Kiếm Động Cửu Thiên – Chương 101: Ra Ám Chiêu – Botruyen

Kiếm Động Cửu Thiên - Chương 101: Ra Ám Chiêu

Cổ Tư ăn món mà Chu Hằng gắp cho ngay trước mặt mọi người, điều này có ý nghĩa gì?
Thân mật, rất là thân mật!
Sao thế này! Tại sao lại thế này!
Liễu Thánh Kiệt rốt cục mắt phun ra lửa, hắn không thể nhịn được, rõ ràng là nữ nhân mà hắn đang theo đuổi sao lại ngã vào trong lòng Chu Hằng? Tiểu tử này là nhất định là đối đầu với ta hay sao, đầu tiên là An Ngọc Mị, hiện tại lại là Cổ Tư, hắn nhìn trúng ai liền cướp đi kẻ đó!
Chết! Nhất định phải làm chết hắn!
– Cổ cô nương, trước kia cô đã quen biết với Chu Hằng?
Hắn lại đè xuống lửa giận, không cam lòng thất bại như thế, ít nhất cũng muốn biết thua như thế nào.
– Quen biết!
Trước nay Cổ Tư luôn trực tiếp đơn giản, càng là những người nàng không thích, lại càng tiếc chữ như vàng.
Quá lạnh nhạt!
Liễu Thánh Kiệt như bị chùy vạn cân hung hăng nện xuống, nụ cười trên mặt ngày càng gượng gạo. Hiện tại hắn cũng không còn ý hỏi cho kỹ càng, thật muốn kiếm cớ bỏ chạy.
– Hình như Liễu huynh có chuyện gấp, vậy cứ đi nhanh đi!
Chu Hằng cười nói, kỳ thật người như hắn cũng rất trực tiếp, thích sát phạt quyết đoán. Mà trước mắt hắn còn chưa có thực lực chém giết Liễu Thánh Kiệt, tự nhiên không muốn nhìn thấy người này ở trước mặt mà ảnh hưởng tâm tình.
– Hắc, ta bỗng đột nhiên nhớ ra, quả thật còn có một chuyện quan trọng!
Liễu Thánh Kiệt thừa dịp đứng lên, nói với Cổ Tư:
– Cổ cô nương, hôm nào lại mời cô ra nói chuyện riêng!
Hắn vẫn không cam lòng chịu thua, nhất là bị thua không rõ ràng.
– Miễn đi, lén hẹn gặp bạn gái người khác là rất không có giáo dưỡng!
Chu Hằng nhàn nhạt nói.
– Ngươi nói cái gì!
Liễu Thánh Kiệt lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, hắn kiêng kỵ chỉ là lực lượng sau lưng Chu Hằng, mà không phải là bản thân Chu Hằng.
– Lỗ tai không xài được hả?
Chu Hằng ngay cả con mắt cũng không nhìn tới hắn.
Ánh mắt Liễu Thánh Kiệt chuyển sang Cổ Tư, lại thấy nữ nhân này không chút biểu tình, càng không có ý muốn nói gì.
Vậy không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận!
Tiểu súc sinh đáng chết, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Trong lòng Liễu Thánh Kiệt sôi trào sát khí, miễn cưỡng cười một tiếng, liền ra khỏi phòng riêng.
– Đúng rồi Liễu huynh…
Đột nhiên Chu Hằng gọi lại.
Liễu Thánh Kiệt chợt ngừng bước, chẳng lẽ tiểu tử này muốn cầu hòa với mình? Trễ rồi, bọn họ đã định sẵn là không chết không ngừng, Chu Hằng nhất định phải chết, bằng không sỉ nhục hôm nay sẽ làm hắn cả đời cũng không ngóc đầu nổi!
– Đừng quên trả tiền!
– Hừ!
Liễu Thánh Kiệt giận dữ đến bùng nổ, tiếp tục đi, bước chân nặng nề muốn đạp thủng cả sàn gác.
Trong phòng riêng, bốn người Chư Chí Hòa đều cười ha hả, tranh đấu giữa hai đại hệ phái Nhị điện chủ, Tam điện chủ đã đến lúc gây gấn, bọn họ tự nhiên vui vẻ thấy Liễu Thánh Kiệt bị thiệt thòi.
