Lúc Phó Thanh đến nơi, là bảo mẫu mở cửa cho anh.
Bảo mẫu là một dì lớn tuổi, tay chân lưu loát, chịu khó làm việc, làm người lại thiện lương, nghe nói Phó Thanh là anh của Tạ Nhan, dường như lo sợ mà nói với anh: “Lúc nãy tôi ra phía sau dọn dẹp, thấy Tạ Nhan ngồi ở cạnh hồ nước nhiều lời hỏi một câu mới biết cậu ấy bị chuột rút, không nhúc nhích được, xung quanh vậy mà chỉ có một mình cậu ấy, may là không xảy ra chuyện lớn. Tôi đã báo với vợ của tiên sinh, hỏi Tạ Nhan có cần người đến đón không, suy nghĩ một chút mới nói là đã tìm được rồi.”
Dì dừng một chút: “Việc này quá nguy hiểm, lỡ như cậu ấy có một mình sẽ xảy ra chuyện gì, mới chỉ là cậu bé hai mươi tuổi.”
Phó Thanh trầm mặt, một đường không lên tiếng, mãi đến tận khi tới sân sau, mới nhìn thấy một người ở xa xa, Tạ Nhan đang ngồi trên ghế cạnh hồ bơi, trên người khoát khăn tắm, tay kẹp điếu thuốc, chậm rãi hút, tựa hồ cùng ngày thường không có gì bất đồng, chỉ có rất tỉ mỉ mới có thể nhìn ra chân trái cậu cứng ngắc quái lạ.
Anh không đi lại gần mà trước tiên nói với bảo mẫu: “Dì à, nhờ dì bưng chén nước nóng lại đây.”
Tạ Nhan nghe được động tĩnh bên ngoài, nghiên đầu thấy Phó Thanh đang đi về phía mình, nhưng mà sắc mặt không tốt, cau mày đến nỗi trên trán có vết tích rõ ràng.
Cũng rất hung ác.
Tạ Nhan tuy rằng không bị dọa nhưng mà khí thế cũng yếu đi, môi hơi mím lại, không tự chủ mà dập thuốc.
Cậu có thể từ dưới ao tự bò lên cũng là do may mắn, lúc bị chuột rút cậu đã tới gần bờ, bắt được tay vịnh ở thành hồ, khí lực lại khá lớn mới miễn cưỡng đem mình kéo lên. Nhưng lên bờ rồi liền không nhúc nhích được, chân cũng vô cùng đau đớn, cậu hút mấy điếu thuốc, chưa nghĩ ra phải làm gì bây giờ.
Lúc nãy dì bảo cậu gọi cho người nhà, cậu liền nghĩ tới Phó Thanh, rồi lại do dự một chút. Kỳ thực trước đây cũng không phải chưa gặp qua những tình huống thế này, đánh nhau bị thương nếu không nhúc nhích được thì cậu sẽ không động, cứ ngồi đó cho đến khi nào nhúc nhích được thì thôi.
Cậu không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp nhưng cũng mơ hồ nhận thấy, mới quen biết không bao lâu lại gọi người ta đến đón mình thật không hay.
Nhưng một khi nghĩ tới Phó Thanh sẽ tới đón mình, liền không thể ngăn cản chính mình hướng về quyết định này.
Tạ Nhan chỉ cảm thấy tê cả da đầu, mạch máu khắp toàn thân đều bị người nắm trong lòng bàn tay.
Cậu không nhìn thấy động tác của Phó Thanh, chỉ nghe được âm thanh: “Vừa rồi dì kia đã nói hết với anh, nhưng anh muốn tự em nói, em sai ở đâu, tại sau bị chuột rút còn suýt chết đuối?”
Tạ Nhan không nói nên lời. Vóc người cậu rất cao cũng rất gầy, đường viền xương quai xanh có thể thấy rõ ràng, ngồi trên ghế không chiếm được bao nhiêu diện tích, chân trái phỏng chừng còn đau, để ở một bên.
Từ góc độ của Phó Thanh có thể nhìn thấy Tạ Nhan cắn chặt lấy đôi môi, mơ hồ xanh lên.
Đối với tính cách Tạ Nhan mà nói, yếu thế đã rất khó, huống chi nhận sai với người khác, Phó Thanh lại không nhẫn tâm.
Bạn nhỏ vốn đã bị thương khó chịu, lại bị mình ép buộc nhận sai, quá uỷ khuất, không cần thiết như vậy
Tạ Nhan nghe thấy Phó Thanh tự như đang thở dài nói: “Thôi.”
Sau đó bỏ khăn qua một bên, bước ra xa.
Tạ Nhan lại không có vì vậy mà thả lỏng, cậu bỗng có chút mờ mịt, muốn hỏi “Thôi” là có ý gì.
Nhưng cậu không sẽ hỏi ra miệng.
Phó Thanh từ trong quầy chứa đồ lấy quần áo Tạ Nhan ra, đi về trước mặt Tạ Nhan, muốn nói cậu đừng cắn môi nữa, cắn rách liền có thêm vết thương mới. Anh đem quần áo đặt trên đầu gối của chính mình: “Mặc quần áo, đi bệnh viện khám.”
Tạ Nhan hiện tại què chân, thật giống khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều không tiện, giằng co đến nửa ngày, như em bé được Phó Thanh mặc quần áo.
Phó Thanh quay người ngồi xổm xuống, nghiêng đầu đối Tạ Nhan cười cười: “Lên đây.”
Tạ Nhan ngơ ngác, đôi tai trắng như tuyết lập tức đỏ, bất quá giấu bên trong tóc, ngoại trừ chính cậu, cũng không ai biết.
Phó Thanh thấy cậu không hề bị lay động, nói: “Không muốn anh cõng, thì em dùng một chân nhảy ra đi?”