Lục Thanh Phong trở ra được vài ngày, lại tiếp tục bế quan tu luyện. Lăng Phong âm thầm nguyền rủa, tốt nhất là lão tu luyện xuất bệnh, tẩu hỏa nhập ma, chết quách cho rồi.
Thời gian qua được một tháng, Hoa Sơn còn có một chuyện trọng yếu, chính là việc tứ Đại trưởng lão tiến hành chọn lựa đệ tử để đích thân truyền thụ. Nếu được tứ Đại trưởng lão tự mình truyền thừa, đệ tử đích truyền sẽ được uy phong gấp mấy lần, hiện tại trong số các đệ tử, Lục Thừa Thiên, Đàm Uyển Phượng và Hà Vĩ Thu, Tạ Lâm Lan đều là được các Đại trưởng lão truyền thụ. Nhưng là năm năm trước bọn họ lĩnh ngộ còn nhiều hạn chế, mặc dù được chọn lựa, ngoại trừ Lục Thừa Thiên và Đàm Uyển Phượng có một chút thành tựu, Hà Vĩ Thu và Tạ Lâm Lan đều là sở học có hạn. Lần này tứ Đại trưởng lão lại chọn lựa đệ tử, nhất định là lại có tuyệt học mới muốn truyền thụ, bởi vậy Hoa Sơn đệ tử vô cùng cố gắng, hy vọng chính mình được chọn.
Lăng Phong thật ra không có nghĩ nhiều như vậy, hắn dựa theo lời chỉ điểm của sư nương, vẫn như cũ chăm chỉ khổ luyện công phu Hoa Sơn. Hắn đã luyện thành các chiêu số cơ bản và kỷ xảo, chỉ là còn thiếu một chút kinh nghiệm đối địch. Hắn nghĩ mình đã vượt qua Lục Thừa Thiên, điểm này không cần hoài nghi. Bởi vậy cho dù chính mình không được tứ Đại trưởng lão tuyển chọn, cũng không có chuyện gì đáng quan tâm.
Nhưng là trong số các đệ tử Hoa Sơn, Lăng Phong và Lục Thừa Thiên, Đàm Uyển Phượng, Tạ Lâm Lan là những người có thể được tứ Đại trưởng lão tuyển chọn nhiều nhất, bởi vì lần tỷ thí trước, biểu hiện của bốn người bọn họ xuất sắc nhất.
Mấy ngày nay, Lăng Phong ngoại trừ luyện võ, hắn vẫn giành thời gian cùng Tạ Lâm Lan và Lục Phi Nhi gặp mặt ở chỗ vắng vẻ phía sau núi, hoặc là tới thất thập nhị phong để hẹn hò, lúc cao hứng, hắn lại bày chiêu “Nhất long đấu song phượng”, Lục Phi Nhi và Tạ Lâm Lan sớm quen với sự hoang đường này, bởi vậy lúc mới đầu có chút chút thẹn thùng, dần dần sau đó lại thích cảm giác ba người cùng nhau hoan hỉ, nhất là việc song tu Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh, cơ thể hai nàng đạt được nhiều biến đổi lớn, tu vi võ học đột nhiên tăng mạnh. Đương nhiên, Lăng Phong tận tình hưởng thụ diễm phúc cùng hai mỹ nhân, tại Hoa Sơn, không ai có được diễm phúc như hắn.
Lúc này tại Hoa Sơn giữa núi cao vực sâu có một con suối nhỏ do dòng nước tạo thành, Lăng Phong cùng Lục Phi Nhi, Tạ Lâm Lan đang ở đó sướng khoái diễn màn uyên ương hý thủy. Đây là nước từ trên núi chảy xuống, bởi vì ở lưng chừng vách núi cao có một chỗ rộng, bị nước chảy nhiều năm tạo thành một cái hồ nhỏ đầy nước, rồi nước từ hồ một lần nữa chảy xuống dưới chân núi. Hồ nước tồn tại giữa nơi vách núi cheo leo làm người khác căn bản không cách nào tới gần, Lăng Phong cũng là tu luyện Tiêu Dao tâm pháp, mới có thể vận dụng thân pháp cao cường phi lên vách đá dựng đứng để tới chỗ đó. Về phần Lục Phi Nhi và Tạ Lâm Lan lúc đầu đều là do Lăng Phong ôm tới, sau trải qua thời gian dài song tu, các nàng đã có thể tự phi hành lên, kẻ khác nhìn thấy chỉ biết cảm thán không thôi. Điều này làm không có người nào khác tới được, bởi vậy Lăng Phong cùng nhị nữ tha hồ vui đùa tắm táp, hầu như mỗi ngày, chỉ cần có thời gian là bọn họ liền tới nơi này gặp gỡ đùa nghịch cùng sóng nước.
