Kiều Kiều Sư Nương – Chương 30: CHƯƠNG 29: SƯ Tỷ XUÂN TÌNH – Botruyen

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 30: CHƯƠNG 29: SƯ Tỷ XUÂN TÌNH

Lăng Phong đang rầu rĩ cảm thán, đột nhiên nghe được từ sơn đạo lên núi tiếng gọi của Lục Phi Nhi:

– Tiểu phong tử, tiểu phong tử…”
Ngày thường cùng nhau luyện tập, so bối phận thì Lăng Phong nhỏ hơn Lục Phi Nhi, Lục Phi Nhi là người tính tình thẳng thắn, khó lắm mới có được một người sư đệ nhỏ hơn mình, cho nên khắp nơi đều muốn bảo vệ địa vị sư tỷ của nàng, vì thế mới kêu Lăng phong là “Tiểu phong tử”.

Lăng Phong thấy Lục Phi Nhi đáng yêu, hai người lại hợp tính, cũng không cùng nàng so đo, chỉ nói rằng, khi nào có riêng hai người mới được kêu như vậy.

– Tiểu sư tỷ?!” Lăng Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội chạy ra vách đá, hoàn toàn không để ý tới mưa xối xuống người, chỉ thấy Lục Phi Nhi cầm một cây dù đã bị gió thổi rách nát, đang lần từng bước trên sơn đạo trơn trượt hướng lên đỉnh núi.

Lăng Phong vội vàng chạy đến đón, đưa tay kéo lấy Lục Phi Nhi đang lảo đảo trong mưa, sau đó bế nàng tiến lên đỉnh núi. Chỉ thấy Lục Phi Nhi toàn thân đầy nước mưa, y phục ướt đẫm, dính cả vào người, lộ ra vóc dáng lung linh như ngọc, không ngờ một nữ tử chưa đầy mười bốn tuổi như nàng, lại có thể phát triển nhanh như thế. Nhưng Lăng Phong càng thêm lo lắng chính là, phía trái trên trán nàng còn sưng lên một cục to, giống như quả trứng gà, máu tươi vẫn còn đang rỉ ra.

Lăng Phong nói:

– Tiểu sư tỷ…tỷ…tỷ không sao chứ?”
Lục Phi Nhi chiếc miệng nhỏ nhắn như mếu, đột nhiên bật khóc, nói:

– Trời mưa đường trơn…ta bị té, làm rớt giỏ cơm xuống núi rồi, tiểu phong tử, ngươi…ngươi hôm nay phải chịu đói…”
Lăng Phong vừa cảm kích lại vừa thương xót, kéo ống tay áo nhẹ nhàng lau vết thương cho nàng, ôn nhu nói:

– Tiểu sư tỷ, sơn đạo trơn như vậy, tỷ thật sự không nên lên núi.”
Lục Phi Nhi nói:

– Hôm nay mưa to, bá bá câm không thể đưa cơm cho ngươi, ta lo ngươi không có cơm ăn, hơn nữa…hơn nữa, đã ba ngày rồi, ta cũng muốn gặp ngươi.”
Lăng Phong nói:

– Trời mưa nguy hiểm, ta không ăn một hai bữa cũng đâu có việc gì, nhưng nếu tỷ chẳng may rơi xuống sơn cốc, ta làm sao ăn nói với sư phụ, sư nương?”
Lục Phi Nhi mỉm cười nói:

– Nhìn bộ dáng gấp gáp của ngươi kìa, ta không phải là vẫn đang tốt lành sao? Chỉ tiếc là ta thạt vô dụng, sắp tới được vách đá thì lại té ngã làm rớt mất giỏ cơm.”
Lăng Phong nói:

– Chỉ cần tỷ bình an, ta có mười năm không ăn cơm cũng không hề gì.”
– Ngươi thật là một tiểu phong tử (người điên), không ai có thể mười năm không ăn cơm cả. Nếu ngươi đói chết, ai sẽ cùng ta luyện “Phi Phượng song kiếm hợp bích”?” Lục Phi Nhi hờn trách, nhưng lại tỏ ra hết sức vui vẻ.

Lăng Phong nghe được Lục Phi Nhi nói như vậy, trong lòng không hiểu tại sao lại dâng lên một cảm giác ấm áp, cả con tim đều nóng bừng, xúc động đến nỗi hắn đủ dũng khí kéo nàng ôm chặt vào trong lòng.

– Yên tâm, ta nói không chết là sẽ không chết, tỷ cũng phải tự mình bảo trọng mới được.” Lăng Phong giúp Lục Phi Nhi cầm máu, lại lau sạch vết thương trên trán, sau đó lấy ra một bộ y phục khô ráo của mình đưa cho nàng, nói:

– Tỷ mau thay y phục, tránh bị cảm lạnh.”
Lục Phi Nhi gật đầu, tiến vào trong sơn động thay y phục. Lăng Phong cũng nhóm lên một đống lửa, sau đó lấy y phục Lục Phi Nhi thay ra hơ ở hai bên.

