*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Nhan cuối cùng cũng không thanh toán được món nợ này.
Sổ sách năm trước đã xong hết, năm nay mới bắt đầu, không nhớ rõ bao nhiêu tiền.
Tạ Nhan rất nhanh nghĩ ra một biện pháp, cậu muốn trả tiền trước, để Phó Thanh đến lấy đồ trừ dần đi là được rồi.
ĐánG tiếc biện pháp này cũng lập tức bị từ chối. Cuối cùng bà chủ bị Tạ Nhan quấn lấy không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói sẽ gọi Phó Thanh tới đón cậu về.
Tạ Nhan sửng sốt, lúc này mới thôi.
Bà chủ cười cười, nhét thịt bò vào tay của cậu: “Tiểu ca này là sao vậy? Muốn trả tiền cho Phó ca thì cậu trước tiên nói với cậu ấy, để cậu ấy nói một tiếng với tôi, sau đó đều do cậu định đoạt.”
Chỉ đến một cửa tiệm, mà thể xác và tinh thần Tạ Nhan đều mỏi mệt, nhưng cậu không từ bỏ, lại đến hai tiệm khác, đều là nói giống nhau, mềm cứng đều không ăn, một xu cũng không trả được.
Tạ Nhan mang theo một ký thịt bò, một túi quýt, một ký lê có vẻ như thắng lợi trở về, trên thực tế lại không thu được gì.
Nhà họ Phó vẫn vô cùng náo nhiệt, một đám người ở trong sân đánh bài uống rượu, trong phòng bếp lại vắng vẻ, chỉ có mình Phó Thanh đang nấu ăn.
Đây là truyền thống của Phó gia, từ thời Phó gia gia truyền xuống. Hằng năm ngày hai chín tháng chạp, một ngày trước đêm trừ tịch(1), xưởng trưởng sẽ ở nhà mình làm chủ, tự mình xuống bếp chiêu đãi anh em nòng cốt cùng thế hệ đang làm trong nhà máy, tay nghề của đàn ông Phó gia là tổ truyền. Sau này nhà máy không còn nữa, nhưng từ lúc đòi nợ đến sau này mở công ty, thói quen này vẫn được giữ lại.
Tạ Nhan nhìn Phó Thanh, cũng không muốn đi vào phòng, mang theo đồ đạc vào phòng bếp. Mấy chuyện trong bếp này nếu cậu mà giúp sẽ càng chậm, liền ngồi trên ghế lột quýt ăn.
Cậu lấy cái đĩa sứ màu trắng, lột vài trái quýt sạch đến không còn miếng sơ, nhưng không ăn miếng nào.
Phó Thanh xào xong một món, Tạ Nhan bưng đĩa quýt qua, đẩy về phía Phó Thanh.
Phó Thanh lấy một múi còn chưa có ăn, chỉ hỏi Tạ Nhan: “Làm sao vậy, không vui sao?”
Tạ Nhan đem hết quýt trên đĩa bỏ vào miệng, rất chua, chua đến ê răng, cậu vẫn mặt không đổi sắc muốt xuống, nói dối: “Vì ăn trúng trái quýt rất chua”
Cậu vừa nói vừa giật lấy miếng trên tay Phó Thanh cho luôn vào miệng, lộ ra chiếc nanh nhỏ sắc bén.
Phó Thanh lắc đầu, xem ra không chỉ không vui, mà phải là cực kỳ không vui, còn có chút tức giận.
Bất quá anh cũng không coi đó là chuyện lớn gì nên Phó Thanh không hỏi nhiều, dù sao bạn nhỏ cũng có việc riêng. Huống hồ dù Tạ Nhan có chút hư nhưng chỉ cần không phải chuyện lớn, tới nhanh cũng quên nhanh, tiếp tục ăn quýt một hồi là tốt thôi.
Quả nhiên, đến lúc ăn cơm tối, Tạ Nhan ăn quýt chua đến đau dạ dày, nên không còn nghĩ những chuyện lúc trưa nữa.
Cậu muốn tính tiền giùm Phó Thanh chủ yếu là vì lo lắng..những món nợ này sẽ thành tội trạng của Phó Thanh, không kể là ai, chỉ cần trả hết là tốt rồi, sẽ không cần lo lắng không vui thêm nữa.