Lăng Phong nằm ở trong hồ, bên trái là Lục Phỉ Nhi, bên phải là Tạ Lâm Lan. Hắn tay trái ôm lấy cổ Lục Phi Nhi, tay phải ôm eo Tạ Lâm Lam, lẳng lặng nằm. Lục Phi Nhi cùng Tạ Lâm Lan ôn nhu dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn. Bọn họ phi thường cẩn thận nhẹ nhàng xoa xoa những vùng nhạy cảm của hắn.
Lục Phi Nhi có vẻ vô cùng thỏa mãn, nói:
– Phu quân, thiếp cảm thấy chàng dạo này có chút thay đổi.”
Lăng Phong sửng sốt, nói:
– Thay đổi như thế nào?”
Lục Phi Nhi mỉm cười nói:
– Hình như chàng càng ngày càng tự tin, càng ngày càng cương nghị. Hơn nữa, khẩu vị càng lúc càng lớn …”
Lăng Phong vừa nghe, ha ha cười to, nói:
– Các nàng cảm giác ăn không tiêu, đúng không?”
Tạ Lâm Lam mắng yêu:
– Mỗi lần chàng xuất trận làm ta và Phi Nhi chết đi sống lại đích, bất quá, chúng ta lại thích bị chàng trêu cợt như vậy!”
Lăng Phong hôn nàng một chút nói:
– Thật sự là không sai, hình như nàng ngày càng thêm dâm đãng đó tiểu nương tử!”
– Đồ đáng ghét” Tạ Lâm Lam mắng yêu hắn.
Lăng Phong cũng hôn nhẹ Lục Phi Nhi hỏi:
– Còn nàng? Nàng thích ta như trước kia hay là bây giờ?”
Lục Phi Nhi áp mặt vào vai Lăng Phong nhẹ giọng nói:
– Chàng trước kia hay bây giờ thiếp đều thích. Thiếp phát hiện mình càng ngày càng mềm yếu hơn. Lúc nào cũng nghĩ tới chàng, một ngày không gặp chàng, trong lòng cảm thấy trống rỗng.”
Lăng Phong nhẹ giọng cười nói:
– Vậy là nàng đã chính thức trở thành nữ nhân thành thục rồi!”
Lục Phi Nhi hứ giọng:
– Thiếp trước kia không phải nữ nhân sao?”
– Ha ha!!” Lăng Phong cười to một trận, nói:
– Chẳng lẻ nàng không biết sao? Trước kia nàng chính là một tiểu nữ hài!”
– Hừ, chàng nhìn lại đi, chỗ kia của ta có nhỏ không.” Lục Phi Nhi không phục tức giận nói, nói xong cố ý ưỡn người trước mặt Lăng Phong vài cái.
Lăng Phong mỉm cười nói:
– Đương nhiên, bây giờ qua tay ta chăm sóc, nàng đã hoàn toàn là nữ nhân, trải qua một thời gian nữa, nàng chính là trái đào tiên chín mọng.”
Lục Phi Nhi hứ một tiếng:
– Qua một thời gian nữa? Ý chàng nói ta bây giờ không phải là trái đào chín?”
– Đúng vậy, nàng bây giờ là trái đào tiên nhỏ…” Lăng Phong cười nói.
– Bây giờ người có thể xem là đào tiên chín mọng chính là Lâm Lan, nàng xem Lâm Lan, không giống các nử tử khác, đủ cân đủ lượng, vươn cao ngạo nghễ, phía trên lại càng đầy đặn, đầy đặn đến mê người.”
Lục Phi Nhi nhìn qua Tạ Lâm Lan, thấy của mình có thật là nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn không phục, nói:
– Qua hai năm nữa, của ta nhất định cũng to giống như của tỷ ấy!”