Lục Phi Nhi mặc y phục của Lăng Phong, có phần hơi rộng, nhưng lại càng lộ ra anh khí của nàng, nếu qua ba năm nữa, Lục Phi Nhi nhất định sẽ là siêu cấp mỹ nữ hơn hẳn Đàm Uyển Phượng, cơ hồ giống như bản sao của sư nương khi còn trẻ, chí ít cũng phải có đến bảy phần tương tự.

– Ta đi được nửa đường thì, dưới chân đột nhiên trơn trượt, ta đề khí tung người nhảy lên, đã hạ xuống sườn dốc bên cạnh năm gốc tùng, lúc đó ta thật sợ sẽ rơi xuống sơn cốc.” Lục Phi Nhi một bên thay y phục, một bên không quên giảng giải quá trình lên núi của nàng.

Lăng phong nói:

– Tiểu sư tỷ, tỷ hứa với ta, sau này ngàn vạn lần đừng vì ta mà mạo hiểm, không may tỷ té xuống, ta không nhảy xuống vùng tỷ không được.”
Lục Phi Nhi trong mắt ánh lên niềm vui sướng vô hạn, nói:

– Tiểu phong tử, thật ra ngươi không cần phải lo lắng, ta đưa cơm cho ngươi trượt ngã, là do ta không cẩn thận, ngươi cần gì phải bất an trong lòng như thế?”
Lăng phong chậm rãi lắc lắc đầu, nói:

– Không phải vì trong lòng bất an. Tiểu sư tỷ, giả như người đưa cơm là bá bá câm hay một người nào khác chẳng may có bị ngã rớt xuống cốc táng mạng, ta cũng sẽ không nhảy xuống cùng họ…”
Lục Phi Nhi lúc này chính là tình đậu sơ khai, nàng có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Lăng Phong, vì vậy thấp giọng nói:

– Nếu ta như thế chết đi, ngươi cũng thật sự không muốn sống?”
Lăng Phong lúc này cũng là sóng lòng dào dạt, nói:

– Đúng vậy. Tiểu sư tỷ, không chỉ có chuyện đưa cơm, cho dù là vì cái gì đi nữa, chỉ cần tỷ…tỷ xảy ra chuyện, ta, ta đều không muốn sống.”
Lục Phi Nhi trong lòng chấn động, bất kể cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, nắm chặt lấy bàn tay Lăng Phong, trong lòng nhu tình vô hạn, miệng khẽ gọi “sư đệ…”
Lục Phi Nhi cho dù chưa tới mười bốn tuổi, nhưng nữ hài dậy thì nhanh hơn nam hài, hơn nữa lại là người tập võ, cũng làm thân thể phát dục nhanh hơn, bởi vậy bộ dáng thẹn thùng của Lục Nhi lúc này, chính là của thiếu nữ tình hoài sơ khai.

Lăng Phong nhìn có phần si mê, vì vậy kìm không được kéo nàng ôm vào trong lồng ngực.

– Tiểu phong tử, ngươi…” Lục Phi Nhi phương tâm run rẩy, cả người chẳng biết phải làm sao, nàng là lần đầu tiên cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nam nhân, trong lòng nàng dấy lên một loại cảm giác cực kỳ vi diệu, thân thể mềm mại như nước, suýt chút nữa đã hoàn toàn ngã vào ngực Lăng Phong, nàng cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh, nói:

– Tiểu phong tử, ta, ta là sư tỷ ngươi, như vậy không được, ngươi…ô a.” Thì ra trong lúc nàng đang nói, Lăng Phong đã dùng tay áp chặt trên bộ ngực nàng, bên tai còn truyền đến thanh âm cực kỳ kích động:

– Tiểu sư tỷ, ta yêu nàng…”
– A…” Lục Phi Nhi toàn thân chấn động, bàn tay Lăng Phong rất trơn, dù sao cũng là xuất thân công tử phú gia, nhưng lại là loại công tử bá đạo, trong bá đạo còn mang theo vài phần ôn nhu.

Bị bàn tay to của Lăng Phong mạnh mẽ nắm lấy, trong sát na ấy, Lục Phi Nhi cảm thấy ngực mình như được dịu dàng che chở, một dòng xúc điện chạy qua, lập tức cơ thể mềm nhũn, toàn thân như tê như dại, xụi lơ ngã vào lồng ngực Lăng Phong.

Lục Phi Nhi ngây thơ khờ khạo, tú lệ động nhân, giả dĩ ngày sau sẽ trở thành giai nhân tuyệt sắc. Bởi vậy Lăng Phong lúc này kích động thế nào có thể tưởng tượng được, đại thủ áp trên bộ ngực Lục Phi Nhi dùng sức nhào nặn, tay trái lại luồn xuống phía dưới, vuốt ve đôi chân ngọc mềm mại bóng loáng của nàng.

