Kỳ thực Trang Diễn cũng không rõ nhận thức của mình rốt cuộc sai ở chỗ nào.
Cậu vẫn cho rằng bản thân cùng Văn Tu Viễn bất quá là quan hệ bao dưỡng đơn thuần, trăm triệu không ngờ tới trong mắt của Văn Tu Viễn, cậu ngay từ đầu đã là người yêu của hắn.
Lúc rảnh rỗi cậu bỏ ra rất nhiều thời gian cố gắng nhớ lại hành động của Văn Tu Viễn, nhưng thủy chung không nghĩ ra Văn Tu Viễn thời điểm nào thì biểu lộ ra một chút dấu vết yêu thích chính mình.
Văn Tu Viễn xác thực thường xuyên tặng lễ vật cho cậu, nhưng nhìn những thứ được tặng kia —– căn hộ cao cấp, siêu xe, xa xỉ phẩm, đây không phải combo thường dùng cho tình nhân bao dưỡng sao?
* xa xỉ phẩm: là các sản phẩm đắt tiền mà không thật sự cần thiết cho đời sống bình thường
Trang Diễn cảm thấy đây không phải là lỗi của mình, Văn Tu Viễn cư nhiên cho tới bây giờ chưa từng rõ ràng nói qua yêu thích cậu.
Cậu nghẹn nhiều ngày, rốt cuộc nhịn không được hướng Văn Tu Viễn hỏi: “Chúng ta thật sự ở chung một chỗ 7 năm?”
Văn Tu Viễn lật văn kiện mặt không chút thay đổi đáp: “Là giả.”
Trang Diễn: “…”
Xem, bao dưỡng chính là bao dưỡng, kim chủ quả nhiên tuyệt đối không yêu thích cậu.
“Thời gian có chút khuếch đại, thực tế cũng chỉ hơn 3 năm đi.” Văn Tu Viễn nâng mắt nhìn cậu, “Em không nhớ rõ sao?”
Trang Diễn cười gượng: “Em… em đương nhiên nhớ rõ! Anh lúc ấy như thế nào… như thế nào hướng em thổ lộ?”
Văn Tu Viễn nhăn mày.
Trang Diễn trong lòng kinh hoảng, liều mạng nhớ lại lúc trước đến tột cùng là tình huống gì. Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cậu thật sự không nhớ rõ Văn Tu Viễn lúc nào thì hướng mình thổ lộ.
“Tôi không thổ lộ với em.” Văn Tu Viễn thản nhiên nói, “Là em nói em thích tôi.”
Trang Diễn: “…”
Cậu vẫn đang lòng tràn đầy mờ mịt, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới hình như có một lần như vậy… Hôm đó là sinh nhật của cậu, cậu uống say, cảm thấy quà sinh nhật Văn Tu Viễn tặng cho mình bất quá là bồi thường vật chất kim chủ đưa cho tình nhân, trong lòng tràn ngập ủy khuất lẩm bẩm nói với Văn Tu Viễn một câu —– Tôi rất thích anh.
Cậu mờ mịt giương mắt nhìn Văn Tu Viễn, ngay sau đó liền nghe thấy Văn Tu Viễn lạnh nhạt nói một câu: “Em hướng tôi thổ lộ, tôi đáp ứng rồi.”
Trang Diễn: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com