Chụp xong ảnh định trang, hết thảy đều rất thuận lợi. Tôn Hoài Quân yêu cầu cao, phần lớn đều phải quay chụp thực cảnh. Ông đã chọn xong địa điểm, là một trấn nhỏ cạnh biển, không có đông người du lịch nên cũng tương đối thuận lợi. Ngày cũng quyết định rồi, cả đoàn phim chuẩn bị bay qua đó. Tạ Nhan cùng Dương Tầm vừa vặn cũng ở thành phố này, cho nên thuận tiện cũng mang hai người họ đi.
Tạ Nhan ở nhà chỉnh lý hành lý, cậu cũng không có gì để thu dọn, chỉ mấy bộ quần áo, bột giặt cùng ví tiền, bên trong chứa mấy trăm đồng tiền lẻ cùng chứng minh thư.
Cậu đi rất kiên quyết gọn gàng.
Phó Thanh gửi tới tin nhắn, hỏi: “Đồ đạc đều thu thập xong chưa?”
“Ừm.”
Sau đó liền rất nghiêm túc mà đem đồ kiểm lại một lần.
Cậu chờ qua một lúc, Phó Thanh vẫn không gửi tin lại.
Tạ Nhan không giải thích được có chút mất mát, bởi vì Phó Thanh ngày mai có việc, không thể tới đưa cậu đi.
Điện thoại di động run lên, là điện thoại điện của Phó Thanh.
Tạ Nhan thật nhanh nhận cuộc gọi, nghe thấy Phó Thanh cười nói: “Trả lời nhanh như vậy, là qua loa sao? Thu thập hành lý không thể qua loa.”
Tạ Nhan không duyên cớ gặp hiểu lầm, lóng ngóng mà nói không có.
Phó Thanh không nhắc lại nữa, thật sự xem Tạ Nhan như tiểu bằng hữu dặn dò thật nhiều điều cần phải chú ý.
Nếu là người khác nói, Tạ Nhan đã sớm thấy chán, nhưng là Phó Thanh, cậu liền nghe đến rất nghiêm túc, đều nhớ kỹ, thỉnh thoảng cũng trả lời hai tiếng, dù không nói ra nhưng Phó Thanh cảm thấy được cậu thật sự lắng nghe, thật là nghe lời.
“Thôi” Phó Thanh dừng một chút, “Ngày mai gặp mặt em rồi nói.”
Từ sau sự kiện Tạ Nhan thiếu chút nữa chết chìm lần trước, trình độ ngoan ngoãn của Tạ Nhan khiến cậu trước mặt Phó Thanh mất giá rất nhiều. Anh trước kia cho là Tạ Nhan từ nhỏ một mình lớn lên, tuy rằng tính cách hư hỏng một chút, nhưng rất hiểu cách chăm sóc chính mình. Bây giờ nhìn lại, toàn bằng vận may, ông trời chăm sóc, Tạ Nhan chính mình không có tâm nhãn, so với con chó không sợ trời không sợ đất ở phố cũ ngày trước còn lớn gan hơn, nhóm của anh đi đánh nhau bơi lội còn biết kết bè kết lũ, thật có mệnh hệ gì bên cạnh còn có người giúp mình.
Tạ Nhan quá độc, Phó Thanh nghĩ, nếu coi cậu là em trai, khó tránh khỏi dụng tâm hơn.
Tạ Nhan không tự chủ trợn to mắt, lại nghe Phó Thanh nói tiếp: “Em trưa mai lên máy bay, anh bận xong vừa lúc qua chỗ em”
Dương Tầm đang là “hot” lưu lượng, không đến mấy phút, weibo phía dưới liền xoát ra mấy ngàn bình luận, trong đó phần lớn là fan ngốc nghếch liếm nhan sắc, có vài người hỏi vai diễn mới, còn lại thì bị tướng mạo Tạ Nhan thuyết phục.
【 Tiểu Dương trùng vịt!!! 】
【 Tiểu Dương của chúng ta nhận vai mưới sao! Tại sao không có thông báo a! 】
【 Tiểu Dương có phải là thức đêm chơi game, làm sao có vành mắt đen. Thế nhưng không liên quan, mẹ tự mang kính lọc! 】
【 Tiểu Dương biểu tình bao sao sánh cùng nhan sắc của tiểu ca ca, thế mà thật là khốc liệt, xin lỗi, xin cho phép ta bò tường ba mươi giây liếm liếm. 】
【tiểu ca ca bên cạnh không chỉ có rất có nhan sắc còn có chút muối (. 】
【 a a a a a, một phút, ta muốn biết info cảu tiểu ca này! 】
Bởi Dương Tầm bản thân tính cách hiền hoà bên trong mang theo ngốc nghếch, cho nên fan cũng như vậy, fan của Dương Tầm “Tiểu bạch dương” cũng tương đối ngốc nghếch. Tuy rằng fan mẹ fan dì fan bạn gái hỗn tạp, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, tổng thể mà nói, mọi người tâm thái đều rất phật hệ*, chăm chú chính mình. Tại khu bình luận náo cũng có mấy cái bình luận không quá hòa hợp, tỷ như người mới này diễn viên có phải là cọ nhiệt độ, mà đều bị đè xuống, lên không được top bình luận.
*kiểu như lành tính
Dương Tầm luôn thích cùng fan giao lưu tương tác, đắc ý mà nhìn mấy cái bình luận đối với biểu cảm của mình, khen mình mỹ nhan thịnh thế. Liền nhớ tới chính mình đạo diễn thân yêu, ( cá voi trắng) thân yêu, cắn răng, chịu nhục mà chọn một cái liên quan với Tạ Nhan để reply.
【 khà khà khà, tiểu ca ca không phải muối, là thẹn thùng nha! Hắn cực kỳ ngọt [ cười trộm ][ cười trộm ][ cười trộm ] 】
Sau này khi Tạ Nhan thành danh sau, bình luận này bị chụp lại truyền đi hồi lâu, bị xem là chứng cứ Tạ Nhan cùng Dương Tầm giao dịch ngầm.
Bằng không Dương Tầm làm sao có thể nói ra Tạ Nhan thẹn thùng, không muối, cực kỳ ngọt, điều này khiến fan Tạ Nhan tự mang trăm vạn lớp lự kính phòng ngự đều không biết cãi làm sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ (lớn tiếng bức bức): Tuy rằng tui là một lãnh khốc vô tình khốc ca, nhưng tui sợ lạnh cho nên muốn mang theo khăn quàng cổ, tuyệt đối không phải là bởi vì rất lâu không thấy được Phó Ca cho nên muốn mang theo tín vật đính ước đâu.
Bịt tai trộm chuông, Tiểu Tạ của chúng ta ít nhất đã lừa gạt được chính mình.