Làm Nũng – Chương 2 Mì trường thọ – Botruyen
  •  Avatar
  • 53 lượt xem
  • 3 năm trước

Làm Nũng - Chương 2 Mì trường thọ

Anh hỏi: “Đang chờ xe sao?”

Tạ Nhan ngẩn ra, không phản ứng được đây là loại mở màn gì, cũng không tiện động thủ trước, thập phần hàm súc gật gật đầu.

Người kia đứng trước mặt Tạ Nhan, trên mặt cũng không tươi cười, chỉ thuật lại: “Phía trước có tai nạn xe cộ, xe sẽ không tới.”

Nơi này là nội thành, chỉ có một con đường, tình hình giao thông còn không tốt, xảy ra tai nạn khiến cả con đường không thể lưu thông. Không chỉ giao thông công cộng, giờ có gọi xe cũng không vào được.

Tạ Nhan ngơ ngác, lấy điện thoại ra tra, nhưng tin tức còn chưa xuất hiện, không biết thực hư thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói: “Cảm ơn, tôi chờ một chút xem.”

Người kia vẫn trầm mặc như trước, ánh mắt dừng trên người Tạ Nhan hồi lâu, không nói thêm gì, đạp lên nước mưa rời đi, cũng không biết là đi nơi nào.

Kỳ thực cậu cũng không nghĩ ra sao người kia lại hỏi một câu như vậy.

Mưa thu cũng không lớn, nhưng kéo dài hồi lâu vẫn làm ướt quần áo Tạ Nhan, lạnh đến thấu xương. Cậu cũng không sợ lạnh, chỉ là không có chỗ trú mưa, động cũng không thèm động, vẫn đứng ở chỗ cũ, nước mưa rơi trên mái tóc xanh biếc của cậu, một giọt lại một giọt, thuận theo cái trán rơi xuống.

Tạ Nhan đơn giản lôi khẩu trang ra lau mặt, trên tay đều nhuộm một tầng xanh, màu trên tóc chảy ra, trên mặt cũng chẳng khá hơn chút nào.

Bên ngoài rốt cuộc tối đen, chân trời cũng không còn tia sáng nào, đèn đường vẫn không sáng lên.

Tạ Nhan lại lấy điện thọai di động ra, bên trên dính đầy nước mưa, cơ hồ không thấy rõ màn hình, tìm kiếm vài từ mấu chốt, quả nhiên là tai nạn xe cộ, đằng trước toàn bộ bị chặn lại.

Hôm nay tâm tình cậu không tốt, đánh người, mất cả vai diễn, cả người như quả pháo muốn nổ, nhưng hiện tại mắc mưa, pháo cũng nổ không được, bị mưa tưới ướt, tâm lý ngột ngạt.

Như là không có chuyện nào thuận lợi, xui xẻo đến mức quá đáng, bất quá Tạ Nhan vĩnh viễn cũng không nhận thua, cậu vẫn đứng thẳng tắp, ngửa đầu nhìn trời, tùy ý nước mưa đập vào trong mắt, đang suy nghĩ lúc nào thì mưa tạnh. Nếu như mưa không dừng được, cậu phải tìm chỗ đối phó một buổi tối, lại phải dùng tiền.

Tạ Nhan không có nhiều tiền, đóng vai thi thể lương còn không cao bằng chuyển gạch, tích cóp không được bao nhiêu. Thêm vào đó, quãng thời gian trước khi nhận được vai nam số năm, vì nghiên cứu kịch bản, điều chỉnh trạng thái, lấy tiền tiết kiệm được lúc trước để sống, hiện tại cũng nhanh chóng hết rồi.

Xem ra ngày mai lại phải cố gắng diễn thi thể kiếm tiền. Tạ Nhan nhiều nhất là có lần trong một bộ phim chiến tranh cổ trang cỡ lớn diễn qua sáu lần thi thể, mỗi lần tử trạng cũng khác nhau, cậu rãnh rỗi nhàm chán, nghiên cứu qua việc nguyên nhân cái chết khác nhau thì tử trạng có cái gì khác nhau, còn thể hiện ở trường quay. Đáng tiếc cố gắng thế nào cũng là một bộ thi thể, người chết sẽ không có thoại.

