Làm Nũng – Chương 19 Trò chuyện đêm khuya – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Làm Nũng - Chương 19 Trò chuyện đêm khuya

Tạ Nhan tắm rửa xong đi ra, thấy Phó Thanh đang ngồi trên giường xem điện thoại. Tóc của anh vẫn ngắn như trước, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt anh, vết sẹo từ trán tới khóe mắt hiện lên rất rõ ràng. Phó Thanh thân cao, vai rộng chân dài, đến nắm tay cũng lớn hơn người khác.

Rất tuấn tú.

Tạ Nhan lớn đến như vậy chưa thấy người nào đẹp hơn Phó ca của cậu.

Nói đúng ra, cậu cũng không nghĩ sẽ có người đẹp trai hơn.

Phó Thanh nghe được động tĩnh, để điện thoại di động xuống, nhìn Tạ Nhan cười cười, lúc anh cười lên vết sẹo ở khóe mắt nhìn nhu hòa không ít, hỏi: “Em ngủ bên nào?”

Tạ Nhan đứng bên cạnh giường, có chút mờ mịt.

Cậu mới tắm xong, tóc cũng chưa sấy cũng không lau khô, ướt sũng dán vào gương mặt, nghi ngờ nhìn Phó Thanh.

Có giọt nước theo gò má cậu trượt xuống, rơi bên mép giường.

Phó Thanh hỏi: “Tiểu Tạ em muốn ngủ ở bên ngoài hay bên trong?”

Tạ Nhan vuốt tóc ra sau, lộ ra cả khuôn mặt, cằm cậu rất nhọn, thoạt nhìn cực kỳ gầy, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Em ngủ bên trong.”

Cậu nghĩ rằng giường không lớn, hai người ngủ rất chen chúc, nếu ngủ bên ngoài tay chân có thể hướng ra ngoài, không đến mức khó chịu.

Tạ Nhan leo lên giường, cẩn thận lướt qua chân Phó Thanh, vào bên trong.

Phó Thanh không lên tiếng, đứng dậy vào phòng tắm lấy một cái khăn lông khô, như là dỗ bạn nhỏ không chịu nghe lời, vẫy vẫy tay với Tạ Nhan: “Tóc chưa khô đã ngủ, sau này sẽ đau đầu.”

Phó Thanh cầm khăn, từng chút từng chút lau tóc Tạ Nhan. Có lẽ do mới tắm xong, toàn thân Tạ Nhan ướt át hơi nước, còn mang theo mùi sữa tắm hoa quả.

Lau được một nửa, Chu Ngọc nhắn tin tới, hắn thay anh mình đi một chuyến, đòi một văn kiện. Phó Thanh tay phải cầm khăn, tay kia lấy điện thoại. Tay trái của anh không được linh hoạt lắm, chỉ là bình thường khó thấy, lần mò trên màn hình, gửi nhầm tấm hình (Bé ngoan bắn tim) đi.

Chu ngọc thấy tấm hình này cả người đều choáng váng, qua vài giây mới phản ứng được, gửi lại một đống dấu chấm hỏi tràn đầy màn hình.

Phó Thanh thu tin nhắn lại.

Chu Ngọc gửi đến mấy trăm dấu chấm hỏi, Phó Thanh cũng không thèm để ý nữa, không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn thoại, tê tâm liệt phế hét: “Phó ca anh bị trộm rồi sao!!! Sao lại nhắn như vậy…”
Nhưng mà anh không chỉ bị thương, thậm chí đến giờ tay trái còn không linh hoạt. Nếu là chính cậu bị thương, cậu nhất định muốn báo thù, nhưng Phó Thanh bị thương, cậu thấy rất khó chịu, đã qua lâu như vậy, cho dù đánh người kia cũng không có tác dụng gì.

Tạ Nhan vươn tay, nhẹ nhàng cầm cổ tay trái của Phó Thanh, tay của Phó Thanh trước sau như một, kiên cố cường tráng, tuy rằng có chỗ thiếu hụt không thể khỏi hẳn, cậu cũng có thể cảm nhận được mạch máu đang đập.

Phó Thanh thả lỏng tùy ý để bạn nhỏ cầm tay mình: “Việc này không đáng hối hận, nhưng lại có chút tiếc nuối.”

Anh dừng một chút, đối mắt với Tạ Nhan: “Theo đuổi giấc mơ là rất tốt, nhưng mong tiểu Tạ trân trọng chính mình, đừng để lại tiếc nuối.”

Lời này quá dịu dàng rồi, Tạ Nhan không tự chủ buôn lỏng đôi mi đang nhíu chặc.

Cậu trước kia không quan tâm thân thể của mình là hoàn cảnh bắt buộc, cũng do không có ai quan tâm. Lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, sợ đau sợ khổ là rất bình thường, vì sẽ có người để ý. Tuy Tạ Nhan từ nhỏ không có những thứ này, nhưng cậu cũng không khát cầu.

Đến giờ khắc này khi Phó Thanh nghiêm túc nói cho cậu biết, an toàn của bản thân rất quan trọng, Tạ Nhan cảm thấy trái tim không thể tùy tiện đến gần của mình, bị người ta đến vuốt ve một chút, vừa chua vừa chát, cuộn thành một đoàn.

Cho dù nhất thời không thể thay đổi, nhưng cũng trịnh trọng gật đầu với Phó Thanh.

Phó Thanh biết tính nết của Tạ Nhan, sẽ không nói cho có, sẽ để trong lòng, sẽ không tùy tiện đối xử với bản thân như thế nữa, cười cười rồi lại xoa xoa cái ót của Tạ Nhan: “Em biết là tốt rồi, ngủ ngon.”

Tạ Nhan lại không chịu ngoan đến cuối cùng, chợt ngẩng đầu bướng bỉnh hỏi: “Nếu em không biết thì sao?”

Phó Thanh dùng tay phải vỗ đầu Tạ Nhan một cái, không dùng bao nhiêu sức: “Nếu như em không nghe lời, lần sau còn như vậy, thì tiếp tục dạy dỗ em, em cho là lúc đó anh vẫn tiếp tục vẻ mặt ôn hòa cùng em nói chuyện phiếm?”

Anh không muốn để Tạ Nhan gặp phải trở ngại nhất định không để cậu đụng vào tường không để đầu rơi máu chảy, không có cách nào cứu vãn, không muốn Tạ Nhan có vết sẹo nào.

Phó Thanh không suy nghĩ đây là vì sao.

Ánh mắt Tạ Nhan ngược lại trở nên trong suốt, cậu buống tay của Phó Thanh, xoay người nhỏ giọng nói: “Phó ca ngủ ngon.”

Cậu vốn cho là một đêm khó ngủ, kỳ thực ngủ được rất nhanh.

Tạ Nhan biết sau này mình sẽ không như vậy nữa.

Bởi vì cậu nhớ tới Phó Thanh trong nháy mắt đó, sẽ từ Lục Phùng Xuân trở về chính mình, trở về cuộc sống.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.