Chỉ là cậu có chút mất mặt, không có lý do gì lại nhây cùng chủ cửa hàng lâu như vậy, chỉ kém để người ta gọi Phó ca đến.
Tạ Nhan quyết định ít nhất nửa năm không đến mấy tiệm đó nữa.
Bữa tối hôm nay xem như là một hình thức khác của tiệc mừng công, tửu lượng Tạ Nhan không tốt, trời sinh lại không thích cùng người lạ giao lưu, Phó Thanh cũng không muốn để Tạ Nhan lên bàn tiếp rượu, như là cưng chìu trẻ con, kêu cậu ăn cơm sớm một chút rồi vào phòng đợi. Cơm tối rất náo nhiệt, bầu không khí tốt, Tạ Nhan ra xem vài lần Phó Thanh đều đang uống rượu.
Chầu này uống suốt mấy giờ.
Tửu lượng Phó Thanh tốt, tới lúc kết thúc vẫn không thấy say, anh tiễn xong vị khách cuối cùng thậm chí còn định thu thập hết bàn ghế mới đi nghỉ ngơi.
Phó gia gia đứng cách nửa cái sân, mười phần sức lực mắng: “Bận rộn cả ngày đêm còn không đi nghỉ, mấy thứ này để tới sáng cũng không mất.”
Phó Thanh bỏ đồ trên tay xuống, thật ra anh uống từ đầu đến cuối cũng có chút say chỉ là còn nhịn được.
Anh đi tắm rửa một chút, lúc mở cửa phòng tắm lại thấy Tạ Nhan đang ngồi trên ghế, trên bàn bày cái chén sứ trắng, bên trong cái đĩa có chút nước canh và lê cắt miếng.
Tạ Nhan nghiên đầu nhìn anh, cau mày: “Em xem trên mạng nói canh lê giải rượu, ngày hôm nay đúng lúc em có mua lê nên làm.”
Cậu đẩy chén canh lê cho Phó Thanh, hơi mím môi, tiếng nói rất nhỏ: “Có muốn ăn một chút hay không?”
Hô hấp của Phó Thanh trở nên nặng nề, anh ngồi bên người Tạ Nhan, cầm chén canh tới mới nhìn rõ mấy miếng lê bên trong bị cắt méo méo mó mó, mặt ngoài cũng sần sùi, xem ra gọt vỏ rất cực.
Có lẽ thật sự đã hơi say, Phó Thanh không giải thích được nghĩ rằng, sau này không cho Tạ Nhan vào bếp nữa, nếu như cắt trúng tay thì sao.
Dù sao cũng là đôi tay đẹp như vậy.
Anh uống hết chén canh, buông mắt cười cười với Tạ Nhan: “Ừ tiểu Tạ thật ngoan.”
Lại dặn thêm một câu: “Khỏi dọn bàn, ngủ sớm một chút, ngày mai đón năm mới rồi.”
Tạ Nhan gật đầu nhưng không rời khỏi phòng.
Phó Thanh thực sự mệt mỏi, nằm trên giường một chút liền ngủ.
Điều này khó có được. Có lẽ do những gì trải qua lúc trẻ, Phó Thanh rất khó ngủ dưới tình huống có người khác trong phòng. Nhưng mà bởi vì giỏi nhẫn nại, đến nay cũng không có ai phát hiện chuyện này.
Tạ Nhan thấy Phó Thanh ngủ say, đang muốn tắt đèn, ánh mắt lại không tự chủ được rơi vào trên người anh. Chân mày anh đang nhíu lại có vẻ dữ tợn.
Đến lúc ngủ cũng không vui sao?
Tạ Nhan muốn vuốt lên giữa mày của anh.
Bất quá chỉ là suy nghĩ mà thôi, sau khi nhìn một hồi lâu Tạ Nhan nhẹ nhàng nói: “Mơ đẹp.”
Đêm nay Phó Thanh quả thực mơ thấy giấc mơ rất đẹp, trong mơ tiểu Tạ có vị lê, rất chọc người đến cắn một cái.
Hôm sau, lúc Phó Thanh tỉnh dậy, Phó gia gia và Tạ Nhan đang ngồi ở bàn cắt giấy hoa(2).