Có lẽ suy nghĩ quá chăm chú, Tạ Nhan không chú ý tới động tĩnh bênh cạnh, cậu không để ý người kia còn chưa đi, đang đi qua bên này. Xung quanh một mảnh tăm tối, chỉ có tiếng mưa rơi dày đặc, âm thanh của người kia từ trong bóng tối truyền đến, âm thanh trầm thấp, lại đặt biệt rõ ràng, anh hỏi: ” Cậu cũng không đi được, muốn tới nhà tôi trú mưa không?”

Bọn họ đều là người xa lạ, vốn không nên có đối thoại như vậy. Hơn nữa Tạ Nhan chưa bao giờ tiếp nhận ý tốt của người khác, hoặc nói cậu chỉ thấy ác ý nhiều hơn, chưa từng gặp qua người tốt, cho nên cũng không nghĩ cõi đời này sẽ có người tốt.

Bất quá bây giờ cùng ngày thường không giống nhau, Tạ Nhan lạnh tê cả da dầu, cậu rất không tĩnh táo, rất không bình tĩnh, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn, trong hốc mắt bọt nước rơi xuống, giống như là rơi lệ, bất quá Tạ Nhan sẽ không khóc, cậu nghe thấy mình nói: “Được.”

Dù sao cậu cũng hai mươi tuổi rồi, đối phương còn có thể gạt được cậu sao.

Người nọ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, quay người đi ngược hướng với trạm xe.

Tạ Nhan lỗ tai đỏ lên, mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, dùng cánh tay che khuất mắt, nghĩ không hổ là người có thể làm đại ca, thực sự lợi hại.

Liền ở trong lòng mặt niệm một câu: “Hai mươi tuổi cố lên.”

Sau khi Tạ Nhan ngủ, Phó gia gia tới nhà bếp, đối Phó Thanh nhếch miệng nở nụ cười: “Làm sao, đột nhiên đem một bạn nhỏ về nhà? Cô độc đã ba mươi hai năm, coi trọng người ta sao?”

Phó Thanh từ lâu đã biết chính mình không thích phụ nữ, cũng thẳng thắng nói với người thân duy nhất, sống qua nhiều năm như vậy, cũng không tìm được cái người mình thích. Cho nên Phó gia gia đối Phó Thanh nhân sinh đại sự đặc biệt quan tâm, nếu không phải biết Phó Thanh là người không mặc cho người khác định đoạt, đều muốn cưỡng ép anh đi kết giao.

Lúc mới vừa nhìn thấy Tạ Nhan, liền hận không thể thay hai người họ định chung thân.

Phó Thanh lắc lắc đầu, không đáng kể cười cười: “Người suy nghĩ nhiều, một đứa nhỏ lẻ loi phát ngốc tại trạm xe, ta nhìn thấy, cũng không thể để người ta ngốc bên ngoài một đêm, lại còn mưa.”

Phó gia gia nhắm mắt, cũng không biết có nghe lời giải thích của anh hay không, như trước cố chấp theo ý mình: “Lão già ta cũng không muốn nói nhiều, ngược lại trong lòng con rõ ràng.”

Phó Thanh bình tĩnh mà đem bát đũa rửa sạch, lúc gọi điện thoại bỗng nhiên nghĩ tới hình dáng Tạ Nhan ngẩn đầu hứng mưa, như là đang cùng người nào đó phân cao thấp.

Giống như là nhìn thấy con mèo nhỏ tội nghiệp, vận may rất kém cỏi, trong mưa bị xối đến ẩm ướt lại không ăn được đồ ăn yêu thích, chỉ có thể cuộn tròn thân thể liếm lông mao, vừa vặn lại là sinh nhật, bỏ mặc một mình hắn không khỏi quá mức nhẫn tâm.

Bất quá con mèo nhỏ này da lông mềm mịn, dáng dấp động nhân, tính tình cũng khác với tất cả mọi người, mặt ngoài hung ác hà hơi, trên thực tế ngu ngốc, thoáng dụ dỗ liền mang về nhà.

Không thể phủ nhận, này con mèo nhỏ đặc biệt có chút đáng yêu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tạ: Không thể báo đáp, chỉ có…

Phó Ca:?

Tiểu Tạ: Chỉ có đánh nhau. Đừng khách khí, đánh nhau, em lành nghề.

Phó Ca:…

Tiểu Tạ trong lòng mình là con ngỗng tác oai tác quái, trong mắt Phó Ca, bất quá là một con mèo nhỏ thôi.

Lớn tiếng nói cho tôi! Ngọt hay không ngọt!

Phó Ca không phải ăn không*. Về sau sẽ giải thích

*Từ gốc: 吃白食                  miêu tả việc không làm mà hưởng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.