Tạ Lâm Lan cười khúc khích nói:
– Kỳ thật, hai năm nữa, Phi Nhi hoàn toàn có thể vượt qua ta, ta hiện nay đã là cực đại rồi, đợi đến lúc đó, không biết chừng của ta chỉ bằng một nửa của muội.”
Lăng Phong cười nói:
– Đó là vì lâu rồi nàng không chịu phục vụ ta chu đáo!” nói xong, hắn vòng tay ra ôm Tạ Lâm Lan, một tay ôm cổ nàng ta, còn một tay hắn nhắm vào cặp đào lê làm loạn, lại còn thỉnh thoảng dùng ngón tay nghịch nghợm xoa nắn hai “búp sen hồng”.
Lục Phi Nhi thấy Lăng Phong đang trảo lộng Tạ Lâm Lan cũng không cam lòng yếu thế, dùng ngực mình “tấn công” Lăng Phong từ phía sau lưng, xoa bóp toàn thân cho Lăng Phong! bàn tay Lăng Phong lúc này vuốt ve vuốt ve Tạ Lâm Lan nhanh hơn, mạnh hơn, hắn dùng đủ loại kỹ xảo trên bộ ngực mê người này.
Lục Phi Nhi không ngừng cọ xát lưng của Lăng Phong, còn Lăng Phong thì ra sức tung hoành trên thân thể của Tạ Lâm Lan, hai tay không ngừng loạn động vào cặp đào tiên vừa to vừa cao vút của nàng. Nam nhân nào nhìn thấy cảnh này của hắn chỉ sợ sẽ phải mất máu mà chết. Vì Tạ Lâm Lan cũng khá cao, nên dù cặp đào lê có lớn cũng rất phù hợp với vóc dáng của nàng, nhìn hấp dẫn vô cùng, phải nói là hết sức mê người! Hắn lúc thì xoa, lúc thì nựng, lúc thì cấu véo. Trong mắt Lăng Phong, cặp đào lê của Tạ Lâm Lan là bảo vật vô giá, vừa cực kỳ mềm mại lại vừa vô cùng co giãn.
Lăng Phong đột nhiên nhớ trong Ngự Nữ Tâm Kinh có một tư thế. Vì vậy hắn yêu cầu Tạ Lâm Lam dùng hai trái đào tiên hầu hạ mình. Tạ Lâm Lan yêu kiều cười nói:
– Hảo phu quân, chàng lại có chiêu thức mới nữa à, thật sự là không biết ngươi từ nơi nào học được nhiều cách như vậy?” Nói xong, nàng vui vẻ nghe theo lời hướng dẫn của Lăng Phong dùng hai tay ép cặp đào lê của mình vào bảo bối của hắn.
Lăng Phong phi thường thoải mái tận tình hưởng thụ một hồi. Sau đó, hắn bảo Tạ Lâm Lan tiếp tục học cách dùng chiêu “giáp công” và “lưỡi công” trong khi chờ tới lượt mình.
Quá một hồi, Lăng Phong bảo Tạ Lâm Lan và Lục Phi Nhi dừng lại, đổi vị trí nằm bên cạnh bờ hồ, cặp ngực quay về phía hắn. Lúc này Lục Phi Nhi và Tạ Lâm Lan liền hiểu được hắn đang muốn làm gì.
Hai nàng liền quỳ gối xuống bên cạnh hồ nước, hai tay tựa vào bơ hồ làm lộ ra cặp ngực trắng ngần tròn trịa khiến ai nhìn thấy cũng phải chảy máu mũi. Lăng Phong không nhanh không chậm hưởng thụ vùng hạ thể của hai nàng, khi thì Lục Phi Nhi, khi thì Tạ Lâm Lan, hai nàng mỗi lúc một dồn dập rên xiết không ngừng.
Tạ Lâm Lan cùng Lục Phi Nhi rên rỉ tiêu hồn chí cực, cứ như thể chẳng biết trời mây, chỉ tận lực hưởng thụ. Các nàng vừa kêu la, thân thể vừa kích động run rẩy liên hồi, hai hàm răng ngọc nghiến chặt, vui sướng cùng kích thích đón nhận tinh hoa của Lăng Phong rót vào cơ thể…
Mặt trời chiều ngả về tây, tiếng thở gấp cũng đã dần lắng xuống, Lăng Phong ở giữa hồ khoan khoái duỗi thẳng tứ chi, hai mắt khép hờ, mặc cho thân thể tùy ý bồng bềnh trong nước.