Cảm nhận được sự đau đớn, trong mê loạn Lục Phi Nhi a một tiếng, kêu to:

– Sư đệ, ngươi làm ta đau.”
Nghe câu nói này, Lăng Phong chấn động, lúc này mới phát hiện mình dùng quá sức, vội vàng buông tay, áy náy nói:

– Tiểu sư tỷ, ta xin lỗi, ta…”
Lục Phi Nhi lẳng lặng nhìn Lăng Phong, tỏ vẻ cực kỳ tức giận, mắng:

– Ngươi muốn làm ta chết sao?”
Lăng Phong vội nói:

– Không, không, sư tỷ, ta, ta làm sao nỡ.”
Nhìn Lăng Phong tay chân luống cuống giải thích, Lục Phi Nhi cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng cũng dấy lên một tia ngọt ngào, từ cử chỉ lời nói của Lăng Phong vừa rồi, rõ ràng là rất để ý đến mình, nghĩ thế cho nên lửa giận trong lòng nàng cũng giảm đi rất nhiều, liền hỏi:

– Vừa rồi, ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? Ta, ta chính là sư tỷ của ngươi…”
Lăng Phong nhất thời không biết phải làm sao, thấp giọng đáp:

– Ta…” vô cùng ấp úng, ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt đẹp của Lục Phi Nhi đang ấp áp nhìn mình. Bởi vậy, Lăng Phong biết, Lục Phi Nhi cũng không phải là thật sự tức giận, đảm khí lại tăng thêm, nói:

– Sư tỷ, tỷ thật đẹp, ta nhất thời không kìm chế được.”
Nghe hắn giải thích như thế, Lục Phi Nhi vừa mừng lại vừa lo, mừng là có người mê luyến mình như vậy, lại còn mạnh dạnh biểu lộ, điểm này Vương Bỉnh Hạo thật không thể bì được, kỳ thật ít nam nhân chung tình, là do thiếu nữ kém hoài xuân, đối với những người dám bày tỏ, sẽ luôn đạt được tiên cơ.

Lục Phi Nhi nghe xong trong lòng một trận vui sướng, lập tức xoay người lại, hỏi:

– Ngươi, ngươi thấy ta rất đẹp sao?”
Lăng Phong không chút nghĩ ngợi, gật đầu đáp:

– Ừm, sư tỷ, tỷ là nữ nhân đẹp nhất mà ta thấy, tỷ không biết đó thôi, tỷ rất mê người, giống như là tiên tử vậy.”
– Nói bậy, Tam sư tỷ so với ta rõ ràng đẹp hơn nhiều…” Lục Phi Nhi ra vẻ hoài nghi lời Lăng Phong, bộ dáng khinh thường nói.

Lăng Phong giải thích:

– Nhưng ta xem ra, Tam sư tỷ ngoại trừ so với tỷ lớn hơn một chút, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Giả dĩ ngày sau, tiểu sư tỷ người nhất định là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, điểm này ta tuyệt đối không hoài nghi, tỷ là nữ nhi của sư nương, đó cũng là di truyền.”
Lời này mặc dù có chút khoa trương, thế nhưng Lục Phi Nhi nghe được lại chính là lời thành tâm khen ngợi. Hơn nữa, mẫu thân của nàng thực sự chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, nếu như sau này mình có thể kế thừa mẫu thân, đó cũng là điều rất tự nhiên. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên nàng được một nam nhân ca ngợi như thế, nhất thời trong lòng ngây ngất, cả người đều bay bổng, bồng bềnh như trên mây vậy.

Lục Phi Nhi trong lòng ngọt ngào vốn muốn nói vài lời khuyên giải Lăng Phong, thế nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy bộ mặt hắn đúng là dâm tà. Chỉ thấy lúc này hắn hai mắt mở to, chằm chằm nhìn vào ngực nàng, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, như thiêu như đốt, nước miếng cuần cuận chảy xuống không dứt. Lục Phi Nhi có thể dám chắc, nếu ánh mắt có thể hóa thành động tác, lúc này mình sợ rằng đã bị Lăng Phong xâm phạm trăm ngàn thứ rồi…”
Lục Phi Nhi đối với Lăng phong vốn là có ấn tượng tốt, chỉ là vừa nhìn thấy biểu hiện sắc lang của hắn, tất cả đều biến mất không còn chút nào, nàng đang muốn tức giận, lại thấy Lăng Phong hành động tà ác tiến thêm một bước .

Đại sắc lang, cuối cùng cũng lộ ra chân diện thực, mà đối với Lục Phi Nhi thuần khiết như cừu non này, thật như tiếng sấm giữa đêm, nhất định là rất khó phai nhòa khỏi trí nhớ…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.