Tay Phó gia gia khô gầy mà khéo léo, tuy mắt không nhìn thấy, nhưng dùng kéo rất khá, dọc theo mép giấy dùng ngón tay đo một chút là có thể cắt ra giấy hoa xinh đẹp ngay ngắn, tuy không phải hoa văn phức tạp nhưng có thể khiến người ta nhìn không rời mắt.
Tự mình cắt còn chưa đã ghiền, ông bảo Tạ Nhan lấy thêm cây kéo nhỏ đến dạy cho cậu cắt.
Tạ Nhan rất biết diễn, rất giỏi đánh nhau, lớn lên đẹp trai nhưng đối với mấy chuyện động tay chân như gọt vỏ trái cây thì cậu chỉ là chiếc bánh vô dụng.
Cây kéo trên tay Tạ Nhan xiên phải xiên trái, Phó Thanh sợ cậu cắt trúng tay, đi tới nói: “Ông nội, Tạ Nhan còn nhỏ, đừng để trúng tay.”
Phó gia gia có chút tức giận nói: “Dù sao trong nhà cũng phải có người biết cắt, con lại không chịu học. Nếu ông chết rồi, để Tiểu Tạ cắt.”
Mắt không nhìn thấy nhưng vẫn hướng về phía Tạ Nhan hỏi: “Đúng hay không?”
Tạ Nhan sẽ không nói mấy lời dễ nghe, cậu lắc đầu với Phó Thanh nói: “Đúng.”
Phó gia gia nở nụ cười: “Mọi người đều nói A Thanh ngoan, đây là chưa gặp được tiểu Tạ, Tiểu Tạ mới là ngoan ngoãn thật sự.”
Tạ Nhan bị khen đến tai cũng đỏ lên.
Phó Thanh cũng gật đầu, mặc kệ hai người bọn họ trẻ con.
Hôm nay là đêm ba mươi, đến phố cũ cũng vắng lặng đi, mọi người vội vã làm cơm tất niên, việc này ngoại trừ Phó Thanh, ai cũng không giúp được gì. Tạ Nhan dưới sự chỉ dạy của Phó gia gia nấu chút hồ dán, quản gia dán câu đối lên cửa.
Cơm tất niên được ăn rất sớm cũng không có nấu quá nhiều món. Tạ Nhan ngồi ở đối diện Phó Thanh, cầm đũa lên mỗi món đều nếm một chút, bồi Phó gia gia uống rượu, Phó Thanh hôm qua uống rất nhiều, hôm nay một giọt cũng không đụng tới. Tạ Nhan lớn lên ở viện mồ côi, chưa từng cùng người nhà ăn cơm tất niên như vậy, còn lén lút lên mạng tra cách uống rượu cùng người già, nghiêm túc học thuộc.
Cơm nước xong đến lúc phát tiền mừng tuổi. Trước đây Phó gia chỉ có hai người, Phó Thanh đã hơn ba mươi, cho tiền mừng tuổi cũng không thích hợp. Năm nay thì khác, Tạ Nhan mới hai mươi, dù là Phó gia gia hay Phó Thanh đều lớn hơn cậu nhiều, liền coi cậu như trẻ con.
Tạ Nhan ăn cơm no, ngồi ở một chỗ hát hò.
Phó Thanh vẫy tay với cậu: “Qua đây.”
Tạ Nhan không rõ lý do vẫn đi qua trước mặt Phó Thanh: “Có chuyện gì?”
Cậu thấy Phó Thanh đưa ra một bao lì xì đỏ tươi, nói: “Tiểu Tạ năm mới vui vẻ, thêm tuổi mới, bình an khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc.”
Tạ Nhan giật mình: “Em đã hai mươi rồi…”
Phó Thanh cười cười, xoa nhẹ đầu của cậu: “Hai mươi tuổi thì sao, vĩnh viễn nhỏ hơn anh mười hai tuổi.”
Tạ Nhan “A” một tiếng, cầm tiền lì xì trong tay bóp bóp, do quá dùng sức nên lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Cậu không nói lời dư thừa, cũng không có hứng thú như người khác, cho nên đối với đồ người khác cho cũng lạnh nhạt, trước đây thấy những nghi thức này đều cảm thấy không có ý nghĩa, thậm chí xem thường, hiện tại lại vui mừng.
Cậu không có kinh nghiệm nhận tiền lì xì, suy nghĩ chốc lát hơi ngửa đầu: “Cám ơn ca ca.”
