Làm Nũng – Chương 30 Làm nũng – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Làm Nũng - Chương 30 Làm nũng

Tạ Nhan thay băng xong lại đến cửa số nhìn thử, dưới lầu, cửa bệnh viện đã trống trơn không còn ký giả.

Cậu quay đầu nói với Phó Thanh: “Phó ca, chúng ta đi được rồi, ký giả đều đi mất.”

Trước khi rời bệnh viện, Tạ Nhan gọi điện cho Tôn Hoài Quân, nói Phó Thanh đến đã thuê được phòng, cậu muốn đến ở đó dưỡng thương mấy ngày.

Tôn Hoài Quân rất dễ nói chuyện dù ông muốn tiết kiệm tiền cũng không đến mức keo kiệt, không muốn để Tạ Nhan mang thương tích quay phim, còn nói sẽ đem phân đoạn của Tạ Nhan dời lại.

Chỉ là cuối cùng, ông dùng giọng điệu một lời khó nói hết nói thêm một câu với Tạ Nhan: “Hai người các cậu chú ý một chút, đừng công khai quá.”

Tạ Nhan: “?”

Phải chú ý cái gì? Công khai cái gì?

Ra khỏi phòng bệnh, Phó Thanh đi làm thủ tục xuất viện, Tạ Nhan ở dưới lầu đợi anh, Khu nội trú người đến người đi, có một đôi vợ chồng, một người bồng con, một người đẩy một cụ già trên xe lăn, đang xếp hàng làm thủ tục nhập viện. Người đàn ông cầm phiếu đăng ký nói chuyện với y tá, đứa bé tầm ba tuổi đang khóc rất dữ dội, người phụ nữ lo dỗ nó, cụ già ngồi trên xe lăn bị người ta lấn tới lấn lui trượt dần ra xa. Chăm sóc bệnh nhân là chuyện rất vất vả, sơ xảy một chút liền có thể gặp chuyện không may, xe đẩy trượt tới cầu thang.

Tạ Nhan đứng ở cạnh cửa, kéo xe đẩy lại, đẩy ngược về phía hai vợ chồng kia, hai người kia liên tục cảm ơn, cậu gật đầu liền rời đi.

Chờ sau một lúc lâu, Tạ Nhan mới cảm thấy tay trái hơi đau, không giống như lúc bị dao chém, mà là chậm rãi đau nhức.

Đại khái vừa rồi động đến vết thương.

Bất quá Tạ Nhan không coi là có chuyện gì, cậu không phải không thể chịu đựng.

Lúc Phó Thanh đi xuống, thấy Tạ Nhan đứng ở chỗ cũ, cậu đeo khẩu trang lộ ra đôi mắt hoa đào xinh đẹp, đang vẫy tay với mình.

Tuy rằng ở đây chỉ là một huyện thành nhỏ, nhưng vì nằm ven biển, bình thường cũng có vài du khách đến đây, phòng ở cũng nhiều. Phó Thanh tìm một căn cho thuê ngắn hạn, hai phòng ngủ một phòng khách, nhà bếp cũng có đầy đủ dụng cụ, rất thích hợp sinh hoạt.

Thậm chí có thể nói, giống như là đang làm nũng.

Phó Thanh hơi dao động, lại lắc đầu, bỏ đi cái ý niệm trong đầu kia. Cũng đã hơn ba mươi, sẽ không dễ dàng bị bạn nhỏ làm nũng.

Anh nói: “Ít nhất phải biết vì sao lại sốt.”

Tạ Nhan không thể làm gì khác hơn là nói thẳng ra, giơ tay trái cho Phó Thanh xem: “Hôm nay lúc xuất viện, có một cụ già ngồi xe lăn sắp ngã xuống, em giúp đỡ một chút, nên động đến vết thương.”

Phó Thanh thấy trên băng gạc có vết đỏ sậm, nhíu mi: “Cho nên trốn xa như vậy là sợ anh phát hiện sao?”

Anh dừng một chút lại nói: “Chính em cũng thấy được, định cứ như vậy luôn à?”

Tạ Nhan chỉ mặc một chiếc áo thun đơn bạc, cúi đầu, rũ đôi mắt, nửa bên mặt còn có vệt hồng: “Không phải, hôm nay trễ quá rồi, em chỉ muốn đợi ngày mai.”

Phó Thanh hỏi: “Vì sao mai mới đi, sợ phiền sao, hay là không thích đến bệnh viện?”

Tạ Nhan lắc đầu. Cậu chỉ là sốt nhẹ, không có chút khí lực, không quá khó chịu.

Cũng không phải do những nguyên nhân này.

Cậu ngược lại không sợ chính mình phiền phức, chỉ là nghĩ đến Phó Thanh cả đêm qua chạy đến đây, sáng sớm mới ngủ được một chút, nếu phải đến bệnh viện sợ là phải dằn vặt đến khuya, Phó Thanh sẽ không nghỉ ngơi tốt, không bằng đợi đến ngày mai.

Phó Thanh nhìn mặt Tạ Nhan, không hiểu sao trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: “Là bởi vì nếu đi bệnh viện lần nữa sẽ trở về rất muộn, em sợ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi sao?”

*Khoanh tay* Xin lỗi các thím vì trốn việc hai ngày TT.TT

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.