Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 4: Chương 4: Kiến giải – Botruyen

Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 4: Chương 4: Kiến giải

Từ Tĩnh cẩn thận quan sát Diệp Trần, thái độ không hề sợ hãi của đối phương khiến nàng có chút hiếu kì, phải biết nếu như đổi thành đệ tử ngoại môn khác, trước mặt nàng thường là lắp ba lắp bắp, nói không ra lời, còn hắn thì câu nào ra câu nấy, giống như người đối diện với hắn cũng chỉ là kẻ ngang hàng vậy, khiến người ta không khỏi khó chịu.

Không định gây chuyện với Diệp Trần, Từ Tĩnh thản nhiên nói:

– Ngươi đi đi! Lần sau không được đến đây.

– Vâng.

Sau khi rời khỏi đó, Diệp Trần mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù thái độ của Từ Tĩnh bình tĩnh, nhưng loại khí thế mạnh mẽ bá đạo đó thực sự khiến người ta rùng mình, hắn dám cá cho dù đụng phải đệ tử trọng điểm xếp hạng trên nàng thì cũng có áp lực như vậy. Xem ra bảng xếp hàng đệ tử trọng điểm năm nay lại biến động rồi.

Đột nhiên, Diệp Trần bật cười.

Nếu như đổi thành trước đây, trước mặt Từ Tĩnh có lẽ ngay cả một câu hắn cũng không thốt được nên lời thế nhưng hôm nay hắn lại có thể bình tĩnh trả lời từng câu hỏi một, có lẽ lý do là vì linh hồn của hắn đã cường đại hơn.

Nhưng điều khiến Diệp Trần chú ý nhất vẫn là tính cách của Từ Tĩnh. Đúng là lạnh lùng quái gở, người thường khó có thể tiếp cận, cộng thêm võ công bá đạo dũng mãnh, không muốn người ta ấn tượng cũng khó.

Vừa đi vừa suy nghĩ không bao lâu sau Diệp Trẫn đã đến Vũ Kỹ Các.

Trưởng lão thủ các ngẩng đầu, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Trần, ý vị thâm trường nói:

– Thế nào, Cô Phong Thập Tam Kiếm vẫn chưa luyện thành đúng không! Bây giờ chọn kiếm pháp khác vẫn còn kịp đấy.

Diệp Trần cười nhạt:

– Không cần, đệ tử đến trả bí tịch.

– Được rồi, đăng ký ở đây.

Kí tên xong, Diệp Trần xoay người định rời đi.

Thấy vậy, trưởng lão thủ các ngạc nhiên hỏi:

– Còn hai tháng nữa mới đến kỳ thí luyện Mộc Nhân Hạng, tiểu tử ngươi không tiếp tục nỗ lực nữa sao?

Mộc Nhân Hạng là hạng mục thí luyện truyền thống của Lưu Vân Tông, nửa năm mở ra một lần, người tham gia thường là đệ tử ngoại môn, nếu như vượt qua được chứng tỏ năng lực thực chiến cao, không vượt qua còn phải tiếp tục nỗ lực. Nửa năm trước Diệp Trần chỉ mất ba hơi đã thổ huyết, trở thành trò cười cho mọi người.

– Đệ tử nghĩ Cô Phong Thập Tam Kiếm đủ để ứng phó thí luyện.

Diệp Trần tự nhận hai tháng thời gian đủ để nâng nội khí trong người lên Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu hậu kì, đến lúc đó cho dù không vào được hạng mười thì thứ tự cũng không quá thấp, đương nhiên, hắn chưa từng kinh qua thực chiến, thực lực bản thân đạt đến trình độ nào vẫn chưa rõ lắm.

Trưởng lão thủ các gật gật đầu một cách vô thức, liền sau đó ngạc nhiên nói:

– Ngươi nói, ngươi luyện thành Cô Phong Thập Tam Kiếm rồi sao, sao có thể như vậy được?

– Tạm thời cũng mới chỉ luyện được hình thái bên ngoài thôi ạ.

Nếu như đối phương biết mình không chỉ luyện thành Cô Phong Thập Tam Kiếm mà còn ngộ ra ý cảnh tầng thứ vận khí chi pháp cao thâm trong đó không biết sẽ còn nghĩ gì!

Không muốn để lộ quá nhiều, Diệp Trần nhanh chóng cất bước bỏ đi.

Đợi đối phương rời đi rồi, trưởng lão thủ các vẫn không dám tin, Cô Phong Thập Tam Kiếm là bản thiếu, điều này thì ông rõ hơn ai hết. Môn kiếm pháp này do tông chủ đời thứ ba của Lưu Vân Tông nghĩ ra, bản chính vô cớ thất truyền, chỉ còn lại một bản thiếu chép tay này thôi.

Cho dù như vậy, Cô Phong Thập Tam Kiếm vẫn rất khó tu luyện, cơ sở của nó có thể đạt đến nhân cực đỉnh giai, không phải là thứ một đệ tử ngoại môn có thể lĩnh ngộ.