Tạ Lâm Lan cùng Lục Phi Nhi lười biếng buông mình nằm dài trên phiến đá bên cạnh hồ, trên gương mặt còn hiện rõ nụ cười thỏa mãn, từ trong tiểu động phấn nộn đang từ từ tràn ra tinh hoa của Lăng Phong, nhất thời không ai lên tiếng, không gian tĩnh lặng không một tiếng động.
Lăng Phong bồng Lục Phi Nhi, gắt gao ôm lấy nàng, Tạ Lâm Lan lại dụng thân thể tuyết bạch từ phía sau áp vào người Lăng Phong, ba người nàng ôm ta, ta ôm nàng, vô cùng thân mật. Lăng Phong cảm giác được tiên đào của Lục Phi Nhi áp trước ngực mình, phía sau lại có phong nhũ bão mãn của Tạ Lâm Lan cọ sát.
Cảnh tượng tiêu hồn như vậy, thực là không có gì sánh bằng.
Ngay khi ba người đắm chìm trong sướng khoái, đột nhiên lại nghe được tiếng chuông triệu tập từ đại đường vọng tới, chuông tập hợp trừ phi Hoa Sơn xảy ra chuyện trọng đại, bằng không sẽ không sử dụng đến.
Lâm Lan là người đầu tiên thúc dục:
– Sư đệ, mau đứng lên, Hoa Sơn có đại sự…”
Lăng Phong còn muốn tiếp tục ôn nhu một chút, uể oải nói:
– Hoa Sơn có thể có đại sự gì, sư phụ chính là võ lâm đệ nhất, võ lâm minh chủ.”
Lục Phi Nhi lúc này đã mặc xong y phục, nói:
– Phu quân, mau, đi tập hợp, chuyện này không thể đùa đâu, bằng không mẫu thân sẽ trách tội.”
Lăng Phong vốn không muốn đứng dậy, nhưng thấy nhị nữ khẩn trương, cũng đành miễn cưỡng đứng lên, hơn nữa, tới Hoa Sơn lâu như vậy, lần đầu tiên mới thấy khẩn trương như thế.
Khi Lăng Phong mặc y phục, vẫn không quên trảo lộng trên người Tạ Lâm Lan và Lục Phi Nhi, Lục Phi Nhi hớn trách:
– Đều tại chàng đó, xem này, y phục ướt hết, làm sao mặc bây giờ?” Thì ra y phục nàng để ở trên bờ, vừa rồi phiên vân phúc vũ, làm nước hồ bắn tung tóe, cho nên mới bị ướt, từ phương diện khác, có thể thấy vừa rồi ba người điên cuồng tới mức nào.
– Ta có biện pháp, nhìn này.” Lăng Phong cười hì hì, cầm lấy y phục của
Lục Phi Nhi thúc dục nội kình, hơi nước lập tức bốc lên, rất nhanh, y phục đã khô ráo như cũ.
– Phu quân, chàng, chàng thật là lợi hại!” Lục Phi Nhi lấy lại y phục mặc lên người, càm thấy vô cùng khâm phục Lăng Phong.
Lăng Phong a a cười nói:
– Ta còn có thứ lợi hại hơn, nàng có muốn thử xem không?” Nói rồi, dụng đại bổng thúc thúc vào mỹ đồn Lục Phi Nhi.
– Xấu chết, không ba hoa với chàng nữa.” Lục Phi Nhi khuôn mặt ửng hồng, xoay người rời đi.
Lăng Phong thấy Tạ Lâm Lan đã bắt đầu phi thân lên, mà Lục Phi Nhi cũng rất vội vã, cho nên chỉ đành ngậm ngùi kết thúc tiêu dao xuân sắc đại chiến, cấp tốc trở về Luyện võ trường tập hợp.
Chờ đợi Lăng Phong, là một bước ngoặt trọng đại nhất đối với cuộc đời hắn, từ đó hắn và sư nương không thể tách rời, mà chân ái tình cảm đã vượt qua luân lý cấm kỵ thông thường.