Cậu nói rất nhỏ, nhưng do mới uống rượu tiếng nói không còn trong như trước, nói ra hai chữ “ca ca” phá lệ mềm mại ngọt ngào.
Phó Thanh có chút nghi hoặc, Tạ Nhan cũng đã hai mươi tuổi, người ta hai mươi tuổi đã là thanh niên, nhưng mà Tiểu tạ làm sao còn dễ thương hơn mấy đứa trẻ con nữa?
Anh dừng một chút, mới nói: “Bây giờ không nên mở ra, đêm nay ngủ nhớ đặt dưới gối đầu áp tuổi(3).”
Phó gia gia nghe như thế, không uống rượu nữa, hướng phía này kêu lên: “Tiểu Tạ qua đây, ông cũng có tiền mừng tuổi cho con, ông lớn hơn a Thanh mới có thể áp tuổi”
Nhưng có lẽ do lớn tuổi, Phó gia gia tìm nửa ngày cũng không thấy tiền mừng tuổi mà mình nói, bây giờ cũng đã ăn cơm xong, ông kêu Phó Thanh một mình dọn dẹp, dắt Tạ Nhan vào phòng mình kiếm tiền mừng tuổi.
Phó gia gia lật tìm một lúc lâu, mới tìm được một cái hộp ở góc ngăn kéo, trực tiếp nhét vào lòng Tạ Nhan.
Tạ Nhan mở ra, bên trong là một khối ngọc bích xanh biếc, khắc thành hình phật Di Lặc, nước ngọc rất tốt, dưới ánh đèn tỏa ra rực rỡ.
Phó gia gia đắc ý giải thích: “Cái này mua lúc Phó Thanh ra đời, cùng với cái của Phó Thanh là một cặp. Đáng tiếc nó không chịu thua kém, khối ngọc này vẫn không có chủ, cứ nằm trong ngăn kéo tới giờ.
Cho dù Tạ Nhan không có hiểu biết với châu báu, cũng nhìn ra được khối ngọc này giá trị xa xỉ.
Đáng tiếc Phó gia gia không cho cậu cơ hội từ chối: “Cùng ăn cơm tất niên thì là người một nhà, lúc sáng không phải nói học cắt giấy hoa để dán nhà hay sao, đến tối liền không nhận?”
Tạ Nhan không thể cãi lại, cũng không thể trả đồ lại.
Cậu mơ màng nghĩ rằng khối ngọc này nên thuộc về anh em ruột của Phó ca, nhưng mà Phó gia gia cũng không còn đứa cháu nào nữa, vả lại Phó Thanh cũng không đem thứ gì khác đáng giá về nhà, anh em thân thiết cùng nhau ăn tết, nên Phó gia gia mới đưa miếng ngọc này cho cậu.
Quá quý giá, Tạ Nhan không rành đạo lý đối nhân xử thế, cũng biết không nên nhận cái này.
Nhưng bản năng rất muốn nhận.
Tạ Nhan cầm lấy hộp, lúc đầu ngón tay đụng tới mặt ngoài miếng ngọc run lên một cái, rất lạnh.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn Phó gia gia”
Phó Thanh cũng không để ý hai người bọn họ làm gì, anh thu dọn xong thì thấy Tạ Nhan đang mặc một chiếc áo khoác xám tro, hai tay đặt dưới đầu, nửa tựa trên sa lông, mắt khép hờ, hướng về phía chương trình tết trên TV đờ ra.
Chắc là thấy chán.
Phó Thanh trong lòng nghĩ, đi về phía Tạ Nhan, vỗ vỗ đầu bạn nhỏ: “Đi, mang em ra ngoài chơi.”
(1) Đêm trừ tịch: đêm 30
(2) Giấy hoa:
(3) Áp tuổi: phong tục của người TQ. Chắc mấy thím cũng nghe qua sự tích tiền lì xì. Đại ý là năm mới để bao đỏ dưới gối trẻ con ngụ ý xua đuổi tà ma, mang lại điềm lành.
Úi tiểu Tạ nó nghĩ nó được ngọc vì là anh em thân thiết với Phó ca kìaaaaaa
Góc ngoài lề: Happy Yixing Day 20191007 – 19911007 #HoneyLAYDay <3