Cơm no rượu say, sáu người rời đi, Liễu Thánh Kiệt coi như có chút phong độ, tính xong hóa đơn, tuy nhiên xem chừng lúc hắn trả tiền cũng âm thầm nhỏ máu.
Phồng má giả làm người mập!
Chu Hằng lẩm bẩm một câu, nếu đổi lại là hắn, hai bên vốn là kẻ địch, cần gì phải làm chuyện sĩ diện này, trực tiếp phủi mông bỏ đi là được.
Lâm Phức Hương lại bị kéo đi bế quan, lần này nếu nàng không thể vào Tụ Linh Cảnh, vậy gia gia nàng sẽ không cho nàng chạy ra nữa. Cô gái nhỏ khóc sướt mướt, lập tức bảo Chu Hằng uy vũ không khuất phục, tuyệt không thể cưới hồ ly tinh An Ngọc Mị kia.
Chu Hằng khẽ cười, sau đó tự xét lại, hắn đối với Lâm Phức Hương có cảm tình thế nào.
Thích thì thích, nhưng còn không đạt đến yêu ghi lòng khắc dạ. Lâm Phức Hương như thế, An Ngọc Mị cũng vậy, hắn thích các nàng, nhưng nói tới yêu, lại không nói được là ai.
Chẳng lẽ mình không biết yêu hay sao?
Lâm Phức Hương, An Ngọc Mị, Cổ Tư, người nào không phải tuyệt sắc nhân gian, đều có đặc sắc riêng, đều có phong tình riêng, nhưng hắn cũng chỉ có thưởng thức, không một ai có thể khiến hắn cuồng nhiệt như võ đạo.
Hắn suy nghĩ đến to cả đầu, cảm thấy vấn đề này càng khó lý giải hơn cả cảnh giới Vực, liền ném sang một bên, hắn vẫn chuyên tâm võ đạo thì hơn, chuyện cảm tình, thuận theo tự nhiên đi.
An Ngọc Mị gọi hắn trở về An gia, nói là mấy người Chu Định Hải sắp đến, Chu Hằng tự nhiên mừng rỡ. Nhưng đến An gia mới phát hiện, căn bản không có chuyện đó, mà là An Ngọc Mị quá nhớ hắn!
Lúc này đã chia tách nhau 1 tháng, hai người đều nhiệt tình bùng nổ, quấn lấy nhau suốt một buổi tối, từ trên giường xuống sàn nhà, đến trần nhà, lại ra tới sân vườn. Dù sao An Ngọc Mị đã sớm cho lui người hầu, có làm thế nào đi nữa cũng không sao.
Ngày hôm sau An Ngọc Mị ngủ bù để khôi phục tinh lực, Chu Hằng lại thần thanh khí sảng, đè nén một tháng được giải tỏa, hắn đang ở trạng thái đỉnh cao.
Ngồi trong sân, hắn bắt đầu nghiên cứu Ngũ Hành Liên Hoa Phá.
Lúc trước hắn đạt đến trình độ hoa sen ba màu, nhưng đây đã là cực hạn, hiện tại hắn đột phá một tiểu cảnh giới, không biết có thể tiến thêm một bước, hình thành hoa sen bốn màu.
Hắn không ngừng múa hai tay, một đóa hoa sen bốn màu lập tức xuất hiện ra hình thái ban đầu, còn chưa đợi nó lớn mạnh, lập sinh ra bùng nổ, đánh văng Chu Hằng ra ngoài.
– Ôi, môn Ngũ Hành Liên Hoa Phá này còn chưa tổn thương được mấy người, bản thân mình đã phải chịu mấy trăm lần đánh, rốt cuộc là ai nổ ai chứ!
Chu Hằng không khỏi cười khổ, hắn cùng Cổ Tư vì tu luyện môn võ kỹ này đã bị nổ không biết bao nhiêu lần.
Miệng thì cười khổ, tay vẫn tiến hành như cũ,lại một đóa hoa sen bốn màu xuất hiện trong hai tay, sau đó nhanh chóng nổ tung.
Hắn không ngừng thử nghiệm, dù sao có lực huyết mạch, bị thương thì có thể trị khỏi ngay, dù sao hắn không thiếu linh thạch.