– Đệ tử ngoại môn bây giờ cuồng vọng quá.

Thủ tọa trưởng lão lắc lắc đầu, rõ ràng không tin những gì Diệp Trần nói.

Quay trở lại tiểu viện, Diệp Trần bị quyền pháp bá đạo của Từ Tĩnh kích thích, lập tức nảy ra ý tưởng tu luyện Kim Cương Quyền.

Chỉ có điều đánh liền mấy quyền mà cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

– Nếu như đoán không lầm, Từ Tĩnh sư tỷ tu luyện là võ kĩ Nhân cấp đỉnh giai “Phục Ma Thần Quyền”, uy mãnh vô biên, còn ta tu luyện Kim Cương Quyền mặc dù không bằng Phục Ma Thần Quyền nhưng cùng một loại cương mãnh quyền pháp, truyền từ đời này sang đời khác, chỉ là nhìn tỷ ấy đánh mới đúng là cương mãnh thực sự, còn ta lại thiếu đúng điểm đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Đứng lặng giữa sân, Diệp Trần nhíu mày suy nghĩ, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng Từ Tĩnh luyện quyền, hết lần này đến lần khác.

Đúng, tiếng thét của Từ Tĩnh có thể truyền xa một dặm, trung khí căng tràn, là bởi vì thân thể cường đại, năng lực lĩnh ngộ của ta đúng là mạnh thật, nhưng phương diện thân thể thì vẫn còn yếu, nên không học được quyền pháp cương mãnh.

Nghĩ ra vấn đề then chốt, Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, không sợ học không được, chỉ sợ tìm không ra căn nguyên.

Bây giờ điều đầu tiên Diệp Trần phải làm là đứng tấn, chỉ có đứng tấn cước bộ mới ổn định, mới có thể đánh ra quyền pháp uy mãnh, nếu không va chạm với người ta, hạ bàn bất ổn, vậy thì không còn là trò đùa nữa.

Hai chân bước rộng bằng vai, vào tư thái nửa ngồi xổm, bởi vì tư thái giống như đang cưỡi ngựa hơn nữa tư thế này cần phải vững chắc, lưng thẳng như cây cột nên còn có tên mã bộ trang. Đứng tấn nhiều sẽ tốt cho thận và thắt lưng, cường gân bổ khí, điều tiết tinh thần, hơn nữa hạ bàn vững chắc, khả năng cân bằng cũng tốt, không dễ bị người khác đánh ngã mà còn có thể nâng cao khả năng phản ứng thân thể. Đứng tấn là một trong những bước cơ bản của luyện võ, cái gọi là “Luyện quyền không luyện công, đến già công dã tràng” ý chỉ chỉ học những bộ chiêu thức quyền phổ, chứ không có thực tế tiến hành tôi luyện trọng lực và sức chịu đựng của cơ bắp toàn thân, cuối cùng sẽ chỉ là khoa chân múa tay.

Đùi trên và đùi dưới khuỵu một góc chín mươi độ, Diệp Trần mắt nhìn thẳng, theo từng hơi thở phập phồng, vừa tấn vừa đánh quyền với quy luật ngày một nhanh.

Soạt soạt soạt soạt…

Quyền như đạn pháo, kình phong vù vù liên miên không dứt, chỉ một lúc đã hơn ba trăm quyền. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Khoảng chừng một khắc sau, Diệp Trần căn cứ kí ức trong đầu, ý thủ bụng dưới một khắc.

Sau đó đến tối lại làm một lần, nhưng tốc độ xuất quyền từ từ nâng lên, tranh thủ mỗi lần đều có đột phá, không được gián đoạn.

Nửa tháng sau, Diệp Trần không luyện tập đứng tấn trùng quyền nữa, chỉ luyện đứng tấn, mỗi lần đứng im một chỗ nửa canh giờ.

Đợi đến khi không còn cảm thấy khó nữa, Diệp Trần hai tay nắm chặt, cổ tay gập lại làm chiêu song phong quán nhĩ, lòng bàn tay hướng về phía trước, quyền nhãn hướng vào tai, ra sức vặn lại phía sau, đồng thời, đứng tấn, thấp lưng thẳng ngực, giữ như vậy một canh giờ, ý thủ bụng dưới một khắc.

Đúng một tháng sau, thân thể Diệp Trần phát sinh biến hóa cự đại, lực lớn ngàn cân nhưng đi bộ như bay, nội khí di chuyển không ngừng trong thân thể, tinh lực dồi dào, rõ ràng nhất là lượng cơm tăng lên, mỗi bữa có thể ăn được ba chén lớn, một con gà quay, giấc ngủ rất say, đến hậu kì, nội khí dư thừa, có thể tùy ý mà đi, giống như có lực khí dùng không hết.

Những thứ này đều không quan trọng, bây giờ Diệp Trần thực sự làm được “tâm thủ tương ứng, muốn sao được vậy”, nếu phải giao thủ với người khác lúc nào cũng duy trì được trạng thái đỉnh cao.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.