Ngọc thấy Phó Thanh tới, chào hỏi anh một tiếng rồi tự giác lái xe đi.
Tạ Nhan hai ba bước đã tới bên người Phó Thanh, hơi ngửa đầu, ánh mắt ướt át.
Phó Thanh sửa tóc cho cậu, tiện tay đem mũ trên áo kéo lên dặn dò một câu: “Đừng để bị lạnh.”
Tạ Nhan gật đầu một cái, đeo khẩu trang lên.
Hai người đi tới bãi đỗ xe, Tạ Nhan mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái, theo thói quen mở cửa sổ, chống một tay lên.
Có chút dáng vẻ trẻ con bốc đồng.
Phó Thanh đạp chân ga, lái về phía phố cũ, hỏi: “Tiểu ạ rất thích đóng phim sao?”
Âm thanh của Tạ Nhan cách một lớp khẩu trang truyền đến, có chút không rõ: “Thích.”
Cậu dừng một chút, lại lập lại một lần: “Rất thích.”
Hôm nay Phó Thanh thấy Tạ Nhan nói chuyện với người khác luôn luôn rất đơn giản rõ ràng cậu rất ít nói cũng không thích dài dòng. Nhưng Phó Thanh phát hiện lúc nói chuyện với mình thì không như vậy, Tạ Nhan đôi khi sẽ nhiều lời hơn, cũng như bây giờ cậu trả lời anh rất nghiêm túc.
Tuy rằng Tạ Nhan đã rất đáng yêu, nhưng Phó Thanh phát hiện cậu ngày càng đáng yêu hơn.
Phó Thanh hỏi: “Bộ phim này cũng sắp quay xong, lúc quay có cảm giác gì?”
Tạ Nhan chống cằm, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Phong cảnh ven đường lướt qua, cậu rũ mắt, ánh đèn đường nhàn nhạt rơi vào trên mặt cậu, có vẻ yên tĩnh dịu dàng.
Cậu suy nghĩ chốc lát: “Lúc quay giống như biến thành người khác, trải nghiệm một cuộc sống khác, rất ngắn nhưng rất thú vị.”
Cậu dùng tư cách Tạ Nhan mà theo đuổi ướt mơ, Tạ Nhan mà không có tôn nghiêm cũng không còn là Tạ Nhan nữa.
Phó đạo diễn liên tục gật đầu: “Cậu nói gì vậy, đoàn phim tiếp nhận tiền, thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, sau đó nếu như hắn dám đến, anh em tôi đánh hắn cho cậu.”
Tôn Hoài Quân lập tức liên lạc bên kia, hẹn thời gian ký hợp đồng, thậm chí cùng phó đạo diễn mĩ mãn thảo luận, một số tiền lớn phải tiêu thế nào mới tốt.
Tạ Nhan đối với những việc này không có ý kiến, ngồi xem điện thoại. Tôn Hoài Quân vô ý thấy vẻ mặt của cậu một lời khó nói hết, thăm dò liếc nhìn màn hình.
Là Dương Tầm gửi weichat, hoàn chỉnh trả lời vấn đề của Tạ Nhan — — làm sao cảm tạ cống hiện của vị fan điện ảnh kia?
1. Tìm vai diễn kinh điển nhất mà bản thân đã diễn, sau đó ký tên lên poster gửi cho đối phương, nhất định phải là bộ nào không xuất bản nữa. Người khác đều khóc thiên tưởng địa muốn có, mà chính mình dễ dàng có được! Khiến vị fan kia cảm thấy tôn quý!
2. Đem hình ảnh thông tin của vai diễn mới nhất chưa được công bố ra ngoài gửi cho đối phương, như vậy vị kia có thể nắm bắt tin tức trước những người khác, không chỉ tôn quý, đối phương còn cảm nhận được lòng biết ơn và tôn trọng!
3. Tự mình viết thư cảm ơn đối phương, nhất định phải cảm tình chân thành tha thiết, ngôn ngữ lưu loát, tốt nhất đừng ai viết giùm, nếu như bị phát hiện sẽ tổn thương tình cảm của đối phương.
Trả lời xong mấy điểm nà Dương Tầm còn hỏi một câu: “Tạ ca hỏi cái này làm gì?”
Tạ Nhan hối hận hỏi Dương Tầm chuyện này.
Thực sự hối hận.
Tôn Hoài Quân vỗ vai Tạ Nhan: “Hay a! Cứ làm theo cái này, chặn miệng bọ họ, bên kia còn có thể nói gì!”
Vai kinh điển nhất của Tạ Nhan là tám cổ thi thể trong 《 Bát vương loạn 》 bởi vì diễn quá tốt, mới bị Vương Ninh nhìn trúng, đề cử cho Tôn Hoài Quân. Vì vậy Tôn Hoài Quân gọi điện cho bạn cũ, kêu Vương Ninh cho người thiết kế poster tám cổ thi thể của Tạ Nhan.
Sau đó, Tôn Hoài Quân ở hiện trường chọn ra mấy tấm đẹp mắt của Tạ Nhan trong 《 Bạch Kình》kêu thiết kế gấp gáp làm poster rồi in ra.
Cuối cùng, Tạ Nhan có chút thống khổ ký tên lên mấy tấm poster một lời khó nói hết này.
Cậu còn phải viết một phong thư. Bất quá cái này độ khó rất cao, Tôn Hoài Quân đành phải buông tha, viết lên bưu thiếp là được rồi.
Tạ Nhan suy nghĩ cả ngày, mới viết xuống một câu: “Chúc anh xem phim vui vẻ”
Lúc Tôn Hoài Quân đi ký hợp đồng, mang theo ba phần lễ vật rất trịnh trọng nói phải đưa tới tay ông chủ bọn họ.