Ban ngày tập luyện Ngũ Hành Liên Hoa Phá, buổi tối thì cùng An Ngọc Mị điên phượng đảo loan, mỗi ngày thoải mái, không được hoàn mỹ là Nguyễn Giai Oánh thường xuyên chạy đến làm khách, liên tiếp thăm dò Chu Hằng, làm Chu Hằng phiền hà không thôi.
Lại nửa tháng sau, Lâm Phức Hương thành công đột phá Tụ Linh Cảnh, người của Chu gia cũng đã đến.
Ngoài ý liệu, là Chu Định Hải không đồng ý Chu Hằng thành hôn với An Ngọc Mị ngay hiện giờ, nói là nhất định phải chờ mẫu thân Chu Hằng có mặt. An Nhược Trần tự nhiên giận dữ, nhưng lại không thể đánh ông thông gia, làm lão quái vật tức giận đến đập bể không biết ba nhiêu cái bàn.
Cuối cùng, hai bên đều lùi một bước, đồng ý trước tiên để Chu Hằng đính hôn với An Ngọc Mị, về phần đại hôn chân chính thì phải đợi cho Chu Hằng tìm về mẫu thân. Đối với chuyện này, Chu Hằng cũng không có dị nghị gì, tuy rằng An Ngọc Mị không quá hài lòng, nhưng nghĩ tới đây là lòng hiểu tháo, cũng đành tiếp nhận.
Đối với chuyện này, vui vẻ nhất hẳn là Lâm Phức Hương, ở trước mặt An Ngọc Mị hận không thể vểnh đuôi thật cao, thề phải đào ngược góc tường.
Khoảng cách đến Đại Diễn Thịnh Hội chỉ còn hai tháng, Thiên Hàng Thành lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, những tuấn kiệt đã đột phá Sơ Phân Cảnh đều tự động thu được tư cách tham dự, còn những thanh niên nam nữ Tụ Linh Cảnh thì mài quyền xoa chưởng, phải tiến hành đại chiến vì 10 danh ngạch.
Kỳ thật Chu Hằng cũng không cần tham dự trận đấu,mỗi một tuấn kiệt Sơ Phân Cảnh đều có thể dẫn theo một tùy tùng – Tùy tùng không giới hạn tu vi, nhưng tuổi cũng không được quá 30 – Hẳn chỉ cần đi theo Cổ Tư hoặc là An Ngọc Mị thì được.
Nhưng hắn tâm cao khí ngạo, làm sao lại chịu phụ thuộc nữ nhân, tự nhiên phải dùng hai tay của mình đánh ra.
Ngay cả Thượng Quan Kỳ cũng đã làm thịt, chiến lực của Chu Hằng trước mắt tuyệt đối là đệ nhất nhân Tụ Linh Cảnh. Hắn qua vòng đấu tự nhiên là chuyện ván đóng thuyền, còn chưa đấu là đã thiếu một chỗ trống.
Tuy rằng Đại Diễn Thịnh Hội còn phải 2 tháng nữa mới bắt đầu, nhưng bởi vì địa điểm đặt ở đế đô Thịnh Nguyên Thành, đường xá xa xôi, nhất định phải xuất phát từ sớm, cho nên tranh giành nhóm 10 sẽ bắt đầu trong ít ngày nữa.
………………
– A… a… a…
Lữ Tố Nga rít lên một hồi, thân thể trắng tuyết rung động thật mạnh, nằm dài ra giường không nhúc nhích, chỉ là thở hổn hển hừ hừ.
Liễu Thánh Kiệt rút ra khỏi thân thể nàng, nằm ở bên cạnh, một tay nhào nặn cặp mông vểnh cao tròn xoe của nàng, dừng như còn chưa đã, chỉ là cái thứ bên dưới đã không có phản ứng.
Lữ Tố Nga vùi mặt trong chăn, toát ra một tia khinh bỉ, nàng tu luyện là Cửu Chuyển Xá Âm Công, chính là một môn tuyệt học truyền từ thượng cổ, chỉ có nữ nhân mới tu luyện, không thể tra xét phẩm cấp, nhưng tuyệt đối không phải vật phàm!
