Đoán xem, đoán xem?
– —
Tạ Nhan một mình tiến vào phòng tắm.
Buồng tắm có vòi hoa sen năng lượng mặt trời, mấy ngày nay là trời âm u, thủy không quá nóng, Tạ Nhan xả một chút nước lạnh, chân trái nửa cuộn dựa vào trên tường. Phòng vệ sinh rất nhỏ, chỉ mấy mét vuông, trần cũng thấp, vừa chật chội vừa nhỏ hẹp, Tạ Nhan lúc thường một người ở bên trong đều ngại hẹp, trong lòng hắn mơ hồ nghĩ, nếu là thêm một Phó Thanh, hai người có thể là thịt dán sát thịt nhét chung một chỗ.
Phó Thanh nghe thấy tiếng nước, nói với bên trong: “Tiểu Tạ, anh lấy chìa khóa của em đi mua cơm.”
Tiếng nước quá lớn, Tạ Nhan đang gội đầu, không có nghe rõ liền đáp lại.
Phó Thanh mở điện thoại di động, tìm một cửa hàng không tệ đặt ba món một canh, thời gian chờ có hơi lâu.
Lúc anh cầm cơm trở về, Tạ Nhan đã tắm xong, cuộn tròn nửa người ngồi trên cửa sổ, trong phòng không có bật đèn, bên ngoài mặt trăng ngược lại là rất tròn rất sáng.
Có thể là mới tắm xong, Tạ Nhan khắp toàn thân đều dính đầy hơi nước, mặt mày đều là ướt nhẹp, dưới ánh trăng dáng dấp rất mềm mại.
Phó Thanh không tự chủ cười cười: “Chỗ này của em không có nhà bếp, không làm được cơm. Anh xuống mua một chút, tới dùng cơm đi.”
Tạ Nhan một chân nhảy nhót tới phòng khách ăn cơm. Cậu lúc thường lãnh lãnh đạm đạm, nhưng lúc ăn cơm rất không giống. E rằng là do tại viện mồ côi lớn lên, từ nhỏ đã muốn cướp miếng ăn, Tạ Nhan ăn cơm rất nhanh, mà ăn được rất thơm, khá giống tiểu hài tử, khiến người khác nhìn thấy cũng không nhịn được muốn ăn nhiều một chút.
Ăn cơm xong phải xoa dầu thuốc.
Tạ Nhan thử giãy dụa: “Kỳ thực tự em có thể xoa, không cần Phó Ca cũng được.”
Nhưng là Phó Thanh cảm thấy được không được.
Nếu như là bình thường, Tạ Nhan còn có thể nhiều giãy dụa một phút chốc, nhưng hôm nay bất đồng, Tạ Nhan có chút đuối lý, chống cự liền hiện ra danh không chính ngôn không thuận.
Tạ Nhan bị ép đàng hoàng nằm trên giường, lộ ra cẳng chân trắng như tuyết. Thân hình của cậu rất dễ nhìn, thân cao, gầy gò, cởi quần áo mới có thể nhìn ra được bắp thịt, đường cong mượt mà, chẳng hề khoa trương, lại có thể cảm nhận được trong đó có sức mạnh.
Tiểu trợ lý hết chức trách mà thay Dương Tầm lau mồ hôi lạnh: “Đúng vậy, Dương ca, không nghe lầm. Cậu ấy là nam chính, anh là nam hai.”
Dương Tầm thân tâm đều mệt mỏi, hắn suy nghĩ một phút chốc, suy nhược mà nói: “Này ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nghiệp quật có phải quá nhanh?”
Tiểu trợ lý cẩn cẩn trọng trọng an ủi Dương Tầm: “Dương ca không có sao đâu. Tuy rằng Tạ ca đẹp trai hơn anh, diễn tốt hơn anh, bây giờ lại là nam chủ, nhưng là hắn không có lão đại có tiền như chúng ta! Chúng ta có bối cảnh, sợ cái gì!”
Dương Tầm luôn cảm thấy lời này có chút quái lạ: “Tôi suy nghĩ cậu đây là đang an ủi tôi sao?”
Suy nghĩ một phút chốc liền gật gật đầu, rất tán thành mà nói: “Đúng, hắn nghèo như vậy, không thể một đêm chợt giàu hơn anh tôi được.”
Nói chung về độ thổ hào, là không hơn được mình.
Nghĩ tới đây, Dương Tầm liền tìm về cảm giác ưu việt, yên lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Tầm: Tuy rằng cậu đẹp trai, diễn tốt, phiên vị* áp tui. Mà xin lỗi, bàn đến trình độ thổ hào, cậu là không sánh bằng tui.
Tạ Nhan:…
Đối thủ của ngài – Tạ Nhan mời 【 Phó Thanh 】 gia nhập chiến trường.
Dương Tầm: Cáo từ!
*phiên vị: bên trung thường dùng để gọi diễn viên
Nhất phiên: nam nữ chính
Sau đó lần lượt có: nhị phiên, tam phiên,…