Môn công pháp này là Chu Hiên sư phụ của nàng bất ngờ có được, đáng tiếc hắn là nam nhân không thể tu luyện, lại bị Lữ Tố Nga moi ra từng chút một, được công pháp hỗ trợ thành công tiến vào Sơ Phân Cảnh!
Bởi vậy có thể thấy, môn công pháp này quý giá cỡ nào, lại có thể giúp võ giả đột phá đại cảnh giới!
Cửu Chuyển Xá Âm Công là mị công, sau khi tu thành thì mị thái như trời sinh, giơ tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng, mê hoặc nhân gian. Nam nhân có thể được hưởng thụ cực lạc trên người nàng, cũng không chút phát giác được bị hút đi tinh khí sinh mệnh!
Tinh khí sinh mệnh không thể gia tăng tu vi, nhưng có thể gia tăng thọ nguyên, cũng tăng thêm diễm lệ yêu mị.
Đương nhiên, người bị dùng thuật sẽ thảm, tinh khí sinh mệnh mất đi càng nhiều, tự nhiên cũng tổn thất thọ nguyên càng nhiều, đây là đạo thải bổ mà thế nhân căm hận, hại người ích ta.
Chỉ là Cửu Chuyển Xá Âm Công chính là thuật thải bổ cực thượng thừa, dù cho cao thủ Sơ Phân Cảnh như Chu Hiên, Liễu Thánh Kiệt cũng không phát hiện tinh khí sinh mệnh thất thoát, hoàn toàn bị Lữ Tố Nga mê đảo.
Nam nhân đều là thứ đê tiện, cưỡi lên người nàng rất thích phải không, nhưng căn bản không biết, nàng là con nhện cái, chơi nàng sẽ phải trả giá bằng sinh mạng!
Chính là tên khốn Chu Hằng kia, vậy mà lại không bị nàng dụ hoặc, bằng không nàng chậm rãi hút chết đối phương, lại cướp lấy bí mật của tiểu tử kia. Vừa báo thù, vừa có thể kiếm được chỗ tốt, chẳng phải quá tuyệt vời hay sao?
Liễu Thánh Kiệt yêu thích không buông tay nhào nhặn cặp mông vểnh của Lữ Tố Nga, Cửu Chuyển Xá Âm Công quá mức lợi hại, hắn đương nhiên hưởng thụ cực lạc, nhưng sau một lần thì hắn phải đến hai ba ngày không cẫng lên nổi, chỉ có thể dùng tay cho bớt thèm.
– Đúng là yêu tinh mê chết người, lão thất phu Chu Hiên, lại che giấu ngươi nhiều năm như thế!
Hắn lại đè lên người Lữ Tố Nga, đáng tiếc cái thứ bê dưới không có cảm giác, lực bất tòng tâm.
Hắn vì đối phó Chu Hằng, mới bất ngờ phát hiện có một người như Lữ Tố Nga, biết được nàng tiến vào Sơ Phân Cảnh, tức thời cho đòi nàng tới. Vốn muốn lợi dụng nàng giết Chu Hằng, nhưng không ngờ tới lại là một vưu vật xinh đẹp!
Hai người nhanh chóng lên giường, làm mấy lần, Liễu Thánh Kiệt lại không nỡ bỏ được, để cho vưu vật như thế cùng chết với Chu Hằng thì có lãng phí quá không? Bởi vậy, kế hoạch của hắn cứ chậm chạp không thi hành.
Nhưng cuối cùng hắn là hạng người lòng dạ độc ác, nữ nhân có thể tìm, nhưng yêu nghiệt giống như Chu Hằng mà để có thể trưởng thành lên, vậy đó sẽ là tận thế của hắn!
– Đây là Tang Dương Tán, ngươi bôi ở bên trong đó, nếu như nam nhân chạm vào thứ này một chút, sẽ cứng rắn như sắt, làm mãi cho đến khi tinh tẫn người vong!
Liễu Thánh Kiệt lấy ra một gói giấy ở ở bên dưới gối, tay kia thì moi móc chỗ đào nguyên nhiều lớp của Lữ Tố Nga.
– Nghĩ cách để cho Chu Hằng lên giường với ngươi!
Hắn lạnh lùng nói:
– Thù của ngươi, sẽ có thể báo được!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.